Yêu Thầm Người Trong Mộng

Chương 18: Bại lộ - TÌNH YÊU THẦM KÍN BỊ BẠN THÂN PHÁT HIỆN



Cuộc sống cứ vậy trôi qua một cách bình lặng, không có quá nhiều sự xáo trộn xảy đến.

Trong khoảng thời gian này, bản thân cô có những lúc trở nên mất bình tĩnh, đau khổ thậm chí là chai lì cảm xúc. Nhưng Triệu Mộng Điềm đã cố gắng ổn định tâm trạng để tiếp nhận sự thật rằng giấc mơ về anh đã kết thúc.

Tuy rằng, đôi lúc cô sẽ vô thức nhớ đến anh nhưng cô biết rằng chính bản thân mình nuôi nấng trái đắng thì cũng phải tự mình gặm nhấm vị đắng chua chát từ nó.

Ông lão mà cô chờ đợi gặp lại rất lâu không xuất hiện, nếu không mọi người từng nhìn thấy ông ấy thì cô còn tưởng tự bản thân mình ảo tưởng nghĩ ra.

Chiều hôm nay, khi Triệu Mộng Điềm đang đứng ở quầy thu ngân tiếp khách, một nhân viên nhỏ tuổi trong tiệm sát lại gần chỉ trỏ nói với cô: "Chị Điềm Điềm, chị thấy chiếc xe đối diện kia không? Nó đã đỗ ở đây nhiều ngày rồi."

Triệu Mộng Điềm mỉm cười lịch sự, ngước mắt nhìn theo cánh tay của cô bé, đúng là có một chiếc xe sang trọng đỗ đối diện cửa tiệm cô. Một vài nhân viên trong tiệm có niềm yêu thích với xe hơi đều nói rằng đây là dòng xe ô tô cao cấp, giá thành phải khoảng vài trăm triệu đổ lên.

Mấy ngày nay, chiếc xe tthường xuất hiện vào mỗi buổi chiều một lúc rồi rời đi. Thu hút không ít sự tò mò về danh tính chủ nhân chiếc xe.

Cả Triệu Mộng Điềm cùng nhân viên trong tiệm đều có cảm giác người trong xe luôn nhìn về phía cửa tiệm. Nhưng bọn họ không chắc chắn được bởi tầm nhìn của họ bị ngăn cách bởi cửa kính màu đen của xe. Và tất nhiên cũng có thể cảm giác ấy là họ tự tưởng tượng ra.

"Ừ." Cô bình tĩnh đóng gói cẩn thận cốc trà sữa cho khách, thuận miệng nói: "Cứ kệ đi, không có việc gì đâu."

"Em có cảm giác người trong chiếc xe ấy nhìn chị Điềm Điềm."

"Đúng vậy, chiếc xe đó đỗ ở đấy vì chị Điềm Điềm."

"Hôm qua và hôm kia chị Điềm Điềm không có ở đây, chiếc xe đó không hề xuất hiện."

"Nhất định là chủ nhân chiếc xe bị mê hoặc bởi nhan sắc kiều diễm của chị chủ quán nhà mình rồi chẳng qua anh ta ngại ngùng không dám tiến đến bắt chuyện."

"Cũng có thể là vậy."

Mọi người thay nhau anh một câu, chị một câu trêu trọc cô. Triệu Mộng Điềm chỉ còn cách mỉm cười không đáp lời. Cô liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, thu dọn đồ đạc giao lại công việc cho nhân viên rồi chuẩn bị rời đi. Hôm nay cô đã hứa với Trần Kiêm Gia đi chọn váy cưới với cô ấy.

Đây là giờ cao điểm của thành phố nên Triệu Mộng Điềm vốn đã căn chỉnh thời gian kịp thời nhưng vẫn không tránh khỏi việc đến muộn. Khi đến nơi thì đã thấy Trần Kiêm Gia mặc váy cưới. Trong lúc Trần Kiêm Gia trang điểm, cô tranh thủ quan sát chiếc váy cưới này. Chiếc váy được thiết kế hở phần lưng, thân váy dài sáu mét đính những viên đá quý sang trọng tỏa ra sự xa hoa cùng lãng mạn như để thiết kế dành riêng cho Trần Kiêm Gia.

Nhìn cô ấy khoác lên mình chiếc váy cưới, cô bỗng nhiên cũng muốn kết hôn. Triệu Mộng Điềm đứng bên cạnh, nhìn ngắm chuyên chú.

