36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 211: Kỳ Minh Viễn, em đâm xe rồi



"Cô lái xe kiểu gì thế hả? Không thấy đèn đỏ sao? Tôi đã dừng xe rồi mà cô còn đâm lên, sao cô không đâm vào dải phân cách ấy!"

Lăng Tử Yên ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy trên trán mình vô cùng đau đớn, đâu óc cũng trở thành một mớ hỗn độn, cô mê man mà ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn ra khỏi cửa sổ xe, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ vừa vỗ cửa xe cô vừa hét cái gì đó.

Lăng Tử Yên quay đầu lại nhìn về phía trước, đuôi chiếc xe Rolls Royce phía trước đã bị cô đâm cho vô cùng thê thảm rồi!

Lăng Tử Yên lập tức hiểu ra, mình đã xảy ra tai nạn xe rồi, hơn nữa còn là cô đâm vào người ta.

Cũng may mà tốc độ của cô không nhanh, nên vết thương của cô cũng không nặng lắm.

"Xin lỗi!" Lăng Tử Yên mở cửa xe đi xuống, người còn chưa xuống xe, đã nói xin lỗi đối phương trước.

Đối phương cũng không chấp nhận, đưa bàn tay đã làm móng giả ra, chỉ vào Lăng Tử Yên, đôi môi vừa đỏ vừa dày kia hết hé ra lại đóng lại, vênh váo hung hăng mà chỉ trích Lăng Tử Yên: "Cô lái xe kiểu gì thế hả, chỉ học kỹ thuật trên giường thôi à? Biết quyến rũ đàn ông thôi đúng không, bằng lái của cô là do lên giường với giáo viên rồi đúng không, nhìn cái bộ dạng lẳng lơ, càng nhìn tôi càng tức!"

Người đàn bà này là vợ của một tên nhà giàu mới nổi, sau khi chồng có tiền, liền đi tìm một cô ngôi sao trẻ tuổi tuyến bảy tuyến tám gì đấy, vì thế bà ta không hề có cảm tình với những cô gái xinh đẹp như Lăng Tử Yên, hơn nữa nhìn thấy Lăng Tử Yên lái xe thể thao như vậy, lại càng cho rằng Lăng Tử Yên là quyến rũ đàn ông mới có thể lái được cái xe tốt như vậy, chửi càng ngày càng hăng say.

Lăng Tử Yên bị đối phương chửi cho mờ mịt, đầu óc đều mông lung, chớp chớp mắt, biểu cảm của cô vô cùng khó hiểu.

"Cô nhìn cái gì mà nhìn? Còn giả bộ là người vô tội hả, bà đây cũng không phải là ăn thịt cô, cô nói xem, chuyện này phải xử lý như thế nào? Tôi còn phải đi gặp khách hàng nữa, cô nói xem làm sao hả? Lái xe kim chủ của cô đi mà cũng không chịu mở to mắt ra một chút, Rolls Royce của bà đây mà cô cũng dám đâm hả?"

Bộ dáng gây sự của người đàn bà kia vô cùng vênh váo, hung hăng, hơn nữa lại là hai xe va chạm với nhau, lập tức có rất nhiều người qua đường vây xem.

Lăng Tử Yên đưa tay ra phủi phủi cái trán bị thương của mình, có thể cảm nhận được cái trán đang u lên một cục, rất đau!

Cô nhíu mày mà nhìn người đàn bà trước mắt, cả người mặt một bộ váy đỏ choét, là kiểu không có ống tay, lộ ra cánh tay chằng chịt sẹo lồi của người đàn bà đó, trên cổ là chiếc vòng vàng rực chói, trên ngón tay như chiếc lạp xưởng có đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy to bằng quả trứng, tóc uốn thành từng lọn, còn mang một chiếc kính râm Dior màu đỏ rượu vang, hiển nhiên là dáng vẻ của một người giàu mới nổi.

"Tôi không phải là cố ý." Lăng Tử Yên cố gắng mà nói ra mấy chữ: “Xin lỗi, phí sửa xe của bà…"

"Phí sửa xe của tôi cô phải đền, làm lỡ buổi gặp khách hàng của tôi cô cũng phải đền, đều tính cho cô hết." Người đàn bà nói với Lăng Tử Yên, lại được đằng chân lân đằng đầu.

