Yêu Thầm Người Trong Mộng

Chương 17: Dây tơ hồng - Ở TRONG MƠ NÓI LỜI TẠM BIỆT VỚI ANH



Ngày hôm nay, Triệu Mộng Điềm lười biếng nằm trên sofa gọi video với Trần Kiêm Gia, nghe cô ấy nói về công đoạn chuẩn bị hôn lễ. Ngày cưới cô ấy và Tống Sâm Châu được định vào cuối tháng này, tính từ hôm nay đến lúc đó còn chưa tới nửa tháng. Mọi công tác chuẩn bị vừa được hoàn thành xong xuôi.

Tống Sâm Châu là người Đông Thành, còn gia đình Trần Kiêm Gia sớm đã định cư ở Đông Thành cho nên hôn lễ của họ đều được tổ chức ở đây.

Chuyện thiết kế nơi tổ chức gì đó đều do công ty dịch vụ đưa ra ý tưởng, người bên đấy tính toán lấy màu xanh huyền ảo của đại dương làm chủ đề của hôn lễ. Trần Kiêm Gia nghe vậy liền ảo tưởng mình là nàng tiên cá, vì thế ngoại trừ áo cưới thiêng liêng, cô ấy còn tổ chức một bữa tiệc tối để mặc lễ phục đuôi cá.

Lúc nhận được lễ phục, Trần Kiêm Gia còn mặc thử rồi chụp ảnh gửi cho cô. Triệu Mộng Điềm không chút câu nệ cười nhạo nói cô ấy là một mỹ nhân ngư tự luyến.

Thời điểm Trần Kiêm Gia nói đến váy cưới, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Áo cưới mình đặt làm từ nhà thiết kế nổi tiếng của Pháp, cuối tuần này sẽ được gửi về bằng đường hàng không. Khi nào bọn mình đi thử áo cưới, cậu phải đi theo để thử trang phục phù dâu đấy. Mà ngực cậu lớn như vậy, chắc chắn phải sửa kích cỡ phía trên."

"Được rồi, cuối tuần lúc nào đi, nhớ báo cho mình biết."

Kích cỡ ngực lớn quá cũng rất bất tiện, nhất là khi mua nội y. Dù có bỏ ra nhiều tiền để mua thì kiểu dáng cũng không được đẹp, quần áo cũng thế luôn. Triệu Mộng Điềm là tạng người ngực lớn mà eo nhỏ, cho nên nếu cô mặc mấy bộ đồ rộng thùng thình trông hơi kì lạ.

Cô đút miếng khoai tây chiên vào miệng, tiếng răng rắc vang lên liền bị Trần Kiêm Gia ở đầu kia nghe thấy, chửi bậy một câu.

"Không cho phép cậu dùng đồ ăn dụ dỗ mình. Mình phải giảm béo!"

Triệu Mộng Điềm thở dài, không thèm để ý nói: "Giảm béo cái đầu heo, cậu đã đủ gầy rồi." Trần Kiêm Gia vẫn luôn có vóc dáng nữ thần, cao 165, nặng 40, tiêu chuẩn vô cùng.

"Không được! Mình phải duy trì dáng người! Áo cưới là hàng đặt theo yêu cầu, đến lúc đó không mặc vừa coi như cuộc đời chấm dứt."

Cái đầu nhỏ của cô thoáng tưởng tượng ra Trần Kiêm Gia dáng người béo phì, mặc không nổi áo cưới liền cười khúc khích: "Mình rất chờ mong nha." Tính tình Trần Kiêm Gia yêu cái đẹp như vậy, khẳng định sẽ phát điên.

"Đây là lời bạn thân nên nói sao, cắt đứt tình bạn!"

"Nếu cậu cắt đứt tình bạn với mình thì lúc kết hôn sẽ bớt đi một phù dâu đấy nhé." Cô nhàn nhã đáp

"Sau khi kết hôn xong sẽ cắt đứt tình bạn với cậu." Trần Kiêm Gia chu môi, vô cùng trẻ con.