"Mấy người khác đâu rồi?" Cô hỏi. Đám cưới này gồm có cô và sáu phù dâu khác. Do bản thân cô tửu lượng không tốt lại hay thẹn thùng, nên Trần Kiêm Gia không ép cô làm phù dâu chính.

"Bọn họ đều đã thử lễ phục và rời đi trước rồi. Có một vài người không thể đến thì tớ sẽ gửi lễ phục cho họ."

"Chú rể của cậu đâu rồi, không cần thử đồ sao?" Khi cô đến thì chỉ thấy một mình Trần Kiêm Gia thử váy cưới, đợi một lúc lâu cũng không thấy Tống Sâm Châu xuất hiện.

"Anh ấy làm đại diện cho một nhãn hiệu nên lễ phục sẽ được tài trợ và gửi đến tận nhà. Anh ấy đã thử rồi, không cần đổi bộ khác nữa."

Triệu Mộng Điềm nghe vậy ngạc nhiên: "Không phải anh ấy muốn mặc quần áo thể thao dự đám cưới đó chứ?"

Chú rể mặc đồ thể thao, cô dâu lại mặc váy cưới, thật khó để tưởng tượng một hôn lễ như vậy sẽ diễn ra bằng cách nào.

"Cậu suy nghĩ linh tinh gì đó? Công ty Quân Bảo cũng có một thương hiệu lễ phục sang trọng, quần áo của anh ấy sẽ được may riêng." Trần Kiêm Gia trừng mắt nhìn cô.

Vậy còn được, Triệu Mộng Điềm che miệng cười trộm.

Ngay sau đó, Trần Kiêm Gia gọi nhân viên cửa hàng tới dẫn cô đi thay lễ phục của phù dâu.

"Nói cho cậu biết, chiếc váy này chính là chiếc váy mà thời gian trước tớ với cậu đã thảo luận, mỗi người sẽ mặc một kiểu dáng có các chi tiết được thiết kế khác nhau. Tớ đã chọn cho cậu chiếc váy đặc biệt nhất."

Triệu Mộng Điềm dành tặng cô ấy một ánh mắt vừa ý, hai người rất hiểu nhau về những việc như vậy.

Cô đi thay lễ phục phù dâu. Đây là một chiếc váy màu trắng dài đến đầu gối, được thiết kế hở vai lộ ra xương quai xanh quyến rũ. Vòng eo thọn gọn được thắt một chiếc nơ nhỏ nhỏ xinh xắn ôm trọn dáng người mảnh mai xinh đẹp. Đôi giày cao gót đã được lựa chọn kĩ lưỡng rất phù hợp với váy, cô cũng đi rất vừa chân.

Trần Kiêm Gia quan sát cô bước ra, mở miệng trêu ghẹo: "Tiểu yêu tinh từ đâu tới gây họa nhân gian thế này."

Triệu Mộng Điềm mặc kệ lời trêu ghẹo này chỉ nói, "Phần ngực có hơi chật." Tuy rằng thiết kế co dãn nhưng vòng một của cô hơi lớn, vậy nên vẫn có chút khó chịu.

"Để họ chỉnh lại cho cậu đi."

Cô gật đầu, thay chiếc váy ra đưa nó cho thợ may chỉnh sửa. Trong lúc ngồi chờ, cô ngồi bên cạnh Trần Kiêm Gia, nhìn cô ấy trang điểm, cô chớp mắt nói "Cậu thật sự rất xinh đẹp."

Trần Kiêm Gia nghe vậy thì tràn đầy đắc ý.

"Cậu nhất định là cô dâu xinh đẹp nhất."

"Đó là điều đương nhiên..."

"Tống Sâm Châu quả thật may mắn ba đời mới lấy được cậu, kiếp trước chắc chắn anh ấy đã cứu cả thế giới."

"Tớ cũng cảm thấy vậy." Trần Kiêm Gia đúng là tuýt người không biết ngại ngùng, ai khen cô ấy đều thẳng thắn tiếp nhận.

Triệu Mộng Điềm thở dài một hơi, khuôn mặt ủ rũ: "Kiêm Gia, mình cảm giác heo con nhà mình nuôi ngần ấy năm bỗng dưng chạy mất."

