Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 117: Cô cầu xin tôi đi



Lâm Khiết Vy gọi điện thoại cho Mạc Lâm Kiêu, người ta không nghe máy, cô rất uể oải, kết quả lúc này có một người bệnh nặng đến, trong hành lang trở nên vô cùng hỗn loạn, cô cũng tham dự vào cấp cứu, mãi đến khi bệnh nhân được đưa vào phòng cấp cứu, cô mới tính là rảnh rỗi. Nghĩ đi nghĩ lại muốn gọi cho Mạc Lâm Kiêu lần nữa thử xem, vừa mở di động liền hoảng sợ, vậy mà Mạc Lâm Kiêu gọi cho cô ba cuộc!

Ôi má ơi! Sao cô xui xẻo như vậy, khó khăn lắm thần tài mới gọi điện lại cho cô, vậy mà cô còn không nghe thấy. Run lẩy bẩy gọi lại cho Mạc Lâm Kiêu, chuông vang một giây Mạc Lâm Kiêu đã nghe máy rồi.

"Cô đang ở đâu?" Bên kia truyền tới giọng nói chất vấn của Mạc Lâm Kiêu, nghe giọng điệu, anh vô cùng không vui.

Haizz, khúc dạo đầu bất lợi.

"Anh Kiêu, đương nhiên là tôi ở trong bệnh viện

làm việc rồi." Tận cùng hành lang có một người đàn ông cho tay vào trong túi, túi hơi phồng lên, anh ta đi qua đám bệnh nhân đi về bên này, có thể thấy được khẩn trương trên mặt anh ta, mang theo vài phần xơ xác tiều tụy. Khi anh ta thấy Lâm Khiết Vy dù bận vẫn ung dung gọi điện thoại, anh ta mới nhẹ nhàng thở ra, lại nghiêm túc quan sát người xung quanh cô một lượt, phát hiện không có người khả nghi, mới dựa vào vào vách tường, coi như không thấy biển báo cấm hút thuốc, run rẩy bắt đầu tìm điếu thuốc châm lửa, hít vào một hơi.

Nếu người phụ nữ này xảy ra chuyện gì, nghe giọng điệu của anh Kiêu trong điện thoại, có lẽ cổ anh ta mất đầu rồi.

Lông mày vẫn luôn nhíu chặt của Mạc Lâm Kiêu thả lỏng ra, tốc độ lái xe cũng chậm lại: “Vì sao vừa rồi cô không nghe máy của tôi?" Vẫn là giọng điệu lãnh khốc truy hỏi.

“Hả? À... Ngại quá, vừa rồi đột nhiên có ca bệnh nặng tới, xung quanh quá rồi loạn, cho nên không nghe thấy."

Ô tô lại chậm hơn một chút, chậm chạp đi ở ven đường, Mạc Lâm Kiêu hơi bực bội hỏi tiếp: “Vậy vừa rồi cô gọi điện cho tôi làm gì?" "Chuyện này chuyện này... Ha ha ha..." Lâm Khiết Vy do dự một lát, một lúc lâu sau mới kìm nén nói ra một câu: “Anh Kiêu, tôi muốn mời anh ăn cơm!"

Mạc Lâm Kiêu giật mình đột nhiên ngừng thở, thiếu chút nữa giẫm phanh lại.

"Alo alo? Anh Kiêu? Anh Kiêu!"

"Đang nghe." Anh cố gắng khiến giọng nói của mình càng tự nhiên một chút.

"À... À... Anh Kiêu, tôi muốn mời anh ăn cơm, anh có rảnh không?"

"Vì sao?"

"Bởi vì... Bởi vì không vì sao, cũng nên thỉnh thoảng ăn với nhau một bữa cơm, buổi trưa hôm nay anh rảnh không?"

Trong hồ lô của cô nhóc này chưa gì thế? Mọi người nói, mọi chuyện khác thường tất có quỷ! Có phải là cô đang tính toán chuyện xấu gì hay không?

Biết là cô không có ý tốt, nhưng vì sao anh vẫn không nhịn được nhếch miệng lên?

Đôi mắt phượng có thần, hơi nhướng mày, lời nói vẫn kiêu ngạo lạnh lùng như cũ: “Người muốn mời tôi ăn cơm, nhiều lắm, vì sao tôi phải ăn cơm cùng cô?"

Lâm Khiết Vy sốt ruột tới mức vò tóc mình, vắt hết óc nói: "Tốt xấu gì chúng ta cũng ở cùng một mái hiên, tôi ăn nhiều đồ ăn ngon trong nhà anh rồi, mời anh một lần là chuyện nên làm, mong anh cho tôi cơ hội này, để tôi mời anh một lần"

Tốc độ lái xe của Mạc Lâm Kiêu đã biển thành rùa bò, phía sau đã có rất nhiều xe bị chặn, nhưng thấy xe sang bắt mắt của anh, cùng với biển số xe cát tường, không có một chiếc xe nào dám ấn còi. "Vậy cô cầu xin tôi đi." Giọng nói của anh như mây như sương, cất giấu chút ngả ngớn.

Mẹ... Thiếu chút nữa là Lâm Khiết Vy chửi tục, con hàng Mạc Lâm Kiêu này là tên khốn chuyên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

Nhưng nghĩ tới sứ mệnh trên người, cốt khí gì đó đều bỏ đi: “Ha ha ha, anh Kiêu, cầu xin anh, mong anh cho tôi một cơ hội, cùng nhau ăn cơm trưa đi!"

