Yêu Một Người Bạn Từ Rất Lâu

Chương 2



Dịch: Amelie.Vo

Một năm tiếp theo, tôi không một lần gặp lại cậu. Tôi tích cực điều trị một cách kỳ lạ, cố gắng hồi phục phần đùi, tranh giành cơ hội để được tập nhảy trở lại.

Bác sĩ tâm lý hỏi, sao đột nhiên tôi lại có thay đổi lớn như vậy.

Tôi cũng chẳng biết nên trả lời thế nào, chỉ nói đơn giản: “Có một người từng bảo em phải tiếp tục sống.”

Điều trị tâm lý bằng thuốc suốt một năm không hề dễ chịu chút nào. Có một điều kỳ lạ rằng, vào mùa đông, tôi thường nhận một hộp sữa bò được ủ ấm, ngoài ra mỗi ngày còn có thể nhìn thấy một bó hồng.

Ngoại bảo là cha mẹ tôi gửi đến, nhưng đương nhiên là tôi không tin.

Một năm sau, bệnh của tôi đã được chữa trị triệt để. Sau lần bạo bệnh này, cha mẹ tôi cũng quan tâm đến tôi nhiều hơn. Họ đồng ý chịu trách nhiệm khoản chi phí sinh hoạt, chứ không còn ép buộc tôi về với ai nữa. Sức khỏe ngoại tôi cũng khá hơn nhiều, không cần phải tiếp tục dầm mưa dãi nắng ở bên ngoài.

Cùng năm ấy, tôi lại báo danh vào Học viện Vũ đạo, tôi đậu rồi.

Đó là một năm đầy ắp niềm vui cho gia đình. Tôi cũng thấy rất vui. Suốt một năm đó, tôi và Lâm không hề liên lạc với nhau.

Lúc đậu vào Học viện Vũ đạo, tôi nhận được một lá thư của Lâm, mà kể từ khi đó tôi cũng chưa từng gặp cậu lấy một lần. Cậu nhắn tin qua Wechat chúc mừng tôi.

“Chúc mừng cậu đã đậu vào trường đại học mà cậu hằng mong ước.”

“Cám ơn cậu.”

Hai chúng tôi từ khi nào đã trở thành hai người dưng xa lạ thế này, nhưng dù vậy đối với tôi, cậu vẫn là một người bạn.

Năm tôi nhận được lá thư kia, trái tim vốn bình lặng lại trở nên xáo động vì cậu.

Lẽ ra gió thu đã ngừng thổi, nhưng chỉ vì đôi ba câu của người mà gió lại nổi lên.

Tôi bỗng cảm thụ được sâu sắc câu nói trong sách ấy. Tôi không mở lá thư kia ra, chỉ lẳng lặng cất nó vào trong một góc.

Từ lời kể của một vài người bạn, tôi hay rằng, cậu và bạn gái đã đậu cùng một trường đại học, hạnh phúc và vui vẻ.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi cũng nên bắt đầu lại cuộc sống của chính mình.

Đồng thời nói lời tạm biệt với những năm tháng đã qua.

—o0o—

Từ biệt bốn năm, tôi và Lâm chưa từng liên lạc, dần dần đến những lời chúc mừng cũng biến mất.

Sau bốn năm, tôi tốt nghiệp, rồi tìm việc làm, từ từ ổn định cuộc sống mới.

Cứ vậy tôi trải qua một cuộc sống an yên như bao người. Đi làm đến năm thứ hai, tôi tìm được một người bạn trai phù hợp, rồi dự định kết hôn với anh.

Bạn trai tôi đã theo đuổi tôi từ thời đại học. Không một ai trên đời này lại không bị cảm động bởi một tình cảm bền bỉ và nồng nhiệt. 

Năm mà tôi đồng ý quen anh, có một lần tôi như hoa mắt, hoảng hốt vì những tưởng nhìn thấy Lâm, nhưng chắc hẳn chỉ là nhìn lầm người mà thôi.

Quen biết nhau cũng đã bảy năm trời. Lâm à, tôi đợi cậu không nổi nữa, mà tôi cũng không tiếp tục chờ đợi nữa đâu.

Những lời bộc bạch cùng hứa hẹn khiến tôi đóng mình cô độc suốt bốn năm qua. Có lẽ Lâm cũng chưa từng thật sự thích tôi bao giờ.

Thôi thì, Lâm – người bạn quan trọng nhất.

Chúc cho cậu, chúc cho tôi, cả hai ta đều được hạnh phúc và bình an.

