Yêu Một Người Bạn Từ Rất Lâu

Chương 3: Phiên Ngoại: Góc nhìn của nam chính



A Li

Tớ chỉ cầu xin có kiếp sau.

—o0o—

16 tuổi – lần đầu tiên gặp cậu, là ngày mà tôi cãi nhau với bố mẹ, lén chạy ra ngoài, trốn vào một góc hút thuốc. Bởi vì là lần đầu tiên hút thuốc, tôi bị sặc khói đến nỗi sống mũi cay xè. 

Chợt nghe thấy âm thanh, tôi liền ngẩng đầu lên, phát hiện một cô gái nhỏ đang nhìn mình cười khanh khách. Là một cô gái với môi đỏ răng trắng, đôi mắt sáng trong, cùng khí chất kiêu ngạo. Tôi bèn trừng mắt với cô nàng. Chỉ một ánh nhìn như thế, nào ai biết sẽ khắc ghi một đời.

Lần thứ hai gặp lại cậu, là ngày mà tôi trèo tường cúp học. Cô nàng trông có vẻ ngoan ngoãn, vậy mà cũng trốn tiết như tôi. Tôi cau mày, thốt lên một câu: “Thật xúi quẩy”, kỳ thực trong thâm tâm tôi lại nghĩ: “Thật trùng hợp mà.”

Năm lớp 11 ấy, cậu nói với tôi cha mẹ cậu ly hôn hơn mười năm nay, lần này mẹ cậu lại trở về đòi đón cậu. Đó là lần đầu tiên tôi biết về hoàn cảnh gia đình nhà cậu, cũng là lần đầu tiên trái tim tôi nổi lên một xúc cảm mâu thuẫn: tôi vừa lo sợ cậu thực sự rời khỏi, lại vừa hy vọng cậu sẽ có được những ngày tháng sống tốt hơn bây giờ.

Đêm đó, cậu đã tâm sự rất nhiều, hết thảy đều liên quan đến gia đình cậu. Cha mẹ chỉ xem cậu là gánh nặng, vậy nên cậu và bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau.

Nghe những điều này, trong lòng tôi chứa chan phiền muộn. Tôi đau lòng thay cho cậu, tôi tìm việc làm thêm để kiếm tiền, hy vọng có thể phụ giúp cậu tiết kiệm đủ số tiền học nhảy.

Nhìn cậu hằng ngày tỏ ra vui vẻ, mấy ai hiểu được bên trong lại kìm nén xiết bao nỗi quạnh quẽ và bi thương tột cùng.

—o0o—

Sau đó, bệnh tình của cậu ngày càng nặng hơn. Cậu bảo cậu muốn đi ngắm biển. Cậu bảo cậu muốn đi ngắm hoa anh đào. Cậu bảo sợ đời này cậu chẳng còn cơ hội được ngắm nhìn những thứ đó nữa.

Nghe đến đây, khoé mắt tôi rát bỏng, tôi mắng: đầu óc cậu có bệnh mới nói ra những lời này. Từ khi ấy, tôi bắt đầu tìm kiếm biện pháp, đem số tiền kiếm được đưa cậu đi ngắm biển, còn cùng nhau đi đến vườn hoa anh đào đẹp tuyệt.

Đêm ấy ngồi ngắm biển, gió thổi mạnh một cách dữ dội. Cậu nói với tôi: cậu không muốn sống nữa. Trong lòng tôi thầm mắng gió ở đây sao lớn quá, có khi nào sẽ thổi bay mất người con gái yếu ớt trước mắt tôi đi không?

A Li, cậu gầy quá rồi. Tôi nói: cậu bệnh rồi. Đêm ấy cũng là đêm tôi ngồi trước mặt cậu mà khóc, cứ thế cả hai chúng tôi đều nước mắt lưng tròng.

Tôi nói với cậu: “Chúng ta hãy cùng nhau chữa trị thật tốt nhé. Tớ sẽ luôn bên cạnh cậu.”

—o0o—

Năm cuối cấp, cậu chấp nhận điều kiện của mẹ, cậu nói rằng thi đại học xong sẽ đi cùng với mẹ đến sống ở một thành phố khác.

Tôi cũng lên kế hoạch thi đại học. Tôi muốn được ở cùng một thành phố với A Li.

Bệnh của cậu ngày một nghiêm trọng, mà tôi cũng đảm nhiệm chức danh “nhân viên y tế” bất đắc dĩ, vừa giúp cậu bôi thuốc, vừa luôn miệng nói rằng cậu sẽ mau chóng ổn thôi. Thật ra tôi hiểu rất rõ, con đường này có biết bao trắc trở, còn cậu có biết bao đau khổ ở trong lòng.