"Xin lỗi, tôi gọi một cuộc điện thoại đã." Lăng Tử Yên cảm thấy đầu mình có chút mơ hồ, không thể tập trung mà suy nghĩ được, chỉ có thể quay vào trong xe, lấy điện thoại từ túi mình ra, còn chưa gọi điện, thì Kỳ Minh Viễn đã gọi điện qua, cô vội vã nghe máy, để điện thoại đến bên tai: “Kỳ Minh Viễn, em đâm phải xe của người ta rồi, đầu em choáng quá…"

"Anh tới liền!" Kỳ Minh Viễn vừa họp xong, liền biết từ Thư ký Chương là Lăng Tử Yên đi đón Ngải Tịnh Kỳ, lập tức gọi điện thoại đến, xoay người liền nhìn thấy Lome, liền giữ cô ta lại: “Đưa xe cho tôi, Tử Yên gặp tai nạn xe rồi."

"Được." Lome nghe thấy vậy trong lòng liền vui sướng, nhưng trên mặt vẫn bày ra biểu cảm vô cùng lo lắng cho Lăng Tử Yên, lập tức quay về phòng làm việc của mình, đưa chìa khóa xe cho Kỳ Minh Viễn.

Kỳ Minh Viễn nhận lấy, không nói thêm gì, lập tức đi đến thang máy, vô cùng lo lắng mà đi theo vị trí định vị điện thoại của Lăng Tử Yên.

Hiện trường tai nạn xe, Lăng Tử Yên nghe người phụ nữ đó lải nhải, tức giận mắng nhiếc, chỉ cảm thấy vô cùng bực bội, hơn nữa thực sự rất đau đầu, cô đành phải ngồi xổm bên xe, đợi Kỳ Minh Viễn đến.

Người đàn bà đó vẫn mắng chửi không ngừng, mỗi lời nói ra đều vô cùng khó nghe.

Lăng Tử Yên không nghe lọt chữ nào, chỉ biết là đối phương đang chửi mình, nhưng mà cô lười quan tâm, bây giờ cô rất khó chịu, chỉ muốn ngồi xuống.

"Bà có thể yên lặng một chút được không? Cô gái nhà người ta cũng không phải là không bồi thường tiền cho bà, bà vẫn cứ mắng người ta như vậy bà không ngại hả?" Cuối cùng, có một người đàn ông không nhìn tiếp được nữa: “Không nhìn thấy cô gái nhà người ta khó chịu sao hả?"

Nói xong liền đi đến gần Lăng Tử Yên, ngồi xổm xuống, đưa cho Lăng Tử Yên một chai nước: “Cô bé, cô có sao không?"

Lăng Tử Yên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đó một cái, đồ âu giày da, phong cách ăn mặc rất cao cấp, cô khoát tay với người đàn ông: “Cảm ơn, tôi không cần."

"Có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không, trên trán cô bị thương rồi!" Người đàn ông lo lắng mà nhìn Lăng Tử Yên.

"Không cần đâu, chồng tôi sắp đến rồi, tôi ở đây đợi anh ấy là được rồi." Lăng Tử Yên tiếp tục xua tay với ông ấy, tựa đầu lên gối, khó chịu mà muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.

"Ông vẫn còn muốn đứng đó mà xum xoe hả, dáng vẻ bủn xỉn của ông, tưởng rằng cô ta sẽ nhìn trúng hay sao hả?" Người đàn bà nhìn thấy Lăng Tử Yên từ chối người đó, đứng một bên mà khinh thường, còn cười chết nhạo ông ấy.

Ông ấy còn chưa kịp nói gì, một chiếc xe Maserati màu tím đã xông vào tầm nhìn của mọi người, lúc Kỳ Minh Viễn vừa dừng xe lại, anh liền đẩy cửa xe bước xuống, bước đôi chân dài ra, nháy mắt đã thu hút ánh mắt của toàn bộ người ở đây, đợi lúc anh ra khỏi xe, người đàn bà kia liền kinh ngạc mà há miệng còn có thể nhét lọt cả cái bánh bao thịt vào trong!

