Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 55: Vây đánh ở Đường Tầm (1)



Đêm hôm đó nơi nhà chứa củi phía tây Tàm viện, bọn sát thủ từ trên mái nhà đáp xuống vung chân đạp hai cước vào cánh cửa. Cánh cửa mở bung ra. Cả quá trình vô cùng nhanh gọn. Đập vào tầm mắt bọn chúng là tấm lưng thon thả cùng mái tóc đen dài của muội muội chủ nhân, cặp mắt bọn chúng híp lại mừng rỡ.

"Hoàng Diệp cô nương!"

Nghe động có người gọi tên mình, vị cô nương kia liền quay lại, một gương mặt khả ố đập vào tầm mắt, ai nấy há hốc mồm kinh sợ. Trước mắt bọn chúng là một tên bán nam bán nữ, môi má hồng hồng, chân mày đen sậm, hai mắt tròn xoe chớp chớp bỡn cợt, giọng nói ẻo lả cất lên lại càng buồn nôn thập phần.

"Ây dô, các huynh đài đây là tìm tiểu muội sao hở. Mời vào, mời vào. Tiểu muội chơi cùng các huynh nha."

Đám sát thủ một trận rét lạnh quay đầu đi ra: "Chúng ta tìm lầm chỗ rồi."

Lúc này từ ngoài cửa, giọng Ngải Tử Ưu vang lên.

"Không nhầm. Giết sạch cho ta."

Hai mươi đệ tử Trúc Lâm Phong dẫn đầu là Tử Nham cùng nhau tuốt kiếm xông vào, hai bên giáp chiến kịch liệt.

"Rẹt." Một tên sát thủ trúng chiêu của Tử Nham ngã lăn xuống trước mặt tiểu tử mồ côi vẩn nữ trang kia, nó giật bắn cả người bật kêu lên:

"Oa oa đáng sợ quá, đáng sợ quá!"

Sau đó lồm cồm một đường men theo góc tường bò ra ngoài, nhìn thấy Ngải Tử Ưu đang đứng hiên ngang chắp tay sau đít, nó cười hề hà phủi phủi y áo đứng dậy.

"Đại sư huynh, thấy đệ biểu hiện lúc nãy thế nào?"

Ngải Tử Ưu nuốt một ngụm nước bọt nặn ra một câu.

"Vô cùng tốt, xuất sắc!"

"Ha ha đa tạ đại sư huynh khen ngợi, chỗ đao kiếm không có mắt này đệ vẫn là cáo lui trước a sư huynh."

"Được."

Tiểu tử bán nam bán nữ chạy vội đi sau cái gật đầu. Ngải Tử Ưu vẫn đứng đó lặng yên nghe tiếng binh khí chạm nhau choang choang trong căn nhà chứa củi, chỉ một lát sau chúng môn đệ mang theo vài vết xây xát trên thân bước ra.

"Đại sư huynh, đã diệt sạch."

"Tốt, giờ thực lực tên pháp sư đó lớn mạnh, chúng ta không thể đối đầu trực diện. Bọn chúng đến gây hấn một tên giết một tên, mười tên giết mười tên, chặt đứt vây cánh của gã, tới chừng đó chúng ta sẽ xông vào diệt tận ổ."

"Đại sư huynh, có cần bẩm báo chuyện này với sư phụ?"

"Không cần, sư phụ đã giao cho ta, đừng làm phiền đến người. Các đệ mau kêu đám hạ nhân đến thu dọn tàn cuộc đi."

"Dạ, đại sư huynh!"

Ánh mắt Ngải Tử Ưu trầm xuống. Trong lòng thiết nghĩ.

Sư phụ thiện lương đến vậy lại nặng tình nghĩa đồng môn, nếu biết hắn lợi dụng ả tiện nhân kia dẫn dụ bọn chúng tới chắc chắn không đồng ý. Hắn đành âm thầm ra tay một mình, đi một bước tính một bước. Chỉ có gã biến mất khỏi cõi đời, sư phụ và tiểu sư đệ mới được yên ổn.

....

Sáng ngày hôm sau trên sân điện Thích La, chúng môn đệ chia nhau hai người một cặp cùng luyện kiếm. Thích Tử Sa cũng bắt cặp đấu với một môn đệ, cư nhiên chỉ vài ba chiêu y đã hạ người ta đo ván, lưỡi kiếm kề vào động mạch cổ. Kẻ đó bật a lên một tiếng kinh hỉ.