"Này, cậu so sánh kiểu gì đó?" Trần Kiêm Gia nhướn mày, dường như muốn động thủ xử lý cô.

"Được rồi, được rồi, là thịt nhà tớ chăm sóc tốt nên bị chó tha đi mất."

Bạn thân phải đi lấy chồng, cô thấy hơi buồn. Hai người đã làm bạn mười mấy năm nay, cô cảm thấy luyến tiếc khi phải giao bạn thân cho người đàn ông khác. Tuy rằng nếu suy nghĩ lại thì Tống Sâm Châu là một người đàn ông tốt, bạn cô gả cho người như vậy nhất định sẽ hạnh phúc.

"Cậu đừng có mà ủ rũ, cho dù tớ có kết hôn đi chăng nữa thì chúng ta vẫn mãi là bạn tốt, nhất định như vậy." Cô ấy an ủi Triệu Mộng Điềm nói: "Buổi tối tới nhà tớ ngủ đi, đã lâu rồi chúng ta chưa tâm sự."

"Nhất trí."

Triệu Mộng Điềm cùng Trần Kiêm Gia đi thử váy cưới, lễ phục dạ hội, đi làm tóc, trang điểm. Tất cả xong xuôi đã là chín giờ tối, cô mới cùng Trần Kiêm Gia về nhà.

Hai người ròng rã chơi cả một ngày nên giờ đã mệt lả. Trở về nhà ăn tạm một chút đồ ăn rồi vội vàng đi tắm rửa. Sau đó, Triệu Mộng Điềm nằm trên giường nghịch điện thoại. Bên cạnh là cô bạn thân đang nói chuyện với chồng chưa cưới.

Chơi điện thoại đã được một lúc lâu, Trần Kiêm Gia cũng kết thúc cuộc nói chuyện, cô ấy quay lại nhìn chằm chằm cô.

"Sao vậy?"

"Điềm Bảo Bối!" Giọng nói của Triệu Kiêm Gia nhẹ nhàng vang lên "Có phải cậu thích Tần Dạ không?"

Lời nói của Trần Kiêm Gia chẳng khác nào một hòn đá được ném vào mặt hồ phẳng lặng, làm bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Triệu Mộng Điềm run lên "Tớ không, không..."

Trần Kiêm Gia mỉm cười một cách giảo hoạt khẳng định: "Đúng là cậu thích Tần Dạ" Cô ấy biết mỗi khi Triệu Mộng Điềm nói dối đều nói lắp và khẩn trương.

Tình cảm đơn phương nhiều năm bị nói ra, hơn nữa đối tượng yêu thầm lại lại là bạn trai cũ của bạn thân làm cho Triệu Mộng Điềm cảm thấy xấu hổ, không dám đối diện với ánh mắt của Trần Kiêm Gia.

"Cậu và anh ta đang yêu nhau hả?" Trần Kiêm Gia hỏi dồn.

"Không... không phải." Cô xấu hổ "Anh ấy không biết tớ."

Sao cơ? Trần Kiêm Gia đang tràn đầy kinh ngạc xen lẫn tức giận vì bạn thân cùng Tần Dạ hẹn hò lại giấu mình thì nghe vậy càng bất ngờ hơn.

"Cậu và anh ấy không phải đang yêu nhau sao? Vậy cậu yêu ai?"

"Tớ không yêu ai cả." Triệu Mộng Điềm nhỏ giọng giải thích. Cô tự nhủ nếu là mơ thì không đáng nhắc đến.

Trần Kiêm Gia nhìn cô thật lâu, cuối cùng nghĩ đến tình bạn nhiều năm thân thiết, lựa chọn tin tưởng cô.

Nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin mà hỏi: "Cậu yêu thầm Tần Dạ là sự thật sao?"

Nếu không phải hôm đó Trần Kiêm Gia chăm sóc Triệu Mộng Điềm lúc ốm nghe thấy cô ngủ trong mơ nhắc đến Tần Dạ thì cũng không tin được.

"Kiêm Gia, xin lỗi cậu." Triệu Mộng Điềm sụt sùi nói ra, tâm sự nhiều năm nay cuối cùng cũng được trải lòng. Chỉ có mình cô biết khi phải cất giấu một bí mật lâu như vậy thật sự rất đau khổ.