Song, tôi thật sự không muốn để cậu chết, tôi muốn dẫn theo cậu đến một nơi tốt đẹp hơn bây giờ. Cậu là ánh mặt trời gay gắt xuất hiện vào một khoảnh khắc chóng vánh trong cuộc đời tôi, dù có ngắn ngủi tựa đóa phù dung tối tàn sớm nở, nhưng tôi vẫn cố chấp muốn dẫn dắt mặt trời nhỏ của mình đi về trước.

“A Li, tớ sẽ dẫn cậu đi về phía tương lai.”

Thế nhưng, người tính không bằng trời tính. Lần biểu diễn năm lớp mười hai ấy là sự sơ suất của tôi, là sai lầm chết tiệt của tôi. Cậu bị một người bạn học cố ý đẩy xuống cầu thang, đó là lần đầu tôi nhìn thấy cậu không còn bất kỳ ý niệm sinh tồn nào nữa. Cậu hấp hối nằm trong vũng máu, trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt đến nghẹt thở, đầu óc tôi trở nên hốt hoảng tột cùng. Tôi chỉ biết lặp đi lặp lại câu: “Xin cậu đừng chết.” 

Trên xe cấp cứu, cậu nói đó không phải là lỗi của tôi. Tôi siết chặt bàn tay trắng bệch không chút máu huyết của cậu, gương mặt cậu đã dần tái nhợt đi rồi.

Đó là lần đầu tiên hai chúng tôi nắm tay nhau, cậu cứ thế nắm tay tôi mà an ủi. Tôi những tưởng, tình bạn của chúng tôi đã đến hồi kết.

Cậu bị bệnh, nên cần phải chữa bệnh.

Mà tôi chỉ muốn cùng cậu đi tới điểm tận cùng.

—o0o—

Sau khi đưa cậu đến bệnh viện, xuống khỏi xe cấp cứu, tôi cứ thế nhìn cậu bị đưa vào phòng phẫu thuật. Rốt cuộc cha mẹ cậu cũng kịp đến. Mẹ của A Li vô cùng xinh đẹp, nhất định là cậu ấy đã thừa hưởng được ưu điểm này.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, tôi đã nói chuyện với cha mẹ cậu rất lâu. Với cương vị là một người bạn của A Li, tôi buông ra những lời buộc tội đến khản giọng kiệt sức, dù khi ấy tôi chỉ mới mười tám tuổi, là một học sinh vừa thành niên.

“Cậu ấy bệnh rồi, nếu còn tiếp tục như thế này cậu ấy sẽ chết mất. Cô chú có thể…cứu cậu ấy được không?”

Nói ra hết những lời ấy, tôi cứ thế lặng lẽ ngồi ở dưới đất, cho đến tận khi bác sĩ đi ra và bảo tính mạng cậu không còn gì nguy hiểm, trái tim vẫn đang treo lơ lửng của tôi mới có thể đặt xuống bình thường. Vừa định đứng lên, trước mắt tôi chợt tối sầm lại. Tôi ngã nhào xuống nền gạch lạnh như băng.

Đợi đến lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Bác sĩ nói tôi có bệnh trong người, nhưng hiện tại vẫn chưa thể xác định, cần phải làm kiểm tra từ từ.

Nhân viên bệnh viện gọi chị tôi đến. Lúc nghe những lời này, tôi vừa buồn vừa ngạc nhiên.

Cha mẹ tôi vẫn còn ở nước ngoài, từ trước đến nay, quan hệ giữa tôi và cha mẹ không mấy tốt, nên hiện tại bên cạnh chỉ có mỗi chị tôi. Chị ôm lấy tôi mà oà khóc.

Cha mẹ chỉ phụ trách chu cấp tài chính cho tôi và chị, chứ không phụ trách chu cấp tình thương cho hai chị em chúng tôi.

Tôi nghĩ nếu bây giờ tôi chết, thì cậu phải làm sao đây? Tôi quá hiểu, cậu là một người nếu không có ai để ký thác thì sẽ lập tức cắt đứt sinh mệnh của chính mình. 

Lẽ ra mối quan hệ huyết thống phải là nơi nương tựa vững chắc nhất của một người, vậy mà cậu lại không biết dựa dẫm vào ai.

Từ khi trở thành điểm tựa cho cậu, cậu nói rằng ngoài bà ngoại ra, cậu chỉ còn duy nhất mỗi tôi để dựa vào, thế nên cậu sẽ không tìm đến cái chết nhanh như vậy, bởi vì cậu còn có ngoại và tôi.