"Ồ! Nếu vậy, mình không làm phù dâu nữa, bây giờ chấm dứt tình bạn này luôn đi."

"Điềm Bảo!" Trần Kiêm Gia ở đầu kia video tức đến nghiến răng, "Cậu ngứa da đúng không?"

Cô mỉm cười nháy mắt mấy cái, "Đúng rồi, nếu có bản lĩnh thì cậu tới đây xử lí mình đi." Cô chắc chắn Trần Kiêm Gia sẽ không tới được, gần đây cô ấy vội làm đẹp, làm móng, làm tóc, bận đến mức mất dạng.

"Tức chết mình!" Trần Kiêm Gia bắt chước bộ dáng tinh tinh đấm ngực, tức hộc máu mồm, chọc cô cười phá lên. Hai người cứ thế cười cười nói nói, náo loạn một hồi lâu. Trần Kiêm Gia đột nhìn bình tĩnh lại, ghé sát mặt vào màn hình điện thoại, nghiêm túc hỏi cô: "Điềm Bảo, cậu gần đây đang yêu đương phải không?"

Triệu Mộng Điềm đang uống nước, nghe được lời này thiếu chút nữa bị sặc.

Cô có chút chột dạ dịch chuyển tầm mắt, không dám nhìn cô ấy, "Không có."

"Cậu chắc chắn đang yêu đương!" Trần Kiêm Gia là ai, là bạn thân mười mấy năm với cô đấy. Đối với tính cách của cô rõ như lòng bàn tay, huống chi cô nàng này gần đây mặt mày hồng hào, nét mặt toả sáng. Nói bản thân không yêu đương, có quỷ mới tin, "Tâm tình của cậu gần đây rất tốt, cả người tỏa ra hơi thở của người phụ nữ đang yêu."

"Cậu là cún sao? Loại hơi thở này cũng ngửi ra." Đây chính xác là mũi chó mà.

"Mình chỉ là nắm rõ chuyện yêu đương trong lòng bàn tay thôi. Mau mau khai ra!"

"Thật sự không có." Cô nghĩ thầm, yêu đương trong mơ hẳn là không được tính đi. Mọi chuyện đều do cô nguyện ý, chỉ là cô tự mình đơn phương yêu thôi. Còn ở hiện tại thực sự không có, Triệu Mộng Điềm chẹp miệng giải thích: "Mỗi ngày đi làm xong mình đều về nhà, không đi ra cửa, ở nhà cũng chỉ xem TV với chơi đi động. Ở đâu ra người để nói yêu đương, yêu đương với ma sao?"

"Thật không?" Trần Kiêm Gia nghi hoặc nhìn cô, vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp, "Chẳng lẽ là yêu qua mạng? Hiện giờ yêu đương qua mạng cũng rất phổ biến."

"Cậu nghĩ nhiều rồi. Ai biết đằng sau internet là heo hay là chó. Yêu qua mạng không đáng tin chút nào."

Cô làm bộ bình tĩnh đem điện thoại đặt trên bàn, thuận tay đem tơ hồng cởi xuống, đặt trong tay nhẹ nhàng thưởng thức. Mỗi lần cô khẩn trương hay khổ sở, luôn thích nghịch đồ vật ở trên tay để di dời sự chú ý.

"Thôi được." Trần Kiêm Gia thấy hỏi không ra, trước tiên tạm thời tin cô, "Nếu cậu yêu đương, trước tiên phải nói cho mình biết, bằng không mình đánh chết cậu."

"Được rồi, được rồi."

"Cậu phải tinh mắt một chút, hiện nay tra nam quá nhiều, đều ngụy trang rất cẩn thận. Nếu cậu có vừa ý ai thì nhớ tìm mình giúp cậu xem xét, không được để dễ dàng bị lừa."

"Mình biết rồi." Triệu Mộng Điềm thuận miệng đáp ứng, Trần Kiêm Gia này, tính cách bà mối vẫn không sửa được. So với người nhà của cô còn lải nhải nhiều hơn, chỉ sợ cô bị chó sói bắt đi.