"Cái này thì có gì mà phải xin lỗi chứ." Trần Kiêm Gia trước giờ luôn là một người vô lo vô nghĩ. Cô ấy véo mạnh vào má cô một cái thật đau "Nếu cậu thích thì theo đuổi đi."

Triệu Mộng Điềm nghe vậy thì kinh ngạc. Cô luôn nghĩ cô ấy ít nhiều cũng sẽ có chút lúng túng về việc này. Không nghĩ đến Trần Kiêm Gia lại chấp nhận dễ dàng như vậy.

Trần Kiêm Gia thấy vậy thì hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô: "Cậu là chị em thân thiết nhất của tớ, đương nhiên tớ sẽ thấy cậu quan trọng hơn. Tần Dạ và tớ cũng đã chia tay rồi, nếu cậu thích thì cứ tiến tới. Nếu không theo đuổi được thì tớ sẽ giúp cậu." Trần Kiêm Gia cố gắng bày ra dáng vẻ coi trọng bạn thân hơn đàn ông.

"Hơn nữa..." Cô ấy tiến sát đến, nói nhỏ: "Tần Dạ chính là một người lạnh lùng cấm dục, bao nhiêu người muốn trèo lên giường của anh ấy đều không thành công. Nếu cậu theo đuổi được, tớ vui mừng còn chẳng hết nữa là. Dù sao tớ cũng chưa được nếm thử Tần Dạ, cậu là bạn thân của tớ, giúp tớ làm việc này lại càng hợp lí."

Sắc nữ! Triệu Mộng Điềm bị trêu chọc đến đỏ bừng mặt. Tần Dạ đâu phải đồ ăn chứ, có phải muốn là nếm thử được đâu. Tuy rằng cô đã mơ bản thân hoan ái cùng Tần Dạ, cũng đã thử tưởng tượng ra kích cỡ của anh. Thật sự mà nói, cảm giác đó rất tuyệt vời, chỉ có điều cơ thể nhỏ bé của cô không chịu nổi. Nếu là ở hiện thực thì thật sự sẽ rất kích thích, chỉ tưởng tượng thôi cô đã ngượng đến đỏ bừng mặt.

"Ngại ngùng gì chứ!" Trần Kiêm Gia ra vẻ hào phòng: "Tớ đã bảo rồi, chỉ cần ngoại trừ Tống Sâm Châu ra, những tên đàn ông khác cậu cứ tự do mà theo đuổi. Với lại tớ và Tần Dạ hẹn hò có 2 tháng ngắn ngủi. Cùng lắm là chỉ cầm tay mà thôi, thật sự vô cùng trong sáng. Hiện tại tớ với cậu là bạn thân, cũng không phải làm việc vi phạm đạo đức, cứ mạnh dạn theo đuổi đi, tớ sẽ là quân sư cho cậu."

Triệu Mộng Điềm nghe vậy lắc đầu. Cô vẫn chưa đủ dũng khí để đối mặt với anh. Chỉ vừa mới gặp, chân đã mềm nhũn, cơ thể trở nên nhút nhát, không biết nói gì cho phải rồi.

"Cậu lúng túng cái gì?" Trần Kiêm Gia nhìn bạn thân không có ý chí nói.

Sau đó, Trần Kiêm Gia nghiêm túc tra khảo sự tình yêu đơn phương của cô, cô đem hết tất cả kể ra làm Trần Kiêm Gia kinh ngạc không thôi "Đây là chuyện tình cô gái ngây thơ yêu thầm lãng tử đào hoa mà."

"Nhiều năm chờ đợi mong anh quay đầu lại."

"Bạn thân ngốc nghếch của tớ ơi! Nhiều năm như vậy, cậu cảm thấy đáng sao?" Nói đoạn cô ấy ngừng một chút rồi mắng mỏ: "Tần Dạ chính là một tên cạn bã. Cậu quá ngốc nghếch, nếu thích lâu như vậy sao không nói cho tớ biết. Tớ sẽ không theo đuổi anh ta nữa, làm gì có tên nào quan trọng bằng tình bạn bao năm của chúng ta chứ."

Càng nói càng hăng, Trần Kiêm Gia tiếp tục: "Cậu biết vì sao tớ và anh ta chia tay không? Vì anh ta chê tớ ngực lép đó. Tức chết mà, lúc đó tớ còn chưa phát dục hết."

