Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 116: Anh Kiêu hơi hoảng sợ



Hiệu trưởng cảm thấy không đúng lắm, thúc giục hỏi một tiếng: "Bạn học Vy?"

"Khụ khụ, là thế này hiệu trưởng, tôi thật sự

không có cách nào giúp trường học được, chuyện liên quan tới công trình lớn như thế, tôi cũng chỉ là nhân vật nhỏ, chuyện này vượt qua phạm vi năng lực của tôi rồi."

Vẻ mặt hiệu trưởng lập tức suy sụp, đột nhiên hai tay vỗ đầu gối, lúc Lâm Khiết Vy còn chưa hiểu gì, vậy mà hiệu trưởng muốn quỳ trên đất!

"Hiệu trưởng! Thầy đang làm gì thế!" Lâm Khiết Vy sợ tới mức vội vàng tiến lên đỡ cánh tay ông ta, dùng hết sức lực, kiên quyết không cho ông ta quỳ thành công.

Không nghĩ tới người uy phong lẫm liệt trước mặt toàn bộ sinh viên như thế, vậy mà công phu chơi xấu cũng thượng thừa: “Tôi mặc kệ, tôi không thể chịu đựng nổi nữa, nếu em không đồng ý, tôi sẽ quỳ xuống với em, vẫn luôn quỳ tới khi em đồng ý mới thôi!"

Hai người cứ giằng co như thế, một người muốn cố gắng quỳ gối xuống đất, một người thì dùng hết sức lực không cho ông ta quỳ xuống, trong lúc này hai người đều mệt tới mức không nhẹ.

Hứa Tịnh ăn thịt bò khô đi từ trong ra, một tay nâng hiệu trưởng dậy, rất dễ dàng, giống như nâng người bạn trẻ tuổi dậy. Hiệu trưởng vừa định mở miệng, Hứa Tịnh liền nói một câu: "Hiệu trưởng, nếu ông lại mua một túi đồ ăn vặt to như vậy tới, Khiết Vy sẽ đồng ý với ông!"

Đôi mắt hiệu trưởng tỏa sáng: "Quân tử nhất ngôn!"

"Tứ mã nan truy!" Hứa Tịnh trả lời rất lưu loát còn rất nhanh.

"Cứ quyết định như thế đi!" Hiệu trưởng vô cùng vui vẻ, miệng đều đã lệch vì cười rồi.

"Thành giao!" Hứa Tịnh vỗ vào vai hiệu trưởng, thiếu chút nữa vỗ tàn phế. Làm hiệu trưởng dễ dàng sao, một ngụm máu bốc lên trong lòng.

Lâm Khiết Vy không nói gì hỏi trời, cô trêu chọc ai thế, sao có người bạn thích nhận việc lung tung như vậy? Cô thật sự muốn dùng lực lắc Hứa Tịnh, rống lên với cô ấy. Đương nhiên cô cũng không lay được cô ấy. Hiệu trưởng lại đưa một túi đồ ăn vặt to tới, với để lại một túi văn kiện nhỏ.

Công việc đều đã không làm nổi nữa, nhìn túi văn kiện kia là cô phát sầu.

Hiện giờ cô không còn mặt mũi đi gặp Mạc Lâm Kiêu, càng không có mặt mũi đi cầu xin người ta!

"Hứa Tịnh! Đều tại cậu làm hỏng chuyện! Chuyện này phải làm thế nào đây? Tớ cũng không biết nên đi cầu xin người ta thế nào!"

Hứa Tịnh ăn đồ, giọng nói mơ hồ: “Cầu xin người 1. ta không phải rất đơn giản sao, thái độ của cậu tốt một chút, tặng cho người ta quà hoặc mời người ta ăn cơm là được. Một bữa cơm không thể giải quyết, vậy thì hai bữa!"

Lâm Khiết Vy nghe thấy thế hơi sửng sốt, có vẻ như... Cô ấy nói có đạo lý... Tặng quà... Chuyện này không được, Mạc Lâm

Kiêu nhiều tiền như thế, anh có thiếu thứ gì, tặng quà không được.

Vậy thì mời ăn cơm!

Lâm Khiết Vy do dự rất lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí gọi điện cho Mạc Lâm Kiêu.

Điện thoại vang lên rất lâu nhưng không có ai nghe máy, trái tim của Lâm Khiết Vy như bị người ta bóp chặt. Người ta ngay cả điện thoại của cô cũng không nghe, cảm thấy cô phiền chán thế nào có thể nghĩ được. Thực sự không được cô lại đưa túi văn kiện cho hiệu trưởng, nếu ông ta lại chơi xấu quỳ xuống, cô nghĩ kỹ rồi, cô sẽ quỳ với ông ta cộng thêm dập đầu mấy cái nữa, xem ai càng xấu hơn.

Mạc Lâm Kiêu đang bận họp, di động thường để chế độ yên lặng, cho dù anh thấy có cuộc gọi đến, cũng căn bản không thèm để ý. Mạc Lâm Kiêu rất nghiêm khắc với kỷ luật khi họp, văn bản của tập đoàn Mạc Thiên quy định rõ ràng, khi họp cho dù là chức vị cao tới đâu, cũng không được mang theo di động. Người duy nhất có thể mang di động vào chỉ có mình Mạc Lâm Kiêu, mà anh cũng thường tự hạn chế, làm gương tốt, chưa bao giờ vì điện thoại mà ảnh hưởng hop.