Cậu quá thiếu thốn tình thương, và cũng quá khao khát tình thương.

Những ngày vẫn chưa chẩn đoán chính xác được bệnh tình, chị tôi là người chăm sóc cho tôi. Tôi vẫn luôn đi gặp cậu, cố gắng che đậy sự việc ngoài ý muốn này.

Ngày tôi chẩn đoán ra bệnh là ngày mà cậu tự sát, cũng là ngày cuối cùng tôi đi gặp cậu. Nắm chặt quyển sổ khám bệnh trong tay, tôi đứng bên ngoài trơ mắt nhìn người con gái đang ngồi lặng im trong phòng bệnh. Tôi biết mình không thể tiếp tục trở thành chỗ dựa cho cậu được nữa rồi.

Bởi vì bản thân tôi không còn sống tiếp được bao lâu.

Tháng tiếp nhận điều trị, sức khoẻ của tôi tụt dốc không phanh, cơ thể gầy sọp đi trông thấy. Mỗi khi soi gương, tôi vẫn thường hốt hoảng không nhận ra chính mình.

Tôi không dám nói với cậu. Tôi sợ nếu nói ra cậu sẽ càng suy sụp, thậm chí còn có thể ra đi trước tôi một bước.

Suốt một tháng đó, tôi không cách nào tìm gặp cậu nữa. Lần cuối tôi liên lạc với cậu là vào ngày sinh nhật cậu mười tám tuổi. Nhìn tờ phiếu hoá trị mà bác sĩ đưa đến, tôi hiểu tình hình cơ thể mình ngày càng tồi tệ hơn rồi.

Tôi gọi điện thoại nói với cậu rằng: tôi đã có bạn gái. 

Nhìn pháo hoa nổ bùng lấp lánh bên ngoài bệnh viện, vào một ngày vui như vậy, tôi lại không biết bản thân còn có thể duy trì sự sống được bao lâu.

Trong ống nghe, tôi dường như nghe ra được sự sững sờ đến chết lặng của cậu, tôi cố giả vờ điều chỉnh giọng mình hân hoan hạnh phúc, như thể tôi thật sự có bạn gái rồi.

Thế nhưng, trong thâm tâm tôi âm thầm nói: “A Li, một năm nữa lại trôi qua. Chúc cậu sinh nhật cùng năm mới vui vẻ. Không biết tớ còn có thể ở bên cạnh cậu được bao lâu.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi giương mắt nhìn trận tuyết dày đặc lạnh lẽo bên ngoài bệnh viện, một mình ngồi trên giường, chỉ muốn khóc thật to.

Cuộc đời này tôi cũng chưa khóc được mấy lần, nhưng lần nào tôi khóc, cũng chính là vì A Li.

Kể từ lần cuối cùng ấy, tôi không gặp lại cậu nữa. Đương nhiên là cậu không biết, cái kẻ không đáng tin là tôi đây, đang điều trị cùng một bệnh viện với cậu.

Cậu ấy mắc bệnh tâm lý, còn tôi mắc bệnh ung thư.

Tuy không thể gặp nhau, nhưng hiện tại đang là mùa đông, mỗi ngày tôi vẫn thường gửi cho cậu một bình sữa nóng, cùng với một bó hoa hồng. Càng về sau, sức khoẻ của tôi ngày càng yếu, vì vậy chị tôi đã giúp tôi gửi sang đó.

Có một lần tôi đích thân đi gửi thì vô tình gặp được bà ngoại của cậu. Ngoại không hỏi gì nhiều, chỉ bảo về sau những thứ này cứ đưa cho bà là được.

Tôi vội vàng nói lời cảm ơn với cụ bà lớn tuổi hoà ái và dễ gần trước mắt.

Tôi bảo: “Cám ơn bà, vì đã luôn yêu thương A Li.”

Ngoại chẳng nhiều lời, bà chỉ đáp lại tôi một câu:

“Đứa bé ngoan, bà cũng cám ơn cháu vì đã thích cháu gái của bà.”

—o0o—

Năm thứ hai điều trị, tôi nghe bảo cậu đã hồi phục tốt hơn trước rất nhiều, còn đậu vào Học viện Vũ đạo.

Căn bệnh này nếu muốn sống thì vẫn có thể sống, nếu nói tệ thì nó cũng sẽ lập tức trở nên trầm trọng.

Tôi nghĩ, tôi và cậu không còn cơ hội đánh cược nữa.