Nói xong lại nhìn vào ngực cô một cách oán giận "Chắc chắn là anh ta thích kiểu của cậu. Đàn ông đều là sinh vật thích vẻ bề ngoài mà. Tớ cũng thích sờ ngực lớn, bảo bối Điềm Điềm, cho tớ xem một chút..."

Triệu Mộng Điềm cảm giác có nguy hiểm tới gần, lập tức tránh xa "Sắc nữ, muốn sờ thì tự sờ của cậu đi."

"Sờ của mình làm sao thoải mái chứ. Tiểu bảo bối, mau lại đây..."

"Đừng, cứu mạng..."

"Đừng hòng trốn." Trần Kiêm Gia mỉm cười gian xảo.

Cuối cùng sau một hồi bị 'ngược đãi', Triệu Mộng Điềm mặt đỏ bừng vừa thẹn vừa bực, rối rít xin tha. Trần Kiêm Gia dường như đem cả việc cô giấu chuyện yêu đơn phương tính toán một lượt. Trêu chọc cô một lúc lâu, sau đó hai người mới nằm trên giường tâm sự.

Cô ấy thở dài một cái, kéo tay cô: "Bảo bối, nếu cậu thật sự thích Tần Dạ thì hãy theo đuổi anh ta. Đầu tiên là làm bạn, không thử thì sao biết là bản thân không có cơ hội chứ."

Triệu Mộng Điềm nghe vậy, lại nhớ đến tiêu chuẩn bạn gái của Tần Dạ, lắc đầu: "Tớ không xứng với anh ấy."

Một người là thiên chi kiêu tử, một người chỉ là cô gái bình thường. Cuộc sống của hai người dường như không có điểm chung, đến đề tài nói chuyện cùng nhau còn không có, làm sao cô có tự tin đây. Anh như một ngôi sao tỏa sáng rực rỡ chói mắt thu hút sự chú ý của mọi người, còn cô chỉ là một ngôi sao rất nhỏ, là một ánh sáng mờ nhạt không có gì nổi trội.

"Nhưng Tần Dạ cũng là một đối tượng đáng để tìm hiểu. Gia cảnh tốt, diện mạo sáng sủa, nhân phẩm lại càng không có gì để bàn cãi. Tần Dạ quen nhiều bạn gái như vậy nhưng khi chia tay không một ai nói anh ấy không tốt cả. Chỉ là tính tình có hơi lạnh lùng một chút nhưng đối với bạn gái lại vô cùng ga lăng, hào phóng. Hơn nữa cũng không lăng nhăng, rất chung thủy."

Trần Kiêm Gia bắt đầu nhớ lại: "Anh ấy từng có một người bạn gái là hoa khôi học nghệ thuật. Sau này khi ra trường, anh ấy còn hỗ trợ cô bạn gái đó không ít nhưng khi cô gái đó trở thành người nổi tiếng. Do không có thời gian gặp mặt mà hai người họ đã chia tay. Sau đó Tần Dạ lại hẹn hò với một cô gái ưu tú là tiến sĩ, anh ấy cũng đầu tư thành lập phòng thí nghiệm giúp cô ấy nhưng cô gái đó lại mải mê với các bài báo cáo mà quên mất bạn trai kết quả đường ai nấy đi. Theo tớ biết thì chỉ có vậy thôi, tính cả tớ thì anh ấy từng có ba cô bạn gái, cũng không nhiều lắm."

Cô nương à, người yêu không phải là bộ sưu tập, không phải cứ thích là đổi được.

"Bảo bối của tớ cũng đâu có kém chứ. Cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, dáng người cũng rất chuẩn, chỉ riêng hai điểm này thôi đã đủ để mê hoặc Tần Dạ rồi. Nếu thật sự không thể tiến tới, thì cậu cứ ngủ với anh ta một đêm rồi bỏ chạy lấy người, coi như cũng có lời."

Cậu đang dạy tớ cách làm nữ cạn bã à?

"Cậu nghĩ mà xem, thanh xuân ngắn như vậy. Giờ mà không tận hưởng là sau này hối hận cũng không kịp đâu." Trần Kiêm Gia tiếp tục xúi giục cô.

"Không được." Triệu Mộng Điềm kiên quyết từ chối, trong mơ thất tình cảm giác đã rất đau khổ rồi, nếu là hiện thực chắc cô không chịu nổi mất.

"Trời ạ." Trần Kiêm Gia tiếc nuối thở dài.