Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 54: Ấm trà của Thượng tiên



Một bụm máu đỏ tươi văng lên cổ áo mình, thiếu niên trợn tròn mắt kinh hoàng hai tay đỡ lấy người thương. Y ngay thẳng chính là tưởng mình đã đánh phu quân tới thổ huyết. Y chỉ dùng có một chút lực bé xíu thôi mà.

"Sư phụ, ta xin lỗi, ta thực đáng chết."

"Sa nhi, không liên quan tới con." Dạ Xuyên lắc đầu giọng mệt muốn đứt quãng.

Chớp mắt tiểu yêu chợt nhớ ra ban nãy tên kia có nói qua sư phụ đã bị thương trước đó, chắc hẳn là lúc giải cứu y khỏi con bé mắt quỷ. Y thế nào lại chẳng nhận ra khác thường trong khi tên đó một lần nhìn vào đã thấu, chẳng lẽ tình cảm hắn dành cho sư phụ còn nhiều hơn cả y?

Ánh mắt thiếu niên vụt chùng xuống, lão gia nhân nói không sai, tâm y đầy vị kỉ.

Vươn tay bé lau chùi máu dây trên bờ môi phu quân. Thiếu niên lòng đau như cắt.

"Sư phụ ngươi thấy đỡ hơn chưa, ta điều thương cho ngươi nha."

Dạ Xuyên lắc đầu nắm lấy tay bé đang lau khóe môi mình mà dời xuống dưới rồi dừng lại trên lồng ngực trái trụ luôn ở đấy. Chẳng vội điều thương hắn nhìn vào mắt thiếu niên ôn nhu bảo:

"Sa nhi đừng hiểu nhầm chỗ này sẽ đau lắm. Vi sư chỉ là niệm tình sư đồ lúc xưa tha cho hắn một mạng, lại càng không có xem thường con. Vi sư đang bị thương, rừng đêm mờ ảo, con nóng lòng đuổi theo vô cùng nguy hiểm. Thủ hạ của hắn ngộ nhỡ còn nấp trong bóng tối chờ sẵn, vi sư cách nào đủ sức che chắn cho con?"

Hầu kết nhúc nhích, thiếu niên chậm nuốt xuống hương vị ngọt ngào như đường mật, phu quân ngày càng biết cách dụ người, ngày càng nói mấy lời sến súa dỗ dành y. Y hạnh phúc tới chết mất.

Hức hức...

"Sư phụ, ta sai rồi từ nay ta sẽ không hấp tấp vội vàng nữa."

Thiếu niên đỏ mắt ngấn nước. Bàn tay to lớn chạm vào gò má nóng bỏng của y. Dạ Xuyên hết mực ôn nhu. Thiếu niên bỗng chốc cảm nhận bàn tay phu quân còn nóng hơn gương mặt của mình. Hắn không phải sốt luôn rồi đó chứ.

Sư phụ, tay ngươi thực nóng quá!

"Sa nhi, còn đau không?"

Thích Tử Sa mím môi lắc đầu rồi lại gật đầu khiến Dạ Xuyên bật cười.

"Sa nhi, rốt cuộc là còn hay hết?"

Thiếu niên ngốc lăng chính là học ngay được động tác dụ người của phu quân liền đem một lần hảo hảo mà trình bày lại trên người hắn. Kéo bàn tay to lớn nóng hầm hập đang áp trên gò má mà dời xuống lồng ngực trái của mình dùng sức ấn chặt vào nơi có quả tim đang phập phồng đập loạn, ngước mắt nhìn phu quân đầy đủ ủy khuất.

"Sư phụ, ngươi đánh chỗ đó nhưng chỗ này của ta lại đau."

"Sa nhi..."

Dạ Xuyên chống không nổi sức quyến rũ của đồ nhi, kéo luôn cả người đồ nhi tới ôm ôm hôn hôn mấy ngụm vào mắt vào mũi.

Da thịt nóng bỏng đụng chạm thiếu niên cả người sướng rên bờ môi tham luyến gấp gáp tìm lấy môi lưỡi phu quân ngậm núc chùn chụt.