"Tiểu sư đệ, đây là chiêu thức gì lạ vậy, huynh chưa nhìn thấy bao giờ?"

Thiếu niên có chút ngại tay xoa chóp đầu cười xòa: "Ha ha đệ cũng không biết nữa, dường như trước đây có từng học qua rồi nhưng lại không nhớ là đã học ở đâu?"

"Ể có khi là trước lúc đệ mất kí ức từng bái một võ sư nào đó, cũng chỉ có vậy, đệ dạy ta liền đi."

"Được, đệ đánh lại một lần. Huynh xem cho kĩ nha."

Tử Sa vung đường kiếm mấy lượt, toàn những tư thế kì lạ. Đối phương một đường tập theo nhưng mãi vẫn không thể nào phát ra uy lực như tiểu sư đệ.

"Tiểu sư đệ, rốt cuộc trước đây đệ bái võ sư nào vậy, ta khí lực tràn trề đánh theo chiêu thức của đệ mà vẫn không phát huy được uy lực, còn cảm thấy có chút bế tắc đường vận khí?"

"Hơ đệ cũng không nhớ nữa, chỉ là tùy tiện đánh bừa." Thiếu niên ngập ngừng lúng túng.

Lãnh Dạ Xuyên nãy giờ đứng ở đằng xa vẫn luôn dõi theo từng cử chỉ dáng vẻ của người thương, bấy giờ thấy vậy hắn mới cất bước tới.

"Sa nhi à, đây là võ công ngoại đạo lại có chút tà, càng luyện càng hút lấy trượt khí tích vào đan điền. Các con lâu nay tập theo phương pháp của bổn môn, hấp vào tinh túy của thiên địa, hai luồng khí nghịch nhau đương nhiên dẫn đến bế tắc, còn tập nữa sẽ mất mạng."

Cả hai nghe xong một trận rét lạnh, Tử Sa có chút áy náy ngón tay gãi mũi, giọng nhỏ xíu: "Sư phụ, ta không cố ý."

Lãnh Dạ Xuyên không nhìn y mà hừ lạnh một tiếng: "Sa nhi to gan, liền bước vào điện quỳ ba tuần nhang đi."

Mắt mở to thiếu niên ngẩn người nhìn nam nhân bạch y, muốn tìm đâu đó chút biểu hiện trêu chọc nhưng không có, diện mạo nghiêm túc lạnh băng. Y đã nói không hề cố ý rồi mà vẫn trách phạt, có phải muốn y bẽ mặt trước bao người không.

Sư phụ ngươi thật ác.

Thiếu niên mím môi chẳng chịu vào trong lãnh phạt như mọi lần, cố tình hất cằm cương lại với Dạ Xuyên. Môn đệ kia thấy vậy vội lật đật xin thay:

"Bạch sư phụ, tiểu sư đệ không cố ý, chỉ là chợt nhớ ra chiêu thức này đã từng học ở quá khứ, cũng là đệ tử yêu cầu đệ ấy dạy lại. Mong sư phụ giơ cao đánh khẽ tha cho đệ ấy một lần."

Mặc ai đó đang nói. Hai sư đồ vẫn nhìn nhau mắt to trừng mắt bé, đồ nhi ngày càng bước bỉnh là Dạ Xuyên chiều hư y rồi. Thiếu niên ngược lại ấm ức cho rằng sư phụ không thương mình. Hốc mắt đỏ hoe ngấn nước.

Trong lòng Dạ Xuyên lập tức gõ bong một tiếng trái tim hẫng nhịp, đồ nhi khóc hắn chịu không nổi. Vài giọt nước mắt cá sấu của y còn hơn đao thương vạn tiễn, hắn bị thương nghiêm trọng rồi.

"Bỏ đi."

Dạ Xuyên thấp giọng đoạn quay lưng rời khỏi Thích La điện. Hắn sợ còn nán lại sẽ làm ra những hành động vượt khỏi thân phận sư đồ. Trót nếm trái cấm thế gian đời này liền say trong mộng mị.

Cứ vậy Dạ Xuyên bỏ qua cho Tử Sa, nếu là trước kia sẽ nghiêm khắc tới cùng. Hắn thay đổi rồi, vì y mà thay đổi.

Sư phụ...

