36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 210: Tử Yên, chuyện của Vivi cậu nhịn trước đã



"Haizz… haizzz…" Lăng Tử Yên nhìn thấy Vivi đóng sầm cửa lại, buồn cực mà thở dài, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Hứa Minh Ưu mà nhìn mình, đang muốn nói gì đó, điện thoại trong túi lại rung lên, cô lấy ra nhìn thấy bên trên hiện tên Ngải Tịnh Kỳ, vẻ mặt liền lộ ra chút tươi cười.

"Chị nghe điện thoại trước!" Lăng Tử Yên che điện thoại mà nói với Hứa Minh Ưu.

Hứa Minh Ưu cười mà gật đầu với cô, thấy dáng vẻ cô khi nhìn thấy điện thoại liền vui vẻ, cô ta cũng không lo lắng như vậy nữa!

"Tử Yên, mình về rồi đây, máy bay đã hạ cánh rồi, nhanh đến đón mình đi."

Lần này Ngải Tịnh Kỳ xin nghỉ để quay về, mặc dù trong khoảng thời gian này cô ấy không ở trong nước, nhưng mà hai bộ phim sang Mỹ quay đã xong rồi, đang lên sóng trong kỳ nghỉ hè, bởi vậy cho dù cô ấy không có mặt ở trong nước, vẫn rất nổi tiếng.

Nhưng mà cô ấy quay về là vì chuyện cá nhân, cũng không muốn tiết lộ cho công ty quản lý, vì vậy chỉ có thể bảo Lăng Tử Yên đến đón cô ấy, chuyện này đêm qua trước khi lên mát bay cô ấy đã nói hết rồi!

"Được, đợi chút mình sẽ đi đón cậu!" Lăng Tử Yên lập tức đồng ý, nói với Hứa Minh Ưu: “Minh Ưu, phù dâu của chị quay về rồi, chị phải đi đón cô ấy."

"Được, vậy thì em đi làm đây, chị đi tìm anh ba đi." Hứa Minh Ưu gật đầu, người có thể làm phù dâu của Lăng Tử Yên, chắc chắn có quan hệ rất tốt với cô, có người phụ dâu kia ở đó, chắc tâm trạng của cô sẽ không bị Vivi ảnh hưởng gì nhiều, Hứa Minh Ưu cũng yên tâm rồi!

Lăng Tử Yên đưa Hứa Minh Ưu đến phòng làm việc của Hàn Thiệu Huy, rồi là đi sang phòng họp để tìm Kỳ Minh Viễn, đang định gọi điện thoại cho Kỳ Minh Viễn để thông báo một tiếng, thì Thư ký Chương đi từ phía sau đến.

"Bà chủ, cậu ba đang họp, tôi đưa cô vào nhé!" Thư ký Chương nói xong liền muốn đi qua mở cửa cho Lăng Tử Yên.

"Thư ký Chương, cuộc họp này rất quan trọng sao?" Lăng Tử Yên ngăn lại động tác mở cửa của Thư ký Chương, Kỳ Minh Viễn đến công ty liền nhất định phải mở cuộc họp này, có thể nhìn thấy được nó quan trọng đến thế nào, cô không muốn vì chuyện của mình mà cản trở công việc của anh.

"Rất quan trọng, cuộc họp này thảo luận phương án quan trọng cho sáu tháng cuối năm!" Thư ký Chương trả lời chi tiết, nhưng cũng không cảm thấy Lăng Tử Yên đi vào trong sẽ ảnh hưởng gì đến cuộc họp, dù sao cô cũng đã tham gia họp với Kỳ Minh Viễn rất nhiều lần rồi.

"Vậy thì tôi không vào nữa, là như này, Thư ký Chương, tôi có một người bạn về nước để tham gia hôn lễ, bây giờ tôi muốn đi đón cô ấy, muốn dùng xe của Kỳ Minh Viễn, tôi sẽ không vào nói với anh ấy nữa, đợi lúc nào anh ấy họp xong, nếu như có hỏi tôi, thì cô nói cho anh ấy một tiếng là được!" Lăng Tử Yên nói với Thư ký Chương.

"Vâng, đợi sau khi cậu Kỳ họp xong, tôi sẽ nói với anh ấy." Thư ký Chương trả lời.

"Vậy tôi đi đây!" Lăng Tử Yên gật đầu với Thư ký Chương một cái, xách túi của mình mà đi vào thang máy.

Từ sau khi hai người kết hôn, đồ của Kỳ Minh Viễn đều đặt trong túi của cô, sau khi đến công ty, chỉ cầm điện thoại đi, tiền và chìa khóa xe đều để trong túi cô, Lăng Tử Yên cũng không cần phải đi tìm chìa khóa xe, liền có thể tời đi.