Ưm Sa...nhi, ở đây không được. Rừng đêm sương xuống thật lạnh, chúng ta mau về nhà."

"Sư phụ, ta khó chịu liền làm ở đây đi."

Cơn ham muốn lên tới hồi đỉnh điểm. Thích Tử Sa bất ngờ đẩy phu quân ngã xuống con đường mòn, cả thân thể nằm đè lên người hắn, há miệng ngậm lấy bờ môi nóng bỏng của hắn mà mút mát duyện hôn. Hai mảnh y phục nhanh chóng cởi bỏ động tác vô cùng thuần thục cũng vô cùng hấp tấp.

Trong cánh rừng hoang vắng của đêm đen, bầu trời trên cao hắt xuống thứ ánh sáng dịu dàng mờ ảo, soi lên thân ảnh hai sư đồ bên dưới đang quấn lấy nhau, không ngừng giao hợp. Âm thanh rên rỉ đứt quãng.

"Ah.. sư phụ.. chậm chậm lại.. a ah.."

"Sa nhi, làm chỗ này cũng không tệ."

Miệng nói, dị vật thô nóng thúc mạnh vào một cái ngập lút cán. Thiếu niên ngửa cổ nức nở.

"A.. sư phụ làm đau Tử Sa.. hức hức.."

Khóe môi nam nhân cong lên một đường bán nguyệt, cúi xuống cắn vào điểm nhũ đang cương đỏ trên bầu ngực thiếu niên một cái, phía dưới càng thêm lợi hại, thúc đến toàn thân thiếu niên run giật tê dại.

Phập phập..

"A a a aah..."

Thiếu niên vừa đau vừa sướng tới dục tiên dục tử, hai bàn tay bấu chặt vào da thịt trên tấm lưng phu quân, một dòng tinh dịch nóng hổi bắn ra. Thiếu niên mệt lử càng run tới đáng thương. Dạ Xuyên ngay thẳng đỉnh tới tiểu hoa tâm đem tinh dịch bắn sâu vào trong đó. Tiếng thở dốc ồ ồ.

Thiếu niên toàn thân tan chảy. Môi mắt ướt nước ngẩng nhìn phu quân, miệng nhỏ mấp máy đòi ăn nữa, chính là muốn ăn thứ vừa ngọt vừa đặc sệt của phu quân. Cơ thể đói khát vặn xoắn.

"Hức...sư phụ ngươi cho ta."

Mắt hằn đầy tơ máu. Dạ Xuyên cắn môi dưới đem dị vật cứng rắn đâm thẳng vào tuyến tiền liệt. Thiếu niên khóc ngất vì sướng, thân thể ưỡn cong lên nghênh hợp với từng động tác thúc đẩy của phu quân.

"Ah.. là chỗ đó.. sướng.. sướng chết mất.. a ah.."

"Ân ân..."

Một giọt sương vương đọng trên ngọn cỏ non mơn man, y áo của hai sư đồ vứt loạn trên thảm cỏ, hai thân thể xích lõa quấn quýt lấy nhau, triền miên hoan ái. Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ ngân lên hòa quyện giữa rừng đêm hoang vắng.

....

Phủ đệ pháp sư

Hoàng Diệp Toàn ngồi trên ghế mắt hướng nam tử ngũ quan tuấn tú đang đứng phía dưới quát lớn:

"Hay cho một tên Thử Hạ, ngay cả ngươi cũng muốn tạo phản sao?"

Nam tử im lặng bất động. Quả thật đêm qua hắn đã hành sự lỗ mảng nóng lòng muốn bắt lấy sư phụ về ngưng sương động chiếm cho riêng mình, sự không thành còn để tới tai chủ nhân, há miệng mắc quai giờ giải thích đều vô nghĩa.

Mấy tên sát thủ đứng bên cạnh dù gì cũng cùng hắn vào sinh ra tử bao lâu nay bề ngoài nói làm việc cho chủ nhân nhưng sau lưng chính là nghe lời hắn. Thấy hắn bị chèn ép tới thế bí vội đỡ lời thay.