Bóng lưng cao lớn uy nghiêm, bạch y thoảng hương hoa lài sáng sớm. Thiếu niên ngây ngốc đứng nhìn theo, chẳng biết vì sao phu quân ngày càng đẹp lạ lùng tới như vậy, hắn rốt cuộc lúc nhỏ đã ăn uống cái gì mà lớn lên. Nếu có ngày không còn nhìn thấy hắn, y chắc chắn lâm bệnh tương tư mà chết.

Thình thịch

Thình thịch...

Bỗng từ đâu tiếng chân lịch bịch chạy tới, chúng môn đệ ngoái nhìn. Chẳng mấy chốc tiểu tử mồ côi đã đối diện cùng Dạ Xuyên, mặt mày nó trắng bệch như vừa bị cắt tiết, hơi thở hổn hển mang theo âm thanh run rẩy. Người nó bé ri nhưng giọng thì oang oang, cả sân điện đều nghe thấy cả.

"Bẩm Thượng tiên, ngoài kết giới có một tên tự xưng là cận vệ của đại vương Yên Đô. Hắn một thân toàn máu, nằng nặc đòi gặp người cho bằng được. Người mau ra xem hình như tên đó sắp chết rồi a."

Mi mục khẽ động, Lãnh Dạ Xuyên một đường rời đi, cư nhiên phía sau là một cái đuôi sam dài loằng ngoằng đeo bám. Chúng môn đệ tò mò chạy theo, tiểu yêu cũng tò tò chạy theo chỉ là không dám tới bên nam nhân bạch y, sợ hắn trông thấy lại quát nạt.

Nói coi, phu quân của y sao lại hung dữ quá vậy. Dẫu biết thế nhưng muộn rồi, y chính là một kẻ cuồng phu, yêu phu quân tới chết, phu quân hung dữ nhưng đáng yêu vô cùng. Phu quân hung dữ với y và cũng ngọt ngào với y, như lời phu quân từng nói quả thật y ưa cứng không ăn mềm.

Nửa đường nghĩ ngợi lung tung, thiếu niên vò đầu xấu hổ.

Ra tới bìa rừng trúc, đập vào tầm mắt mọi người là một nam nhân trong bộ giáp phục Yên Đô, một thân đầy máu bê bết, lão gia nhân cùng một số hạ nhân đang túm tụm quanh hắn.

Mệt tới đứt hơi sắp chết nhưng vừa trông thấy Lãnh Dạ Xuyên ngồi xuống trước mặt mình, kẻ đó đã mừng rỡ vươn bàn tay đầy máu túm lấy y áo trắng tinh của hắn, thều thào. Kẻ đó không phải ai xa lạ chính là Lỗ Thế, cận vệ của đại vương Yên Đô. Diện mạo hắn khá oai phong tuấn tú ai nhìn qua một lần đều sẽ ghi nhớ cả.

"Thượng tiên, người đến rồi..."

Lỗ thế tay máu nắm lấy áo trắng nam nhân tuấn lãng trước mặt, ngẩng đầu cuống quýt.

Lão gia nhân bên cạnh thấy vậy rút áo chủ nhân ra, gằng giọng gắt lên: "To gan, ngươi làm bẩn áo của Thượng tiên."

Kẻ sắp chết vội thu tay về áy náy vô vàn:

"Thượng tiên, tại hạ thất lễ."

Lão gia nhân còn định mắng chửi, Dạ Xuyên đã giơ tay can ngăn, mắt hướng nhìn cận vệ kia: "Được rồi, ngươi nói chuyện chính đi."

"Bẩm Thượng tiên xin người mau cứu đại vương tại hạ, gã pháp sư kia dấy binh tạo phản, hiện giờ đại vương cùng một số binh lính thân cận bị vây ở Đường Tầm. Tại hạ liều mạng trốn ra được đến đây báo tin, giờ vương triều Yên Đô đang nghiêng ngửa, chỉ có người mới cứu được đại vương, cầu xin người lập tức đến đó. Thượng tiên...cầu xin người."

Nói đến đây Lỗ Thế ngất lịm đi. Lãnh Dạ Xuyên đứng phắc dậy lệnh hai tên hạ nhân mang người về Thích La điện cho đại phu chữa trị, thâm tâm biết thừa đây chính là mưu kế gã pháp sư kia bày ra. Cố tình chừa cho Lỗ cận vệ một con đường máu để chạy tới đây báo tin.

Chỉ vì muốn dụ Dạ Xuyên tới Yên Đô, pháp sư Hoàng Diệp không tiếc dấy binh tạo phản giăng ra lưới lớn, làm chết quá nhiều binh lính vô tội, liên quan đến cả một vương triều, thiết nghĩ gã đã đi quá xa rồi.