Tôi nhắn tin chúc mừng cậu trên wechat, rồi viết một bức thư cất giấu bí mật suốt bốn năm qua của tôi. Chỉ là tôi hiểu rõ con người cậu, chắc hẳn hiện tại cậu vẫn đang hận tôi muốn chết. A Li không phải là người sẽ lựa chọn quay đầu, chắc chắn xác suất bảy mươi phần trăm là cậu sẽ không đọc bức thư này.

Quả thật sau đó, cậu không hề mở lá thư ra. Tôi và cậu cũng hoàn toàn mất liên lạc. Việc hoá trị khiến tôi chịu đựng hết thảy giày vò, tóc trên đầu rụng đi gần như hói sạch. Không biết lúc này, nếu nhìn thấy bộ dáng này của tôi, cậu sẽ bật cười hay nháo nhào khóc lớn.

—o0o—

Năm nhất đại học, tôi vẫn thường trà trộn vào trường, len lén nhìn ngắm cậu. Đó cũng là năm tôi gặp được người chồng tương lai của cậu.

Có một chàng trai thường lẽo đẽo đi theo A Li. Nhìn bộ dáng rụt rè của anh ta, tôi biết người này không có ý xấu, hẳn là một người tốt.

Tôi mượn cơ hội làm quen với anh chàng, phát hiện ra anh ta không tệ lắm, trước giờ chưa từng có bạn gái, gia đình lại êm ấm, thân thể cũng tráng kiện…

Vì vậy, tôi bắt đầu giúp đỡ anh chàng theo đuổi A Li, và đó hẳn là điều bốc đồng nhất tôi từng làm mà không hề hối hận. Nếu không thể trở thành người có thể đứng bên cạnh cậu, liệu tôi có thể làm gì đó để nhìn thấy cậu hạnh phúc được chăng?

Tôi khuyến khích anh chàng can đảm theo đuổi A Li bằng cách nói với anh ta những gì A Li thích và không thích. Song, mãi đến đến tận lúc tốt nghiệp anh ta cũng không thành công. May thay, chàng trai ấy vẫn đủ kiên trì và yêu thương cậu.

Từ năm nhất đến năm tư đại học, tôi nhìn cậu dần trở thành ánh mặt trời ấm áp, nụ cười cuối cùng cũng nở thật tươi trên đôi môi. Mỗi lần cậu cười lên trông rất xinh đẹp. Tôi biết, bệnh của cậu đã khỏi hẳn.

Vào mỗi dịp nghỉ lễ, mẹ của cậu thường đến đón cậu trở về nhà. Khi ấy cậu sẽ vui vẻ ôm lấy cánh tay của mẹ, hai người trông giống nhau như đúc. Cho dù cha mẹ không thể tái hợp, cậu vẫn có thể cảm nhận yêu thương rồi.

Sau khi tốt nghiệp, rốt cuộc anh chàng kia cũng đã theo đuổi được A Li. Ngày tỏ tình thành công, cậu nói: “Anh rất giống một người mà em quen biết.” Nghe được lời nói ấy, mi mắt tôi khẽ giật, đột nhiên rụt người lại.

Anh ta hỏi cậu rằng người kia là gì của cậu.

Cậu đáp: “Là một người bạn.”

Chị tôi đẩy tôi trên chiếc xe lăn, trốn vào trong một góc. Che đậy cơ thể thật kín kẽ, tôi nhìn thấy khóe mắt cậu rưng rưng, hốc mắt hoe hoe đỏ.

Tôi bất giác cảm thấy không còn gì để hối tiếc nữa, vì tôi biết những giọt nước mắt kia đã vì tôi mà tuôn rơi.

Lúc này, bọn họ đến bên nhau. Chàng trai đó thật sự yêu cậu, nguyện lòng cùng cậu bước tiếp qua tháng ngày.

Thậm chí, anh ta còn có đủ dũng khí để nói: “Anh nghĩ rồi một ngày em sẽ yêu anh thôi.”

Tôi nhìn thấy A Li mỉm cười, một nụ cười dịu dàng xiết bao.

A Li, thật ra yêu cậu vẫn còn một người nữa, mà lần này người đó đã tự mình đẩy cậu đi xa mất rồi.

—o0o—

Bao năm qua, tôi nhìn cậu hẹn hò với người chồng tương lai mà tôi tự mình đưa đến bên cạnh cậu.

Trước ngày kết hôn, cậu còn hỏi tôi có thể đến tham dự hôn lễ. Tôi nhìn lại cơ thể  suy tàn của chính mình, mỗi một lần cất lời đều có mùi thuốc quanh quẩn trong khoang miệng, nhưng tôi biết rõ mình vẫn luôn kiên trì vì điều gì.