"Cậu đừng chê mình dong dài, cậu là loại ngốc bạch ngọt. Gặp được người có tâm cơ, một giây liền rơi vào tay giặc."

"Vâng ạ." Cô không chút để ý đáp, trên tay tiếp tục nhéo nhéo tơ hồng, hơi dùng một chút lực liền đem nó kéo đứt.

Thôi xong! Trong lòng cô có dự cảm không tốt, nhanh tay đem video tắt đi, làm lơ Trần Kiêm Gia kháng nghị, "Bảo bối, mình còn có việc, bây giờ không tiện nói tiếp."

Tắt video đi, cầm dây tơ hồng đến trước mặt, quả nhiên bị kéo đứt. Dây tơ hồng vốn đã không bền chắc, lần trước còn ngâm trong máy giặt một lần. Lúc này đứt ra không cách nào nối lại.

Triệu Mộng Điềm khóc không ra nước mắt, tranh thủ thay quần áo rồi chạy ra ngoài, muốn tìm thợ sửa trang sức xem có thể sửa lại hay không. Vừa đúng lúc đối diện đường dành riêng cho người đi bộ của tiểu khu có một tiệm đồ trang sức. Thợ trang sức ở đó biết bện dây đeo tay, lúc trước cô chính cũng nhờ họ bên lại sợi dây này.

Ai ngờ, vừa bước vào tiệm cô lục hết túi xách cũng không tìm thấy sợi dây.

Cô lo lắng muốn chết, xem đi xem lại chiếc túi cũng không tìm được. Cô nghĩ rằng đã rơi ở đường, đi bộ dọc đường tìm kiếm nhưng kết quả không khả quan.

Dây tơ hồng kia chắc là rơi ở trên đường bị người ta nhặt đi rồi, không thì không thể nào lại biến thần kỳ như thế được.

Trong lòng cô trống rỗng.

Dây tơ hồng là cách để cô vào trong mộng gặp Tần Dạ, theo như kinh nghiệm trước đó. Nếu không có tơ hồng,thì có lẽ cô sẽ không có cách nào vào trong mộng gặp anh nữa. Cô không nỡ chút nào...

Triệu Mộng Điềm còn chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, vẫn còn chìm đắm trong giấc mơ không cách nào thoát ra. Làm sao cô có thể chịu được việc không được gặp anh đây.

Đúng rồi, chính là ông ấy! Cô nhớ đến ông lãođã cho cô dây tơ hồng, mặc dù ông ấy có chút cổ quái. Bất kể là cho cô tơ hồng hay nhắc nhở cô về tương lai, dường như ông ấy biết được giấc mơ của cô.

Gần đây ngày nào cô cũng đến quán trà sữa từ sớm nhưng không gặp được ông lão. Nhân viên ở cửa hàng nói rằng ông lão đã lâu rồi chưa đến đây, dường như không ở gần nơi này nữa. Triệu Mộng Điềm chưa có từ bỏ ý định, đi lại xung quanh nơi này tìm ông lão. Muốn xin ông lão cho cô thêm một sợi dây tơ hồng nữa.

Tuy nhiên, cô tìm thật lâu cũng không tìm thấy. Từ sau hôm đó, cô không hề mơ thấy anh nữa.

Không có anh bầu bạn hàng ngày ở trong mơ, cô cảm thấy rất khó chịu. Cảm giác ấy giống như có đồ vật trân quý nhất, bỗng nhiên đánh mất. Cô không quen, cô hoảng loạn muốn đi tìm, nhưng mãi mãi cũng không tìm thấy. Cô cảm thấy trái tim mình đã chết rồi.

Hiện giờ mỗi ngày ăn cơm, đi làm, cô tựa như cái xác không hồn. Không có ánh sáng mặt trời, không có nụ cười vui vẻ. Cuộc sống của cô hiện giờ, tĩnh lặng như giếng nước cạn.

Tần Dạ, đã bao lâu rồi cô không mơ thấy anh.Biết bao giờ cô mới có thể quên được anh đây...