"Chủ nhân, xin người bớt giận. Thử Hạ lúc đó chặn đường lui của tên trắng dã kia, ngay cả muội muội của hắn cũng bị trọng thương vẫn còn nằm ở trong động chưa tỉnh lại. Xin người..."

Tên sát thủ còn chưa dứt lời, thẳng tới lông đuôi hồ ly trắng bất ngờ quất vào miệng một cái chát như trời giáng. Pháp sư nộ khí kinh thiên.

"Khốn kiếp, dám phi lễ với sư đệ ta."

"Chủ nhân, thuộc hạ lỡ lời, thuộc hạ nói sai." Tên sát thủ vội quỳ xuống nền, tay vả miệng mình lia lịa, vả tới sưng đỏ cũng chưa vừa lòng nam nhân ngồi ở ngôi cao.

Váy áo thướt tha bước vào, nữ nhân thiên tiên diễm lệ. Liếc sơ mấy kẻ bị hạch tội đang quỳ bức dưới nền liền muốn cứu rỗi chúng một chút, hoàng huynh tâm tư tệ hại siết chặt thủ hạ thế này mất hết thân tín sớm muộn.

"Đại sư huynh, muội có chuyện muốn nói với huynh."

Hoàng Diệp Toàn vẫn không đổi sắc, mặt hầm hầm xua tay vẫn giọng điệu trịch thượng đó.

"Các ngươi cút hết cho ta."

Một phen hú vía như cởi cả bộ giáp nặng ngàn cân. Cả bọn liền lùi ra ngoài thầm cảm kích muội muội của pháp sư đến kịp lúc, bọn chúng còn chịu trận tới bao giờ. Kể từ khi phần hồn của đệ đệ về nguyên chủ, tâm tính chủ nhân ngày càng thất thường cáu bẳn, khiến chúng suốt ngày như ngồi trên lửa bỏng, phỏng mông. Chủ nhân bất kể ngày đêm chính là gào thét như điên loạn, thất tình thôi mà đâu phải gì to tát, liền tìm một người khác thay thế trên đời đâu hết nam nhân xinh đẹp.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đệ đệ chủ nhân không phải xinh đẹp bình thường, càng không phải thân phận tầm thường. Khó tránh chủ nhân đều si tình điên đảo tới như vậy.

(Chuyển cảnh)

Trong phòng

Diệp Liên chẳng ngồi mà đứng trước bên dưới nói chuyện cùng gã pháp sư, vẫn chất giọng trong trẻo ấy nay mang theo chút dụng tâm tính toán.

"Đại sư huynh thứ muội nói thẳng, huynh cứ trút than hồng lên lưng các thuộc hạ có ngày bọn chúng tạo phản."

"Hừ, tạo phản một tên, ta giết một tên. Chúng dám."

"Đại sư huynh, quan trọng bây giờ là tiểu sư muội đã bị bắt giam ở Trúc Lâm Phong. Chúng ta làm sao cứu tiểu sư muội ra đây?"

"Hừ, còn không phải vì hai muội muội tốt của ta muốn thừa nước đục thả câu. Lợi dụng ta đối phó với hai ngàn môn đệ, còn các muội thì bắt con tiểu yêu kia đi dẫn dụ Lãnh sư đệ rơi vào tay bọn muội sao, giờ thành cái hệ quả này còn cầu tới ta?"

"Đại sư huynh, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Bao năm qua chúng ta chia hai xẻ ba nên mới không thâu tóm được Lãnh Dạ Xuyên. Chỉ cần huynh cứu tiểu sư muội ra, ba huynh muội chúng ta cùng nhau hợp lực chắc chắn sẽ rất nhanh có được huynh ấy."

Lời biểu muội nói không hề sai. Bao năm qua huynh muội chúng ai nấy tự tiện hành động, mỗi người đều muốn chiếm Dạ Xuyên cho riêng mình còn không ngừng đấu đá lẫn nhau dẫn tới mất đi tình thân máu mủ. Muốn bắt tiểu sư đệ gã phải mạnh hơn, trước đồng ý với nhị muội rồi tính tiếp.

Hoàng Diệp Toàn trầm ngâm giây lát, tay nện xuống mặt bàn một tiếng hô lớn: "Hảo, cứ làm theo cách của muội đi."