"Tử Yên!" Chân Kỳ Minh Viễn vừa chạm đất, liền nhanh chóng đi đến chỗ Lăng Tử Yên, ôm lấy cô vợ nhỏ đang cảm thấy khó chịu mà ngồi trên đất, nhìn kỹ vết sưng trên trán của cô: “Cảm thấy thế nào rồi? Có khó chịu ở đâu không?"

Trong lời nói tràn đầy sự đau lòng, trên mặt lại tràn ngập sự lo lắng cho cô.

"Chỉ choáng váng đầu mà thôi, buồn nôn, có chút muốn ói." Lăng Tử Yên trả lời.

"Có thể là bị chấn động nhẹ rồi!" Kỳ Minh Viễn cúi đầu hôn lên trán cô, an ủi cô: “Không sao rồi, có anh đây, không phải sợ."

"Ừ." Lăng Tử Yên chóng mặt khó chịu, không muốn gật đầu, chỉ đơn giải ừ một tiếng, dựa vào ngực anh.

"Cậu chính là kim chủ của cô ta à." Người đàn bà kia đã chuẩn bị xong tâm lý, đi qua ngăn Kỳ Minh Viễn lại: “Phải trông chừng tốt ả tình nhân của cậu chứ…"

"Tôi là chồng cô ấy, chiếc xe này là của bà sao?" Ánh mắt Kỳ Minh Viễn lạnh lẽo mà lườm người phụ nữ kia một cái, căn bản không nhìn thằng vào mắt bà ta, quay người đặt Lăng Tử Yên vào ghế phó lái của xe Lome, rút ra một tờ danh thiếp trong túi mình: “Ngày mai cầm tấm danh thiếp này đến quốc tế Hải An, sẽ có người xử lý chuyện của bà."

Dứt lời không thèm nhìn người đàn bà kia nữa. Quay đầu ngồi lên ghế lái.

"Hả?" Người đàn bà cầm lấy tấm danh thiếp mà Kỳ Minh Viễn đưa cho ngơ ngác mà nhìn, đợi đến lúc bà ta phản ứng lại, Kỳ Minh Viễn đã đưa Lăng Tử Yên rời đi rồi, người đàn bà kia cầm tấm danh thiếp trong tay, nhìn chất liệu bên trên: “Còn đúng là kim chủ này?"

Kỳ Minh Viễn chở cô đến bệnh viện Lam Tinh, vì Lăng Tử Yên cảm thấy khó chịu, cho nên anh cũng không hỏi nhiều, chỉ chuyên tâm lái xe, sau khi đến bệnh viện, ôm người đi làm kiểm tra.

"Có chấn động não rất nhỏ, nghỉ ngơi một chút là được rồi, không có chuyện gì đâu." Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói với Kỳ Minh Viễn về tình trạng của Lăng Tử Yên, lại giúp cô xử lý qua vết thương trên trán, rồi để cho bọn họ xuất viện!

"Sau này lúc lái xe phải chú ý một chút… Bỏ đi, sau này vẫn là để anh lái!" Kỳ Minh Viễn ôm lấy cô đưa vào trong xe, muốn dặn dò cô vài câu, lại phát hiện, cô làm cái gì, anh đều thấy không yên tâm, không phải là cô không biết làm gì hết, mà là anh quá quan tâm cô, lúc nào cũng có kiểu cảm giác cô đi đường, anh sẽ lo lắng rằng cô sẽ té ngã.

"Lúc đó em đang suy nghĩ, không chú ý." Lăng Tử Yên có chút khó xử mà nhìn anh.

"Nghĩ cái gì mà thất thần như vậy." Kỳ Minh Viễn đưa tay nhéo nhéo mặt cô, rồi mới đóng cửa lại, quay người đi lên ghế lái, sau khi ngồi vào xe, mới phát hiện có vẻ không vui lắm.

Vừa nãy còn ổn mà, sao lại không vui rồi?