Mạc Lâm Kiêu kìm nén ý cười trong lồng ngực, lạnh nhạt nói: "Thấy cô đáng thương như vậy, cố mà đồng ý với cô vậy, giữa trưa lái xe sẽ đưa cô đến khách sạn.”

Cúp điện thoại, Mạc Lâm Kiêu hơi nhếch miệng lên độ cong rất đẹp.

Lúc này mới chú ý tới, vậy mà anh tự mình lái xe ra ngoài, đã nhiều năm không tự mình lái xe, hơn nữa sốt ruột tới mức không mang theo vệ sĩ đi cùng. Khác thường của mình khiến anh nhíu mày lại, anh tự an ủi bản thân, anh là sợ thuốc giải xảy ra chuyện ảnh hưởng tới việc giải độc của mình, cho nên mới khẩn trương như thế.

Đỗ ô tô ở ven đường, chỉ hai mươi giây sau, đoàn xe của Trần Kiệt đã lái tới, trong xe đều có thiết bị định vị vệ tinh truy tìm, bọn họ đuổi theo một đường tới đây.

Trần Kiệt hoảng sợ xuống, Mạc Lâm Kiêu đã mở cửa xe, Trần Kiệt lo lắng đánh giá Mạc Lâm Kiêu từ trên xuống dưới, vội vàng hỏi: "Anh Kiều, anh không sao đúng không?"

Mạc Lâm Kiêu thản nhiên xuống xe, rõ ràng là không muốn tự lái xe nữa, anh vươn tay chỉnh quần áo, vẻ mặt thản nhiên: “Không có mắt à, đều rất tốt."

"Vậy sao anh đột nhiên tự mình lái xe đi, ngay cả tôi cũng không thông báo?" Trần Kiệt lau mồ hôi, đều sốt ruột tới mức chảy mồ hôi lạnh.

Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu không đồi: “À….. Đột nhiên cảm thấy áp lực công việc quá lớn, muốn ra ngoài hóng gió, giải sầu, cho nên đến đây."

Thiếu chút nữa là tròng mắt của Trần Kiệt rớt xuống, nhiều năm như vậy chưa từng thấy có lúc áp lực công việc! Còn nói cái gì mà căng thẳng nên hóng gió, có quỷ mới tin! Cái cớ này cũng quá qua loa rồi. Quả thực theo anh ta nghĩ, giống một tên điên hơn, không khác gì tên điên lái ô tô trên đường. Anh Kiêu, anh sờ lương tâm xem dám lặp lại không?

"Anh Kiêu, vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?"

Mạc Lâm Kiêu nhìn Trần Kiệt như nhìn kẻ ngốc: "Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Gió đã hóng xong rồi, đương nhiên là về công ty. Anh muốn ra ngoài chơi như vậy à?"

Sau khi nói xong, Mạc Lâm Kiêu lộ vẻ mặt thích ý duỗi thắt lưng trên đường, sau đó lạnh lùng nhìn Trần Kiệt đang hóa đá, tao nhã ngồi vào ghế sau xe sang. Trần Kiệt giống như tên ngốc bị chủ nhân đổ oan ăn vụng thịt khô còn dùng chổi lông gà giáo huấn, chỉ còn có da mặt co giật.

Xe ô tô Mạc Lâm Kiêu lái lúc trước đã do vệ sĩ lái, Mạc Lâm Kiêu lười biếng ngồi ghế sau, một tay chống cằm, đôi mắt như chim ưng tùy ý nhìn phong cảnh bên ngoài. Vẻ mặt Trần Kiệt mờ mịt ngồi ở ghế lái phụ, lén lút quan sát anh Kiêu ở phía sau qua gương chiếu hậu.

Nghĩ tới người phụ nữ kia chủ động mời anh ăn cơm, vậy mà không ngờ không mưu mà hợp với tính toán của anh, trong mắt anh không nhịn được lóe lên ánh sáng.

Một chiếc xe hơi đi tới dưới lầu tập đoàn Mạc Thiên, Mạc Lâm Kiêu vừa mới xuống xe, lập tức có mấy chục người đi tới, đám vệ sĩ lập tức dùng cánh tay chặn mấy người kia.

"Chủ tịch Kiêu! Tôi là Tạ Xuân Sơn của Hoàng Hưng! Tôi có việc muốn nói với chủ tịch Kiêu, xem như nể mặt Hoàng Hưng, cầu xin cậu cho tôi vài phút có được không?"

Mạc Lâm Kiêu hơi nhíu mày.

Hoàng Hưng? Tạ Xuân Sơn?... Là bố của Tạ Nguyên Thần! Là vị thiếu chút nữa trở thành bố chồng của Lâm Khiết Vy!

Vốn không định để ý Mạc Lâm Kiêu đột nhiên dừng bước lại, trong đôi mắt lóe lên vài phần nghiền ngẫm, đi tới cách Tạ Xuân Sơn một mét, hỏi: “Ông Sơn có chuyện gì sao?"

Vốn tưởng rằng sẽ bị cậu Kiêu tính tình kỳ lạ mặt lạnh xem nhẹ, không nghĩ tới người ta lại nể mặt ông ta vài phần, trong lúc này, Tạ Xuân Sơn kích động tới mức không có lời nào có thể diễn tả được, cả gương mặt đều đã đỏ lên.