Bởi vì sáng nay Vivi mang album ảnh của Lome đến công ty, vì thế Kỳ Minh Viễn vẫn tiện tay lái chiếc xe thể thao Silbe hai chỗ của mình, chốc lát Lăng Tử Yên đã xuống bãi đỗ xe, liền nhìn thấy xe của anh, dùng chìa khóa mở khóa rồi ngồi vào trong ghế người lái.

"Tử Yên, mình ở đây."

Trong phòng nghỉ vip của sân bay, Lăng Tử Yên dựa theo chỉ dẫn của Ngải Tịnh Kỳ mà tìm được cô ấy, Ngải Tịnh Kỳ tinh nghịch ăn mặc bình thường đến không thể bình thường nữa, áo bông trắng không có ống tay, quần bò màu xanh, giày thể thao màu trắng, cầm theo một chiếc túi điện thoại màu đen, ăn mặt rất bình thường, hoàn toàn làm người ta không nhận ra được đây là một ngôi sao, nhiều nhất cũng chỉ là một cô nhóc có phong cách không tồi thôi.

Lại thêm cô ấy không trang điểm, cho dù là người ta hỏi, cô ấy cũng không nhận mình là Ngải Tịnh Kỳ, ai có thể biết được cô ấy là một nữ diên viên nổi tiếng cơ chứ.

"Tịnh Kỳ, nhớ cậu thật đấy!" Lăng Tử Yên nhìn thấy Ngải Tịnh Kỳ, lập tực dang hai tay đến ôm lấy cô ấy: “Có nhớ mình không?"

"Đương nhiên là nhớ rồi, đi thôi, mình đói lắm rồi, có thể đến An Bình ăn một bữa không?" Ngải Tịnh Kỳ xoa xoa bụng mình, bộ dạng vô cùng đáng thương.

"Đương nhiên, đi thôi!" Lăng Tử Yên gật đầu, đêm qua lúc Ngải Tịnh Kỳ nói quay về, liền để Ngải Tịnh Kỳ ở lại khách sạn An Bình.

Hai người thuận lợi mà đi khỏi sân bay, mặc dù lâu lâu có nhiều người ngoái lại nhìn họ, nhưng mà tốc độ di chuyển của hai người không nhanh, nhìn không giống như là ngôi sao nổi tiếng đang vội vã, chẳng mấy chốc đã thu hồi lại ánh nhìn của mình.

"Oa, chiếc xe này không tồi nha!" Ra khỏi sân bay, sau khi Ngải Tịnh Kỳ nhìn thấy Lăng Tử Yên dùng chìa khóa mở xe, lập tức ngồi thẳng vào phó ghế lái: “Mặc kệ, phải để cho mình lái."

"Được!" Lăng Tử Yên đã rất lâu chưa lái xe rồi, Ngải Tịnh Kỳ muốn lái, cô cũng sẽ đồng ý, quay đầu xe, sau đó liền ngồi vào ghế phó lái.

"Ngồi chắc nhé, chúng ta đi thôI!" Ngải Tịnh Kỳ vui mừng không ngớt, chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên đầy mạnh mẽ, cũng mặc kệ sau buổi trưa mặt trời rất chói chang, mở mái xe ra, đeo kính râm lên, lái phải gọi là sướng!

Lúc đến An Bình, Ngải Tịnh Kỳ còn cảm thấy chưa đủ nghiện, nhưng mà đánh không lại chiếc bụng đói meo, nên đành phải dừng xe ở bãi đỗ xe, đi cùng Lăng Tử Yên lên tầng cao nhất.

"Mình đi tắm trước đã." Ngải Tịnh Kỳ vô cùng quen thuộc, bỏ túi đựng điện thoại xuống, đi thẳng vào phòng tắm.

Lăng Tử Yên cười mà thu lại ánh mắt, ngồi lên ghế sô pha, lấy điện thoại ra, gọi cho phục vụ khách sạn, đặt mấy món Ngải Tịnh Kỳ thích ăn, bảo bọn họ đưa lên đây.

Chờ đến lúc Ngải Tịnh Kỳ tắm rửa xong đi ra, món ăn đã mang lên bàn chờ cô ấy rồi, Lăng Tử Yên ngồi ăn với cô ấy một chút, sau khi ăn xong, Ngải Tịnh Kỳ mới khôi phục lại sức lực, biểu cảm rất lắm chuyện mà hỏi Lăng Tử Yên: "Nói, có phải là có em bé rồi không? Tặng con làm quà kết hôn hả?"