Bác sĩ nói rằng người bình thường rất ít ai có thể duy trì sự sống lâu như vậy, nhưng tôi thực sự rất muốn được sống tiếp, để mỗi ngày nhìn cậu hạnh phúc.

Tôi nói xin lỗi, rằng tôi có việc bận. Chuyện tôi giả vờ bảo mình có bạn gái vẫn chưa bị vạch trần. May thay, những người bạn đáng tin cậy xung quanh cậu đều cố gắng giúp tôi nói đôi lời tốt đẹp.

Dõi theo cậu bao năm nay, tôi nhìn thấy cậu từng bước đi thẳng đến thành công trên con đường sự nghiệp lẫn tình yêu, dần dần thoát ly khỏi những đơn thuốc đáng sợ kia, mà bệnh tình của tôi cũng đã đến thời kỳ cuối.

Có một người bạn biết sự tình đã đến thăm tôi, tôi liền nhờ cô ấy đem phong bì mừng cưới đến cho A Li. Nhìn thấy bộ dáng tàn tạ này, cô nàng cứ khóc mãi rồi hỏi: làm vậy có đáng hay không.

Bây giờ, miệng tôi đã không phát ra nổi một âm thanh nào, đến da thịt trên cơ thể cũng đã dần teo tóp lại. Mỗi đêm khi bị những cơn đau thấu trời hành hạ, tôi vẫn thường xem đi xem lại nhật ký trò chuyện trên wechat, mỗi năm tôi đều canh đúng giờ để chúc mừng sinh nhật cậu.

Nhớ đến câu hỏi của người bạn, tôi chợt mỉm cười.

“Là yêu thương, sao có thể không đáng được kia chứ”, tôi đã nghĩ như vậy và tôi cũng hiểu rõ được điều này.

Tình yêu có muôn hình vạn trạng. Và dáng vẻ cuối cùng của nó, chính là buông tay.

—o0o—

Ngày cậu lên xe hoa, người bạn đã gửi tôi tấm hình cậu mặc váy cưới. Thật sự rất xinh đẹp, rất dịu dàng và diễm tuyệt.

Tôi biết, tâm nguyện của mình đã đạt được. Chị tôi mắng tôi ngốc nghếch, tôi cũng không đáp trả.

Trước đó, cha mẹ có đến thăm tôi. Người cha trước nay chưa từng có tình cảm, vậy mà bây giờ ánh mắt ông cũng ửng đỏ.

Tôi là một người tạo nên yêu thương, cả cuộc đời chỉ sưởi ấm cho mỗi một người con gái, vậy cũng coi như là xứng đáng.

“A Li, cậu nhất định phải thật hạnh phúc. Hãy mang theo phần ấm áp của tớ mà sống nốt quãng đời còn lại.”

Tôi chợt nhớ đến năm ấy, tôi lặng lẽ đi đến chùa cầu bình an cho cậu, nhưng lại quên mất cầu xin một phần bình an cho chính mình.

Không biết nếu cầu nguyện, thì người hôm nay nắm tay cậu có thể là tôi chăng?

Đêm đó, tôi dùng hết sức bình sinh rút chiếc mặt nạ dưỡng khí.

“A Li, kiếp sau gặp lại.”

—o0o—

Lá thư từ Lâm:

Nhìn chữ thay lời, đọc thư thay buổi gặp mặt.

A Li, cậu không phải là cô nàng nhát gan khăng khăng giấu mình trong hốc kẹt bụi bặm. Cậu chính là ánh dương ấm áp chói chói chang nhất, chiếu sáng cuộc đời của tớ.

Hãy tha thứ vì tớ không cách nào trở thành chỗ dựa cho cậu. Tớ cũng không còn là chàng thiếu niên tràn đầy sức sống trong ấn tượng của cậu năm nào.

Tớ không muốn cậu nhìn thấy bộ dáng tệ hại này. Tương lai bao nhiêu năm nữa, ở dưới Hoàng Tuyền, tớ vẫn còn tư tâm.

Giả như có một ngày, cậu hoàn toàn buông bỏ tớ, hãy đọc lá thư này để biết rằng tớ đã từng rất yêu cậu. 

Đến lúc ấy, cậu có thể đến mộ tớ lau dọn bụi bặm một chút được hay không?

Tớ muốn được nghe giọng nói của cậu, muốn phù hộ cho cậu được an yên suốt đời.

“A Li, 

Nếu có một thân thể khỏe mạnh,

Kiếp sau nhất định phải để cho tớ được gặp lại cậu.”

[PHIÊN NGOẠI HOÀN]

—o0o—

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!