Yêu Thương Giữ Kín Trong Tim

Chương 4: Ngoại truyện của Hứa Thịnh Ngôn và Giang Vũ



Góc nhìn Hứa Thịnh Ngôn.

Sau hôn lễ Hứa Thịnh Ngôn vẫn luôn chọn nơi thích hợp đi tuần trăng mật, nhưng thời gian qua có vài nơi dịch bệnh lại nghiêm trọng, vì thế họ đành lùi chuyến trăng mật này.

Vợ anh ở nhà sắp xếp lại quần áo, họ dọn vào nhà mới không lâu, nhiều thứ vẫn chưa được sắp xếp lại, mà Hứa Thịnh Ngôn thì ở dưới nhà làm cơm, anh được cô dạy nấu cơm, nhưng vẫn chưa giỏi lắm.

Sau lại vì cô chậm rãi học, gần đây anh mới học thêm một món mới, trong lòng đầy chờ mong ngồi ở bàn ăn chờ cô xuống, nhưng qua vài phút mà chẳng thấy cô đâu.

Vì thế đi lên lầu, thấy vợ đang trong phòng.

“Bảo Bảo đang làm gì vậy?” Đây là nhũ danh của vợ anh, anh cũng thích gọi như vậy.

Vợ anh phát hiện ở trong góc của giá áo có một cái rương gỗ, cô có chút tò mò, đôi mắt chớp chớp, mắt mở to sáng như sao trời nhìn về phía Hứa Thịnh Ngôn, nói: “Chồng ơi, đây là gì vậy?”

Vẻ mặt Hứa Thịnh Ngôn đầy nghi hoặc, đi tới, mình cũng không biết đây là gì, tiện tay cầm lên, mở ra là những phong thư đầy đủ sắc màu, bây giờ anh mới nhớ ra đây là gì.

“Là thư tình hồi trước anh nhận được, nhưng chưa có xem.” Anh thản nhiên nói, câu tiếp theo sợ cô ghen nên cố ý giải thích.

Vợ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, nhịn không được khẽ cười: “Anh khẩn trương?”

Hứa Thịnh Ngôn hỏi lại: “Như thế nào? Nhìn chồng mình còn giữ lại nhiều thư tình thế, em không ghen chứ?”

“Sẽ không, khi trước em cũng nhận được không ít, bất quá bị em ném đi đâu luôn rồi, mà anh cũng thật dịu dàng, còn cất giữ lại, như vậy cũng tốt cho mấy cô gái bị từ chối.” Vợ anh hào phóng nói, nhìn thấy cách làm của Hứa Thịnh Ngôn, cô cũng hối hận trước kia mình lại vứt mấy thư tình đó.

Hứa Thịnh Ngôn đẩy cái rương đến trước mặt cô: “Nếu không bà Hứa xem một cái đi, dù sao anh cũng chưa xem.”

Vợ anh tiện tay lật xem, bên trong phát hiện có một tấm bưu thiếp hình phim hoạt họa, trên có còn có vài dòng tiếng Anh, thật trang nhã và tinh tế.

“Mà sao anh còn nhận được bưu thiếp nữa vậy?”

Hứa Thịnh Ngôn nhìn tấm bưu thiếp kia, hoàn toàn đã quên chuyện này, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ lúc ấy là giáo viên tiếng Anh cho bọn họ viết.

“À cái này, là ngày cuối cấp ba, giáo viên cấp ba của anh kêu lớp viết nặc danh, sau đó phát ngẫu nhiên, tấm bưu thiếp này được gửi cho anh, nên anh bỏ nó vào chung trong này.”

Hứa Thịnh Ngôn nhận nhiều thư tình như vậy, duy nhất chỉ từng xem tấm bưu thiếp này, vì nó không cần mở ra, vừa xem hiểu ngay bên trên viết gì.

Cũng không biết người viết là ai.

——

Góc nhìn Giang Vũ Hoàn.

Nguyên Đán 2022 qua đi, Giang Vũ Hoàn xử lý xong công việc liền từ Quảng Châu về Miền Thành, vì mừng thọ ông nội nên cố ý về đây, sẵn đi thăm người anh em tốt.

Bọn họ hẹn nhau ở tiệm bida, Giang Vũ Hoàn cầm gậy nhưng không có ý muốn chơi, nhìn như anh đang có tâm sự nặng nề, Hứa Thịnh Ngôn đánh xong mới ngẩng đầu nhìn anh.

“Người anh em, cậu sao vậy, gọi tôi ra đây chơi, mình lại đứng một bên phát ngốc?” Hứa Thịnh Ngôn cong thân, tư thế soái khí, quay đầu lại liếc nhìn anh.

Giang Vũ Hoàn nói ra tâm sự: “Cậu còn nhớ lớp mình có một bạn nữ tên Tạ Thanh Nịnh không?”

Hứa Thịnh Ngôn nghe anh nói, không gì ấn tượng: “Làm sao vậy?”

Giang Vũ Hoàn: “Hồi cấp ba tôi không phải tôi có đoạn thời gian thích cô ấy sao? Thời gian trước họp lớp có tới, bất quá thật đáng tiếc.”

Hứa Thịnh Ngôn nghe được lời anh nói có ẩn ý, đi qua: “Đáng tiếc gì chứ, còn thích thì theo đuổi, không theo đuổi thì đừng nói nữa.”

Anh cũng muốn vậy, nhưng chẳng biết làm thế nào.

Giang Vũ Hoàn: “Lúc trước tôi có hỏi cô ấy, thời cấp ba có thích người nào không, tôi ôm khả năng một phần triệu hy vọng, nghĩ tôi có khả năng hay không.”

Hứa Thịnh Ngôn: “Cô ấy thích người khác?”

Giang Vũ Hoàn vừa nghe anh lời anh nói liền thành một bông hoa khô héo, rũ xuống: “Đúng vậy, hồi cấp ba người ta thích một người, hơn nữa còn là họ “Hứa”, tôi chẳng còn hy vọng nào nữa.”

“Cậu xem cấp ba mỗi khối có mười sáu lớp, một lớp rất nhiều học sinh, người họ Hứa cũng có không ít.”

“Vốn muốn hỏi thêm là ai, nhưng như thế không phải tôi tự đi chịu ngược sao? Nên là không hỏi nữa.”

Hứa Thịnh Ngôn chỉ vỗ vỗ bả vai anh em mình: “Không sao cả, sau này sẽ lại xuất hiện người khiến cậu thích thôi.”

—— Hoàn toàn văn ——

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!