Nói xong, liếc sang nhìn bụng Lăng Tử Yên một cái, chớp chớp mắt mà nhìn cô.

"Không có!" Lăng Tử Yên lắc đầu: “Bọn mình nói hết rồi, giờ chưa cần con cái, anh ấy nói đợi mình sau hai mươi tư tuổi rồi hẳn mang thai!"

"Được đấy!" Ngải Tịnh Kỳ vừa ăn trái cây vừa nói: “Mình còn tưởng rằng cậu mang thai rồi, mới tổ chức đám cưới cơ! Bây giờ làm cô dâu rồi, có phải là rất hưng phấn không?"

"Ừm, hưng phấn!" Lăng Tử Yên trả lời lại, trong đầu lại nhớ đến lời nói và hành động của Vivi, ánh mắt liền tối sầm đi.

"Sao vậy, kết hôn không vui hả?" Ngải Tịnh Kỳ lo lắng mà nhìn Lăng Tử Yên: “Kỳ Minh Viễn bắt nạt cậu hả?"

"Không phải, là chị gái mình, mình có nói qua điện thoại với cậu á." Lăng Tử Yên ở trước mặt Ngải Tịnh Kỳ, là không hề giấu diếm gì, hơn nữa cô cũng cần một người để tâm sự, Ngải Tịnh Kỳ lại là bạn thân của cô, cô trực tiếp nói hết những chuyện gần đây cho Ngải Tịnh Kỳ nghe.

"Quá đáng ghét rồi!" Sau khi Ngải Tịnh Kỳ nghe xong, kích động mà lấy tay đập bàn: “Cô ta là thích Kỳ Minh Viễn, nhưng mà cô ta lại không chịu nhận, còn là chị của cậu nữa, làm gì có người chị nào mà đi quyến rũ em rể chứ, cô ta có cần mặt mũi nữa không vậy, thật là lăng loàn mà."

"Giờ mình không biết phải làm như thế nào." Lăng Tử Yên rất khổ não: “Chị ta vẫn luôn ở trong nhà của bọn mình, đây còn là một việc sẽ kéo dài nữa."

"Kỳ Minh Viễn có thái độ như thế nào?" Ngải Tịnh Kỳ bắt lấy tay của Lăng Tử Yên, dặn dò cô: “Lúc này ấy, thái độ của người đàn ông là quan trọng nhất!"

"Anh ấy rất tốt, anh ấy cũng nhìn ra được ý đồ của chị ta, vì vậy luôn tránh chị ta." Lăng Tử Yên hồi tưởng lại một chút rồi nói.

"Vậy thì tốt." Ngài Lâm vừa lòng mà gật đầu: “Tử Yên, chuyện này cậu cứ nhịn trước đã, đợi sau khi các cậu hưởng tuần trăng mật xong rồi hẳn quyết định, bây giờ không cần nghĩ nhiều về chuyện này, hử? Ngoan ngoãn mà làm cô dâu đẹp nhất đi!"

Bây giờ, không có chuyện gì quan trọng hơn hôn lễ cả!

"Ừ, mình biết rồi, mình sẽ không để ý chuyện này nữa, người mà Kỳ Minh Viễn yêu chính là mình, như vậy là đủ rồi!" Lăng Tử Yên cười với Ngải Tịnh Kỳ một cái: “Bây giờ có cậu ngồi nghe mình nói, cảm xúc của mình cũng đỡ lên rất nhiều!"

"Đương nhiên rồi, chúng ta là ai với ai nào, cậu có tâm sự gì, đều phải nói với mình, đừng có nhịn ở trong lòng mà nhịn, hư mất đấy!" Ngải Tịnh Kỳ cầm lấy tay Lăng Tử Yên mà nói, trong mắt cô ấy đều là sự lo lắng cho cô.

Lăng Tử Yên cũng không ở lại An Bình lâu, bởi vì Ngải Tịnh Kỳ đã ngồi trên máy bay rất lâu rồi, cần phải nghỉ ngơi, sau khi cô thấy Ngải Tịnh Kỳ đã ngủ say liền rời đi.

Thời gian lúc này đã là buổi chiều lúc tan làm rồi, Lăng Tử Yên lái xe đi đến quốc tế Hải An, trong đầu vẫn nhớ lại cuộc nói chuyện trưa hôm nay với Vivi, nhất thời không chú ý, phát hiện xe tự dưng lung lay một cái, cô theo bản năng mà dẫm phanh xe lại, đồng thời cơ thể cô cũng rung lắc, đầu cũng đập thẳng vào vô lăng.