....

Sáng hôm sau, trời trong nắng vàng, gió nhè nhẹ bay. Tiểu tử mồ côi bèn lơn tơn đi đến nhà chứa củi phía tây phòng bếp, qua cái lỗ chó nhỏ nhỏ bên góc nhà, nó luồng tay đặt vào một bát cơm trắng, giọng thập phần ngắn gọn vang lên.

"Ăn cơm."

Chưa đầy cái chớp mắt. Một bàn tay trắng nõn nà đã chờ tới hất đổ bát cơm kia.

"Khốn kiếp, đây là thức ăn cho người sao. Lũ hạ nhân thối tha."

Hoàng Diệp Trúc cả thân thể bị khốn tiên tác quấn lấy, nghiến răng nghiến lợi vùng vẫy, vẫn cố hất đổ bát cơm trên nền.

"Gọi Lãnh Dạ Xuyên đến đây cho ta. Ta muốn gặp Lãnh Dạ Xuyên, ngươi có nghe không?"

"Cô cô, rơi vào hoàn cảnh này có cái ăn là mừng lắm rồi còn đòi hỏi mần chi. Vả lại ở đây xa xôi Hương Vân cốc lắm, cô cô có gào khảng cổ Thượng tiên người cũng không nghe thấy nha."

"Hừ, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Bản cô nương ta kêu ngươi đi gọi Lãnh Dạ Xuyên đến đây."

"Cô cô quả là biết nói đùa, Thượng tiên đã giao cô cô lại cho đại sư huynh toàn quyền xử lí. Nếu muốn gặp người, cô cô chi bằng mau chóng nhắm mắt lại nằm mơ đi ha."

"Ngươi...ngươi..."

Hoàng Diệp Trúc giận tím mặt rống lên:

"Tên hạ nhân thối tha. Bản cô nương ta ra khỏi đây liền giết chết hết các ngươi, san bằng Trúc Lâm Phong này thành bình địa. Ta diệt sạch môn phái các ngươi."

Mặc cho ai đó chửi bới om sòm. Tiểu tử mồ côi xem như gió thoảng qua tai, lắc đầu không nói thêm lời nào nữa một đường rời đi.

....

Hương Vân cốc.

Lãnh Dạ Xuyên nhẹ bước trên chiếc cầu mây, một thân bạch y thanh thoát đạm mạc hướng về căn nhà trúc.

Vừa nhìn thấy phu quân trở về, Thích Tử Sa đã chạy ào ra vui như chim non mới nở chờ mẹ về mớm mồi. Miệng không ngừng tíu tít gọi sư phụ sư phụ, thanh âm ngân nga qua ngàn khe lá, mặt nước dưới chân cầu rung rinh xao động theo từng tiếng chân y.

Dạ Xuyên dừng bước đứng lại trên chiếc cầu mây chờ thiếu niên chạy tới, khóe miệng hiện ý cười.

Chẳng mấy chốc thiếu niên sà vào lòng hắn, buông tiếng thở hổn hển, mặt mũi vùi vào lồng ngực hắn mà khẽ bảo:

"Sư phụ, ngươi đi đến thực lâu."

"Sa nhi, thấy con đang ngủ vi sư không nỡ gọi con dậy." Nói đến đây, gương mặt Dạ Xuyên bỗng hồng.

Đêm qua hai sư đồ họ nhốn nháo ở ngoài cánh rừng suốt một đêm, đến sáng tinh mơ mới đem đồ nhi về. Y mệt lử ngủ thiếp đi trên cánh tay hắn, làm sao nỡ gọi dậy cho được.

"Sư phụ, vết thương của các sư huynh sư tỷ ta thế nào rồi?"

"Ừm, chỉ là vết thương ngoài da không đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày liền khỏi."

"Vậy tốt quá rồi sư phụ, ngươi mau vào đây với ta." Hồ hởi thiếu niên nắm lấy bàn tay phu quân kéo vào nhà.

Nhìn một bàn đồ ăn bày trước mắt, nam nhân bạch y có chút kinh hỉ: "Sa nhi, chỗ này đều là con làm cả sao?"