° ° °

Sắc trời trong mơ tối tăm, tựa như muốn mưa. Mây đen cuồn cuộn phía chân trời, đem ánh nắng mặt trời vùi lấp bên trong, đến một tia sáng cũng không lọt ra, tựa như báo hiệu điều gì đó.

Triệu Mộng Điềm đứng trên sân thượng thật lâu, không nhúc nhích chút nào, giống như một pho tượng. Gió lạnh thổi qua, thổi bay mái tóc dài của cô, xõa tung trước gió.

"Tiểu Bạch Thỏ."

Từ sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc, cô quay đầu lại nhìn qua, anh cười nhẹ nhàng mang theo bó hoa hồng đi tới. Hoa hồng tươi đẹp làm nổi bật người đàn ông ngọc thụ lâm phong¹, mặt mày như hoạ, mỗi bước đi đều tràn ngập tình yêu.

[1] Ngọc thụ lâm phong: Miêu tả cốt cách con người thanh tao, có chút phong lưu khoái hoạt nhưng không thiếu phần bản lĩnh của người đàn ông quân tử.

"Hôm nay là kỷ niệm một năm chúng ta quen nhau, anh yêu em." Anh thổ lộ đầy thâm tình, đem hoa tặng cho cô. Nhưng tâm trạng vui vẻ của anh lại không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Triệu Mộng Điềm không nói gì, ngây ngốc nhận lấy bó hoa, ngước mắt nhìn anh thật lâu.

"Tần Dạ."

"Làm sao vậy?" Trực giác mách bảo anh rằng cô có chỗ không thích hợp, cô không nói lời nào, cả người tràn ngập ưu thương. Điều này không giống cô, cô không phải là cô gái nhỏ ngây thơ đáng yêu sao.

"Cảm ơn anh, hoa này em rất thích."

Nước mắt theo khóe mí chạy dọc rơi xuống bó hoa tươi mát, trong chốc lát hốc mắt cô đã đẫm nước mắt.

"Nếu thích thì sao lại khóc?" Anh có chút bối rối hỏi, "Em làm sao vậy?"

"Em..." Cô giật giật môi, muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

"Đừng khóc, mỗi lần em khóc anh rất đau lòng." Anh thở dài, đưa tay lau nước mắt cho cô, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ. Người phụ nữ này đúng là được làm từ nước mắt. Mỗi lần gặp nhau đều khóc, vui vẻ cũng khóc, khổ sở cũng khóc.

Cô hít thở thật sâu, nỗ lực để không khóc, kể từ lần đầu tiên bắt đầu gặp anh, ngày nào cô cũng khóc. Chính cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi, cô biết mình là một người mít ướt, như thế là không tốt.

Hôm nay là lần cuối cùng cô được gặp anh, muốn anh lưu lại ấn tượng tốt về mình nhưng bản thân cô không khống chế được mà cứ khóc mãi. Sống mũi ê ẩm, cô hít hít vài lần cố gắng đem nước mắt nén lại. Lùi về sau để bản thân mình bình tĩnh, chậm rãi nói: "Tần Dạ, em phải đi rồi."

Trong lòng anh kêu lộp bộp một tiếng, dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt, nắm chặt lấy tay cô, dây tơ hồng trên tay đến đỏ đến chói mắt.

"Em có ý gì, em phải đi nơi nào?"

"Em phải trở về."

"Trở về đâu?" Anh lớn tiếng chất vấn.

"Triệu Mộng Điềm, em con mẹ nó, có phải là muốn chia tay không? Em mau nói cho rõ ràng đi!"

Anh dùng sức bóp lấy tay cô, vẻ mặt đầy giận dữ làm cô thực sự rất lưu luyến. Anh vẫn trẻ con như vậy, luôn thích bày ra bộ dạng giận dỗi để cô quan tâm. Cô nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của anh, mắt của anh, môi của anh, từng chút từng chút phác họa khuôn mặt anh, khuôn mặt mà cô yêu vô cùng.