Bàn tay siết chặt lại. Dạ Xuyên nét mặt âm trầm nhìn một lượt chúng môn đệ lấp lánh dừng lại trước thiếu niên đang lấp ló gần cuối hàng rồi vội thu về. Hắn trầm giọng bảo:

"Ưu nhi theo vi sư đến Yên Đô một chuyến. Tử Nham, chúng môn đệ giao lại cho con tạm thời quản lí."

"Dạ, sư phụ!"

Thích Tử Sa nãy giờ đứng im bất động một góc, mắt thấy sư phụ không đả động gì đến mình lại nghe ra hắn sắp sửa tới cái nơi xa xôi ngàn trùng cả biển trời. Y vội ló đầu ra ngón tay chỉ vào chính mình, quýnh quáng mà bảo:

"Sư phụ, còn ta?"

"Sa nhi, con theo vi sư ra đây một chút."

Nói đoạn Dạ Xuyên rời khỏi chúng môn đệ, Tử Sa yên lặng bước theo sau. Đi được một quãng xa xa khuất sau mấy lùm trúc cả hai dừng lại. Dạ Xuyên vòng tay ôm đồ nhi vào lòng. Thâm tâm nặng trĩu.

"Sa nhi, đường xá xa xôi đem con theo rất bất tiện. Ngoan ngoãn ở nhà đợi ta về."

"Không đâu sư phụ, Tử Sa muốn đi cùng ngươi. Xa cách mấy khổ cách mấy ta cũng đều chịu được. Đừng bỏ Tử Sa lại một mình, đêm tới sẽ nhớ ngươi, nhớ ngươi tới ngủ không được. Sư phụ đừng bỏ Tử Sa."

Thiếu niên nức nở hốc mắt ngấn nước. Dạ Xuyên đau đớn hôn lên mắt môi thiếu niên liền mấy ngụm. Hơi thở nặng nề khí tức. Hắn thật sự không nỡ rời xa y. "Sa nhi ngoan không nghe lời vi sư nhưng lời vi phu nói em sẽ nghe đúng không? Bảo bối ngoan ở nhà chăm chỉ học hành. Vi phu rất nhanh sẽ quay về với em."

Thiếu niên chớp mắt ngây người, một bờ môi ấm mềm đã kề bên, môi lưỡi quấn quýt Dạ Xuyên hôn một ngụm, hôn tới thật sâu, hôn tới ướt mềm. Thiếu niên thở hồng hộc trong lòng hắn.

Chúng môn đệ từ xa thấp thoáng nhìn thấy bóng hai sư đồ ôm lấy nhau, còn nhiều hơn một nụ hôn nóng bỏng. Lão gia nhân vội đứng chắn ngang tầm nhìn của chúng, bật ho khan.

Dạ Xuyên mỉm cười ý vị, hắn nắm tay y bước ra, thiếu niên mặt còn đỏ bừng. Chút mật này có thể gói gém ăn dè tới khi phu quân trở về không?

Sư phụ nắm tay tiểu sư đệ giữa thanh thiên bạch nhật, tình cảm ngày càng sâu đậm. Chúng môn đệ vờ như không nhìn thấy sợ sư phụ khó xử, càng sợ tiểu sư đệ xấu hổ. Đoán chừng đợt này sư phụ trở về chúng sẽ được ăn bánh uống trà mừng đi.

Qua lại vài câu dặn dò chúng môn đệ, sau đấy hai sư đồ Dạ Xuyên cùng Ngải Tử Ưu cất bước rời đi. Cơ mà đi được có vài ba bước thân ảnh hai người họ phút chốc tan biến mất. Chúng môn đệ nhìn nhau kinh hỉ.

Đại sư huynh ngày càng lợi hại cư nhiên xuất hiện thần thông biến hóa rồi, là có thể đi từ nơi này tới nơi khác chỉ trong vòng chớp mắt.

Hức hức...

Hức hức...

Bỗng có tiếng khóc nấc vang lên, mọi người chú ý thì chính là tiểu sư đệ khóc. Đang yên đang lành chẳng phải lúc nãy đệ ấy còn xấu hổ mặt mày đỏ bừng sao, mới đó mà đã khóc rồi.

"Tiểu sư đệ, Yên Đô giờ nguy hiểm trùng trùng, sư phụ cũng vì lo lắng cho an nguy của đệ mới để đệ ở lại đây chứ chẳng phải không thương đệ đâu."