—o0o—

Hiện tại, mối quan hệ xã giao của tôi đầy ắp, bạn bè cũng không ít, mà tôi cũng không còn là cô bé cô độc lầm lì của năm xưa. Bạn bè đều hỏi tôi sao lại muốn kết hôn nhanh như vậy.

Tôi đáp, là vì phù hợp, thì tự nhiên sẽ muốn tiến đến hôn nhân.

Thật ra, cũng là vì ngoại tôi hi vọng tôi kết hôn, nguyện vọng cả đời này của bà là được thấy tôi thành gia thất.

Mấy năm nay, thân thể xương cốt của bà càng ngày càng suy yếu. Sau khi thương lượng với bạn trai, chúng tôi quyết định tổ chức hôn lễ.

Ngày ấy khi nhận lời cầu hôn của anh, tôi một mình đi ngắm biển Chiết Giang. Nơi đó đã được tu sửa lại, trông đẹp đẽ hơn xưa rất nhiều.

Chỉ là không bao giờ có thể tìm lại được vết tích của ngày cũ. Tôi vẫn giữ nguyên sở thích ngắm biển, nhưng những lần tiếp theo đến ngắm biển, có lẽ tôi sẽ mang theo một người khác đến cùng.

—o0o—

Năm thứ ba, tôi phải kết hôn rồi.

Đêm trước lễ cưới, tôi mở khung chat đã an tĩnh từ bốn năm về trước, gửi một tin nhắn cho Lâm để hỏi xem cậu có thể đến tham dự không.

Thật ra là tôi gửi cùng một nội dung cho rất nhiều người.

“Xin lỗi, tớ có việc không tham dự được, tâm ý của tớ sẽ gửi cho cậu sau. A Li, tân hôn vui vẻ.”

Tôi nhìn chăm chăm vào hai chữ “A Li” trên màn hình điện thoại, hốc mắt bỗng chốc hơi cay cay, đã từ rất lâu rồi tôi không nhìn thấy hai tiếng xưng hô này.

Song, tôi cũng không để ý quá nhiều, tuỳ tiện tán gẫu một vài câu rồi ngừng lại.

Tôi sắp sửa làm vợ người ta, mà cậu cũng đã có bạn gái, chuyện trò quá lâu sẽ không hợp lễ.

—o0o—

Ngày tôi kết hôn, bởi vì những người bạn trung học lúc trước tôi khá xa lạ, mà tôi chỉ giữ liên lạc với một cô bạn tương đối thân, nên tôi chỉ mời duy nhất một mình cô nàng.

Ngày hôm ấy, cô mang theo phong bì mừng cưới của Lâm, ôm lấy tôi mà chúc phúc.

Sau khi nghi lễ kết thúc, cô bất ngờ hỏi: “A Li, cậu có yêu anh ta không?”

Tôi sững sờ trong thoáng chốc rồi cười bảo: “Anh ấy là đối tượng phù hợp để kết hôn.”

Cô nàng không tiếp tục nói chuyện, ánh mắt có phần mông lung và do dự, tựa như chất chứa vô vàn lời muốn nói nhưng lại ngập ngừng không thốt nổi nên câu.

Tôi cũng không tiếp tục hỏi sâu. Hôn lễ cứ như vậy kết thúc.

—o0o—

Năm thứ hai sau khi tôi kết hôn, bệnh tình ngoại tôi trở nặng, tôi cùng chồng vội vàng đi đường suốt một đêm để trở về quê nhà.

Cũng không biết lại làm sao, sau khi tôi kết hôn, bà như trút bỏ được tâm bệnh, nhưng hôm nay bệnh tình lại đột ngột khởi phát.

Ở trước giường bệnh, mọi người nhường chỗ lại cho tôi, để tôi có thể nói với ngoại đôi câu vài lời. Tôi nắm chặt đôi bàn tay đã nhăn nheo của ngoại, khóc không thành tiếng.

Ngoại vừa cười vừa khóc nắm lấy tay tôi, giọng của ngoại vô cùng yếu ớt, ngoại hỏi: “Bé con, là cái người cái người…cái tên nhóc tặng hoa và sữa cho con, bà thấy nó…rất thương con. Hai đứa phải cùng nhau…cùng nhau…”

Ngoại nắm lấy tay chồng tôi, nhận nhầm anh thành chàng trai trẻ đã tặng hoa và sữa cho tôi năm nào. Chồng tôi không những không tức giận, mà còn không ngừng đồng ý với bà rằng, anh nhất định sẽ đối tốt với tôi.