"Tần Dạ, anh chỉ là một giấc mơ của em mà thôi, khi tỉnh dậy sẽ biến mất. Không phải anh vẫn luôn thắc mắc tại sao em hay biến mất à? Em không có trốn anh, thời điểm anh không tìm thấy em, là lúc em đã tỉnh dậy. Chỉ khi nào đi ngủ, em mới có thể đến gặp anh."

Tuy rằng hiện thực tàn khốc nhưng vẫn là sự thật. Lúc trước cô không giải thích biết rằng anh sẽ không chấp nhận lời nói hoang đường này.

"Không, không có chuyện như vậy được, anh không tin." Anh quả nhiên không chấp nhận, bàn tay nắm lấy tay cô đột nhiên siết chặt. Sức lực rất lớn đến mức khiến tay cô đau nhói mà anh vẫn không phát hiện. Người đàn ông nổi trận lôi đình, mặt mày sa xẩm: "Đừng tìm lý do ngay cả trẻ ba tuổi cũng không tin này ra lừa anh để chia tay. Anh nói cho em biết, anh không đồng ý, em cứ mơ tiếp đi."

"Muốn chia tay? Cấm em nói ra mấy lời như thế." Nói đoạn anh ngừng lại rồi tiếp tục cảnh cáo, "Cả nghĩ cũng đừng nghĩ."

Trông thấy bộ dạng này của anh, cô bỗng nhiên muốn cười, là nụ cười đầy vui mừng. Trong khoảng thời gian ở trong mộng này, tình cảm dành cho anh không hề uổng phí. Người đàn ông này yêu cô, cô có thể cảm nhận được anh yêu cô sâu đậm như thế nào, nếu là đây là thật không phải rất tốt hay sao.

"Tần Dạ, cảm ơn anh đã yêu em, em cũng rất yêu anh. Trong khoảng thời gian này, có nhiều chuyện mà ở hiện thực em không dám làm như thổ lộ với anh. Cùng anh yêu đương, còn cùng anh thân mật. Em thực sự rất vui vẻ, rất hạnh phúc và cũng rất thích ở bên anh. Không biết sau này anh có còn tồn tại ở trong mơ hay không? Nhưng mặc kệ là ở trong mơ hay ngoài đời thực em vẫn luôn hy vọng anh sẽ hạnh phúc. Em có một nguyện vọng hơi ích kỷ, hy vọng anh đừng quên mất em."

Nói đến đây, gương mặt cô đẫm lệ. Nguyện vọng này hèn mọn biết bao nhiêu, ở ngoài đời cô không dám chạm tay đến anh. Cô chỉ mong rằng anh ở trong mơ sẽ nhớ đến cô.

"Tần Dạ, em sẽ vĩnh viễn là Tiểu Bạch Thỏ của anh. Anh nhất định phải nhớ kỹ em đó."

"Đừng quên em, em là Triệu Mộng Điềm."

"Em yêu anh."

Vừa dứt lời, thân thể cô dần dần trở nên trong suốt, dưới ánh mắt không thể tin nổi của anh mà biến mất, bên tai truyền đến thanh âm của bó hoa rơi xuống đất.

"Triệu Mộng Điềm." Trên sân thượng truyền đến một tiếng hét lớn giận dữ.

Anh đứng dậy chạy nhào qua, nhưng chỉ chạm vào hư không, trên nền đất lạnh lẽo còn lại bó hoa hồng héo úa.

° ° °

Rạng sáng, bầu trời đã sáng dần lên, những tia sáng vụn vặt chui vào qua khe hở của rèm cửa.

Tần Dạ tỉnh lại từ trong mơ, cả người ướt đẫm mồ hôi. Anh nhấc tay, mượn ánh mặt trời yếu ớt nhìn chăm chú vào tơ hồng trên cổ tay. Hồi tưởng lại cảnh trong mơ.

Nghĩ đến mọi chuyện trong mơ, anh liền nghiến răng nghiến lợi: "Triệu Mộng Điềm!"