"Đệ biết mà nhưng nhìn sư phụ rời đi chẳng hiểu sao không kềm được nước mắt. Trong lòng đệ đau quá. Hức hức..."

"Hừ, khóc cái gì mà khóc. Suốt ngày ủy mị như tiểu oa nhi. Thượng tiên không biết nhìn trúng ngươi ở điểm nào. Hứ."

Lão gia nhân hất cằm hậm hực rời đi. Tiểu tử mồ côi vội vã chạy theo sau. Chúng môn đệ xoa bờ vai thiếu niên đang khóc mà an ủi.

"Lão ấy cũng vì lo cho sư phụ nên mới nói vậy, tiểu sư đệ đừng để trong lòng."

"Đệ cũng lo cho sư phụ. Người sẽ không sao chứ nơi đó đang có chiến tranh, hay là chúng ta cũng tới đó giúp sư phụ một tay đi."

Tử Sa mắt sáng rỡ tính lừa mọi người để y cũng được tới đó. Ai nấy đều biết tỏng lòng dạ tiểu sư đệ nghĩ gì, bật cười xòa.

"Tiểu sư đệ ngây thơ, sư phụ chúng ta là ai cơ chứ, có đại sư huynh bên cạnh người là được rồi, chúng ta tới đó chỉ tổ làm vướng chân sư phụ thôi. Ngoan ngoãn đợi sư phụ quay về."

Chẳng biết có ngoan ngoãn nổi không mà khi quay về Hương Vân cốc ngó quanh căn nhà trúc chỉ có mình mình, Tử Sa lòng đau đớn. Từng góc bếp, chiếc giường đâu đâu cũng tràn ngập bóng hình sư phụ. Y nhớ hắn tới phát điên.

Lên lớp cũng nhớ.

Về nhà cũng nhớ. Ăn cơm cũng nhớ.

Đi ngủ cũng nhớ.

Một canh.

Hai canh.

Ba canh.

Cho tới gần sáng mới lờ mờ ngủ thiếp đi, chiếc gối bông mềm ẩm ướt.

....

Đảo Đường Tầm một đảo hoang đang trong quá trình khai phá thuộc Yên Đô xứ sở. Trên bến cảng rộng lớn, quân lính dàn hàng ngang không dưới một vạn, giáp phục binh khí sẵn sàng chiến đấu. Dưới biển cư nhiên lại càng đông vầy, một đội thuyền chiến lên đến cả chục vạn hải quân tinh nhuệ.

Nói đến hải quân không vương quốc nào qua được Yên Đô, từ cách bày bố trận pháp cho tới sức mạnh phi thường cùng ngoại hình lực lưỡng, cao to. Cư nhiên hải quân quyền này lại gom hết một nửa vào tay pháp sư Hoàng Diệp Toàn. Hà Đồ cũng thực khinh suất quá rồi.

Hù u u...

Tiếng khèn lệnh vang lên, thuyền chiến bắn tên như mưa vào trong đất liền, đội quân trên bờ vung khiên chống đỡ vẫn không phòng thủ nổi, chết như rạ. Hà Đồ trong lều nhìn ra thấp thỏm không yên, tên quan địa phương bên cạnh vội cất tiếng.

"Đại vương mau lùi về căn cứ phía trong, tên bay lạc thực nguy hiểm a đại vương."

Bàn tay Hà Đồ siết chặt, đáy mắt không giấu nổi âu lo: "Đã hai ngày rồi, quân tiếp viện thế nào còn chưa tới. Chúng ta bị cô lập ở đây lương thực nước uống cạn kiệt, số quân ích ỏi này lấy gì chống chọi. Chẳng lẽ khí số vương triều Hà Đồ ta đến đây đã tận rồi sao?"

"Đại vương, hạ thần có điều nghĩ không thông. Tên pháp sư này hai ngày nay cứ ngày ba lượt phóng tên vào giết lần giết mòn binh vệ của ta lại không tiến quân vào diệt sạch, vờn vờn nhử nhử, gã thực ra là muốn làm gì. Chẳng lẽ chờ quân cứu viện của đại tướng quân từ Sóng đảo trở về đấu với gã một trận oanh oanh liệt liệt sao?"

Hà Đồ mồ hôi lạnh đầy trán: "Ngươi hỏi bản vương, bản vương biết hỏi ai?"...