Bà cụ thương yêu tôi, đến tận giây phút cuối đời vẫn lo lắng tôi không thể sống tốt.

—o0o—

Ngày thứ ba sau tang lễ, cuối cùng tôi cũng có thời gian để lấy hơi. Mấy ngày nay, tôi khóc cạn nước mắt mà vẫn tiếp tục khóc, cơ thể đã yếu ớt đến mức không nói chuyện nổi nữa.

Thật ra, tôi luôn cho rằng mình là một người vô cảm, nhưng đối diện với người mình yêu thương nhất, chẳng hiểu sao tôi lại có vô số nước mắt để tuôn rơi.

Lâm từng nói với tôi, tôi là một người sống tình cảm. Cậu nói đúng, tôi chỉ là thiếu đi tình thương, vậy nên mới trở thành người lãnh đạm như vậy.

Tôi đồng ý với ngoại, sẽ cố gắng sống thật tốt.

Một ngày trước khi trở về thành phố, tôi quay lại căn nhà cũ để thu dọn đồ đạc. Chợt nhớ đến lời ngoại nói, tôi lờ mờ đoán được người kia là ai.

Tôi lục lại những món đồ thuộc về mình ngày xưa mà trước đây chỉ có mỗi ngoại giúp tôi dọn dẹp. Một lát sau, tôi tìm được bức thư năm đó vẫn chưa được mở, là một tờ giấy đã ố vàng. Tôi mở thư ra, trên đó có viết vài con chữ.

Li Li, tớ thích cậu.

Ký tên: Lâm.

Nhìn những nét bút đã sớm mờ nhạt, tôi có thể nhận ra đó là nét chữ của cậu không sai biệt. Tôi lại nhớ đến lời ngoại nói, từng giọt từng giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi thấm ướt nhòe trang giấy đã ngả vàng.  

Tôi thật sự không hiểu tại sao. Nhìn thoáng qua lá thư đề tên người nhận là “A Li”, tôi bỗng nhớ đến một tài khoản wechat mà tôi đã bỏ quên trong quá khứ, là tài khoản wechat mang tên tôi.

Lúc học cấp ba, tôi và cậu mỗi người đều tạo một tài khoản phụ để gửi những tin nhắn ấu trĩ qua lại và những tâm sự bí mật chỉ của riêng hai người.

Tài khoản wechat ấy của tôi, danh bạ chỉ có một người duy nhất là cậu.

Tôi lục tung tủ đồ cả nửa ngày trời, rốt cuộc cũng tìm ra chiếc điện thoại cũ. Tôi lấy dây ra cắm sạc, nhưng lại phát hiện điện thoại vẫn còn pin và chưa bị hỏng, là ngoại giúp tôi sạc thường xuyên.

Tôi mở wechat trên điện thoại, nhìn thấy một biệt danh: Mặt trời.

Ngày cuối cùng nhận tin nhắn là đêm trước ngày tôi kết hôn. Cậu viết: 

“A Li, tớ thật muốn cùng cậu đi về phía tương lai.”

Tôi kéo lên xem những dòng tin khác, tất cả đều là những dòng tin nhắn chúc mừng sinh nhật đã vắng bóng suốt bốn năm qua, cùng với những lời chúc mừng vào các dịp lễ khác nhau theo từng năm tháng.

Tôi đã quên béng cái tài khoản phụ này, tôi cũng quên mất…

Cậu của ngày ấy, có lẽ đã từng thật lòng yêu tôi.

—o0o—

Tôi thật sự không hiểu, khoảng thời gian ấy, những ngày tháng ấy, rõ ràng cậu đã có bạn gái rồi, làm sao lại gửi cho tôi những dòng tin như vậy.

Đôi tay tôi run rẩy, sau nhiều năm trời rốt cuộc cũng gom đủ dũng khí, dùng chiếc điện thoại này để bấm số gọi người kia.

“A lô?” Là thanh âm của một cô gái trẻ.

Tôi bỗng dưng gấp gáp nhưng không muốn cúp máy. Âm thanh từ đầu dây bên kia vẫn tiếp tục truyền đến.

“Cô là A Li mà Lâm suốt ngày nói đến phải không? Cuối cùng thì cô cũng gọi điện thoại.

Cậu ấy đã mất được hai năm rồi.”

Tiếp theo, trong ống nghe liên tục phát ra giọng nói, đối phương tuy đang nói chuyện, nhưng dường như là trách móc không ngừng, thanh âm không được tốt lắm, nghe như đang khóc nức nở.