"Sư phụ ngươi mau ngồi xuống dùng thử đi, trong lúc ngươi rời đi ta đã chuẩn bị, tuy nấu không bằng ngươi nhưng ta đã rất cố gắng đó."

Thiếu niên đẩy ghế ra mời, Dạ Xuyên ngồi xuống không nhanh không chậm gắp một cọng miến đưa lên miệng nhai nuốt.

"Ưm, mùi vị không tệ."

"Ha, ngươi mau thử món này, cả món này nữa." Miệng nói tay be bé lại gắp lia gắp lịa bỏ vào bát con. Tiểu yêu huyên thuyên, không khí trong phòng nhộn nhịp hẳn.

Trải qua một khắc, Lãnh Dạ Xuyên buông đũa đứng lên, bàn tay Thích Tử Sa lại ấn hắn về lại chiếc ghế.

"Sư phụ ngươi ngồi im đừng nhúc nhích, mới ăn xong không nên di chuyển, để ta."

Miệng nói tay be bé thiếu niên chóng dọn dẹp bát đũa trên bàn vào phòng bếp phía bên hông nhà. Nhìn theo thân ảnh xăng xái của đồ nhi, Dạ Xuyên thật bất ngờ. Đồ nhi ngày càng trưởng thành, đây là đang muốn chăm sóc cho hắn sao?

Dạ Xuyên mỉm cười quơ lấy cuốn kinh thư bên kệ ra đọc, còn chưa được mấy dòng thiếu niên lại như con sóc nâu lon ton chạy vào phòng, tay bê một ấm trà đặt xuống mặt bàn cạnh hắn.

"Sư phụ, mau uống trà a."

"Ờm."

Nam nhân ừ nhẹ, bàn tay trắng như tuyết kề tách trà lên miệng nhấp một ngụm, mi mục chớp động chẳng chút hài lòng.

"Sa nhi, mau đổ trà này ra bát, súc sạch chiếc ấm pha lại cái khác cho ta."

"Hơ sư phụ, tại sao a, là ta pha trà không ngon?"

"Sa nhi, không phải không ngon mà là không đúng cách. Ấm tử sa này chỉ thích hợp với một loại trà, dùng càng lâu ngày mùi vị của trà thấm vào lòng ấm càng thơm hương càng loáng bóng, tuyệt không thể bỏ loại trà khác vào vấy bẩn hương vị, có hiểu hay không?"

Thiếu niên không biết có hiểu hay không, cư nhiên hai gò má đã đỏ bừng.

"Sư phụ, ta sẽ pha lại một ấm tuyết san."

Dứt lời y đã cầm lấy chiếc ấm tử sa chạy vèo đi một cách thần tốc.

Tóc tách...

Bàn tay be bé rót trà vào tách, bàn tay to lớn đón lấy nhấp vào một ngụm. Dạ Xuyên gật đầu hài lòng.

"Sa nhi, con cũng ngồi xuống đây nếm thử đi."

"Ách mém chút ta quên, ta chưa sắc thuốc cho ngươi."

Thiếu niên loi nhoi vội xoay người rời đi, bàn tay trắng như tuyết đã vươn ra kéo y trở lại.

"Sa nhi, tâm ý của con ta hiểu, vì thế không cần bận bịu vì ta, có làm cũng là ta làm cho con."

Cầm bàn tay bé đặt lên trên một nụ hôn trân trọng, Dạ Xuyên ôn nhu trìu mến nhìn Tử Sa, muốn bao yêu thương liền có bấy nhiêu.

Tử Sa cả người mềm nhũn như nước thuận thế leo lên ngồi trên đùi sư phụ, vòng hai tay hai chân ra sau quấn lấy cơ thể hắn, mắt ngọc tròn xoe long lanh.

"Sư phụ nếu ngươi đã hiểu tâm ý của ta đến vậy, có phải hay không cái kia cho ta..."

"Tiểu yêu tinh ngày càng biết cách dụ người."

Dạ Xuyên buông giọng trêu chọc sau đó chặn cái miệng nhỏ của vợ lại, một đường hôn sâu...