Hôm nay cũng như vậy, màn hình di động đang lóe sáng, Mạc Lâm Kiêu không thèm nhìn một cái, vẫn nghiêm túc nhìn người lên tiếng. Khi cúi đầu, khóe mắt giống như thấy được ba chữ Lâm Khiết Vy trên màn hình di động, đại não đầu tiên nghĩ tới chính là... Là Lâm Khiết Vy gọi điện thoại tới.

Lần thứ hai đầu óc giật mình một cái, trong lòng có giọng nói vang lên điên cuồng: Lâm Khiết Vy? Sao có thể là cô? Vậy mà Lâm Khiết Vy gọi điện thoại cho anh! . Tгải‎ nghiệ𝓶‎ đọc‎ tг𝓊𝙮ện‎ số‎ 1‎ tại‎ ⩶‎ T𝑹𝐔‎ MT𝑹𝐔YỆN.𝒱N‎ ⩶

Tay cầm bút bốp một tiếng ném bút đi, nhanh chóng lấy điện thoại lên, đáng tiếc, cuộc gọi đến đã dừng, anh lật lịch sử ra xem, nghiêm túc nhìn chằm chằm vài lần, xác nhận thật sự là Lâm Khiết Vy gọi điện thoại cho anh, lúc ấy trong đầu anh ong một tiếng!

Số lần cô chủ động gọi điện thoại cho anh, ít càng thêm ít.

Cô nhóc kia luôn ước gì có thể cách xa anh một chút mới tốt, thà rằng gọi điện thoại cho Trần Kiệt, cũng không muốn gọi cho anh.

Bây giờ đột nhiên gọi tới... Chẳng lẽ là gặp nguy hiểm gì?

Trong mấy giây ngắn ngủi, Mạc Lâm Kiêu có lối suy nghĩ nhanh nhẹn đã chuyển ý nghĩ ra xa ngàn dặm.

Thình thịch! Trong phòng họp yên tĩnh đột nhiên truyền ra tiếng chói tai, chỉ thấy Mạc Lâm Kiêu đứng bật dậy như súng bắn đạn, lực đạo rất mạnh, rõ ràng là đụng ngã ghế dựa, ghế dựa kim loại va chạm vào gạch men sứ phát ra âm thanh vang dội.

Mọi người trợn mắt há hốc miệng, không rõ chân tướng nhìn chủ tịch Kiêu anh minh mà vĩ đại của bọn họ. Cho rằng anh muốn nói gì đó, không ngờ anh vừa cầm lấy di động gọi đi, đặt điện thoại ở bên tai, vừa nhanh chóng ra khỏi phòng học.

Tất cả nhân viên tham dự cuộc họp đều chớp mắt, vẫn ở trong trạng thái hóa đá.

Từ trước tới nay, nay là lần đầu tiên chủ tịch Kiêu vì điện thoại mà bỏ cuộc họp!

Tốc độ rời đi còn nhanh như thế, hoàn toàn không còn tao nhã và trầm ổn như bình thường.

Trong lúc này mọi người không dám nói gì, nhưng trong lòng đều âm thầm suy đoán, rốt cuộc là chủ tịch Kiêu đang gọi điện thoại cho ai.

Mạc Lâm Kiêu đi ra khỏi phòng họp, thậm chí còn lo lắng cởi cúc áo âu phục, cầm áo đẩy về sau, bước đi thong thả tại chỗ. Chết tiệt, Lâm Khiết Vy đang làm gì thế, vì sao cô còn không nghe điện thoại?

Chẳng lẽ có người bắt cóc cô, cô gặp nguy hiểm nên gọi điện cầu cứu anh sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, nếu không sao cô không nghe điện thoại! Trong đầu không tự chủ được liên tưởng cô nhỏ bé, bị người ta trói tay chân, vứt vào trong xe như vứt bao tải, không chừng trong miệng cô còn nhét vải, hoặc là đánh cô mấy quyền.

Hơi thở, trong lúc lơ đãng liền trở nên gấp gáp hơn rồi.

vẫn Liên tục gọi cho Lâm Khiết Vy hai cuộc, cô không nghe máy.

Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng đi về phía thang máy, gọi điện thoại cho vệ sĩ, nghiêm túc phân phó: “Cậu còn đang ở cửa bệnh viện Nhân Ái không? Cậu nhanh tới khoa tim tìm Lâm Khiết Vy, tôi hoài nghi cô ấy gặp nguy hiểm! Mang theo vũ khí!"

Cúp điện thoại, người đã đi tới chỗ thang máy, ngay cả Trần Kiệt cũng chưa kịp thông báo, đi thẳng xuống bãi đỗ xe, đi tới chỗ một xe sang, đi lên khởi động, sau đó nhanh như tia chớp rời khỏi bãi đỗ xe của công ty. Đợi Trần Kiệt nhận được tin chạy tới bãi đỗ xe, Mạc Lâm Kiêu đã lái xe rời đi không còn bóng dáng rồi.

"Còn thất thần cái gì, nhanh đuổi theo anh Kiêu! Anh ấy đi ra ngoài một mình, ngay cả vệ sĩ cũng không mang theo, quá nguy hiểm!" Trần Kiệt lo lắng ra lệnh, mọi người nhao nhao lên xe, mấy chiếc xe theo sát ra ngoài.

Đừng nhìn bình thường Mạc Lâm Kiêu không lái xe, cả ngày ngồi phía sau như ông lớn, chậm rãi xem văn kiện gì đó, thực ra kỹ thuật lái xe của anh rất tốt. Khi đó trong lòng anh nóng như lửa đốt, lái xe sang như đi xe đua, ở trên đường lớn bay vèo trái phải, nếu có người ngồi trên xe anh, sẽ trực tiếp choáng váng tới mức nôn mửa.