Cô gái nói: “Tám năm trước Lâm phát hiện mình bị ung thư dạ dày, em ấy vẫn luôn điều trị nhưng bệnh tình mãi vẫn không có tiến triển tốt. Khi đó tình trạng của cô cũng tồi tệ, Lâm không muốn làm cô sụp đổ nên không nói với cô. Cái gì mà có bạn gái, thật ra là một tên khốn đang hoá trị.

Lâm không học đại học mà vẫn luôn vật vã chiến đấu chống lại bệnh tật. Em mất vào ngày thứ hai sau khi cô kết hôn. Lúc chúng tôi tới bệnh viện để thăm thì em đã tự rút mặt nạ dưỡng khí, thân xác đã lạnh từ lâu rồi.

Thật ra cơ thể Lâm đã sớm không còn chống đỡ nổi nữa, nhưng Lâm bảo, em muốn được nhìn thấy cô hạnh phúc.”

Tôi không biết những lời kia đã vang vọng trong tâm trí tôi bao lâu.

Lâm, cậu có đau đớn không? Phải đau đớn đến mức nào mới có thể viết ra những lời đó. Sao cậu lại hiểu rõ tớ như thế, cậu biết rõ tớ sẽ không vì nghĩ tới tình cảm xưa mà ngoảnh đầu nhìn lại, cậu biết rõ tớ sẽ không bao giờ muốn lật giở lá thư kia.

Ngoại ơi, có lẽ con sẽ vĩnh viễn không thể tìm lại được cậu thiếu niên năm ấy nữa rồi.

—o0o—

Năm đó, tôi ý thức được rằng mình đã mất đi hai người trên đời yêu thương tôi nhất.

Một người là cụ bà đã nuôi dưỡng tôi khôn lớn, là người thân mà tôi thương nhất trần đời.

Còn một người không có bất kỳ máu mủ gì với tôi, lại là người bạn yêu tôi suốt tám năm trời.

—o0o—

Mãi cho đến tuổi xế chiều, gia đình thuận hoà êm ấm, tôi cũng đã tới tuổi của ngoại tôi.

Đêm đó, tôi đã ngất xỉu, được con cháu đưa đến bệnh viện, hệt như lúc được cậu được lên xe cấp cứu. Ngoài kia, tôi nghe thấy âm thanh huyên náo nhỏ dần, là tiếng người người sốt sắng, cùng với tiếng còi hụ của xe cứu thương.

Con cháu vây quanh tôi khóc lóc, cháu trai cháu gái nước mắt cứ thế lã chã rơi.

Tôi được đeo mặt nạ dưỡng khí, bên cạnh là tiếng “tít tít” của máy đo nhịp tim trong bệnh viện. Tôi gắng gượng mở mắt nhưng không thể nghe rõ bác sĩ nói gì.

Tôi nhìn thấy rất nhiều người, có bố mẹ đang nhìn đứa bé ôm trong lòng bằng ánh mắt trìu mến, có gương mặt từ ái đầy nếp nhăn nhưng rất hay cười của ngoại, có đứa con gái hiếu thuận, cùng với cháu trai cháu gái ngoan ngoãn vâng lời.

Tôi như nhìn thấy bố mẹ tôi năm ấy vẫn chưa ly hôn, dành cho tôi tất cả những kỳ vọng được kết tinh từ tình yêu của họ.

Nhìn thấy, cụ bà đã yêu thương tôi cả một đời, cũng là người tôi thương yêu nhất.

Còn có…thiếu niên mười tám tuổi toả nắng, đang rắc cánh hoa anh đào lên người tôi, nói với tôi rằng hết thảy sẽ gặp may mắn.

“Tớ muốn đem tất cả sự may mắn dành cho cậu, A Li.”

Cuộc đời này của tôi đã viên mãn, nhưng cũng mang theo nỗi nuối tiếc một đời.

Dường như cậu ấy đang vẫy tay với tôi, giống như khi chúng tôi vẫn còn mười tám tuổi. Dường như hai chúng tôi chưa từng nói lời ly biệt, chỉ mới cách xa nhau một ngày.

Trước đây cháu gái tôi từng hỏi.. từng hỏi tôi chàng trai tuấn tú trong bức hình là ai.

Khi ấy, tôi không trả lời. Đến tận ngày hôm nay, tôi mới có thể hồi đáp.

Là một người bạn tôi đã yêu từ rất lâu.

“Lâm à, tớ đến gặp cậu đây.” 

[HOÀN CHÍNH VĂN]

P/s:Phiên ngoại là góc nhìn của nam chính