Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 70: Thích Tử Sa ăn dấm chua liên hoàn (4)



Xuyên...huynh yêu đệ...yêu đệ...

Ân...ưm...

Hoàng Diệp Toàn chìm trong say đắm. Áp đặt ái nhân dưới thân ngày một mãnh liệt mất dần kiểm soát. Lãnh Dạ Xuyên vô lực phản kháng, từ bụng dưới một cỗ chua chát dâng lên hắn cảm giác buồn nôn quá đỗi. Có một ngày hắn bị người ta cưỡng hôn, còn là người hắn căm ghét nhất. Còn đại kiếp nào đáng sợ hơn.

Sư phụ...

Sư phụ...

Kẻ bị cưỡng hôn bên ngoài không hề tình nguyện. Thiếu niên ở trong chiếc nhẫn cũng chẳng khá hơn là bao nếu nói rằng tâm trạng quá mức tồi tệ.

Lắng nghe môi lưỡi va vào nhau nhớp nháp, âm thanh mút mát chùn chụt vang lên. Thích Tử Sa điên cuồng rống gào, đồng tử căng như muốn vỡ nát ra, đầu đập loạn vào thành đồng trên vách nhẫn, da đầu nứt toạc, máu chảy loang ướt mái tóc đen như mực của y.

"Sư phụ, ta hại ngươi rồi, để gã lợi dụng ta uy hiếp ngươi, lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy. Ta đáng chết, ta ngu ngốc. Sư phụ, sư phụ...A haa...sư phụ...sư phụ của ta. Trả sư phụ lại cho ta."

Thử Hạ bên cạnh cũng điên không kém. Sau phút giây sững sờ trái tim hắn cũng vụn nát. Đây rốt cuộc là lần thứ mấy hắn phải đứng một bên nhìn nam nhân ấy bị người ta cướp đoạt mất. Hắn không cam tâm. Hắn nhất định phải ra khỏi đây.

Chờ ta. Sư phụ ngươi nhất định phải chờ ta, chờ ta...

Phu quân, phu quân của ta.

Thi nhau thét gào lẫn lộn. Hai cái kẻ không biết sống chết lao thân vào vách đồng cứng rắn, đập loạn, càng đập tứ chi càng thêm dập nát, yêu khí phát tán càng nhanh mà vách đồng vẫn trơ lì không hề mảy may sứt mẻ một li. Bỗng nghe bên ngoài gã pháp sư lớn tiếng gọi tên sư phụ chúng. Rốt cuộc ngoài đó đã xảy ra chuyện gì, hai kẻ không biết sống chết lập tức ngừng la hét áp tai vào vách đồng lắng nghe.

"Dạ Xuyên, sao đệ làm vậy Dạ Xuyên. Ta chỉ hôn đệ một cái đệ lại tự bạo nguyên thần. Thâm tâm đệ ta ghê tởm tới vậy sao. Ta thật hận đệ. Ta thật hận đệ."

Hoàng Diệp Toàn ôm lấy Dạ Xuyên. Nhìn máu trào ra ướt đẫm bờ môi hắn, hơi thở thì ngày một yếu dần, hàng mi rũ xuống rung động, cõi lòng gã bỗng chốc trống rỗng trơ trụi.

Hai kẻ trong nhẫn nghe ra một câu. Bất quá Thích Tử Sa khóc tới sưng húp mí mắt còn thử hạ vụt âm trầm. Hắn không sao ngờ sư phụ chung tình với con tiểu yêu này tới vậy, giờ hắn nên loại trừ y trước tránh mối họa về sau. Dã tâm trỗi dậy ghen tỵ oán hờn Thử Hạ vươn tay tới tính hạ sát đối phương nhưng nhìn bờ vai đối phương run rẩy đầu tóc thì đầy máu, hắn nuốt khan lặng lẽ thu tay về. Ngồi bệch xuống một góc. Tiếng nói khẽ cất lên.

"Yêu nghiệt ngươi khóc gì chứ. Ít ra con người ấy yêu thương ngươi vô vàn. Còn ta chưa từng một lần được hắn để ý tới. Ta cũng cùng đồng loại với ngươi mà. Thật tủi phận làm sao?" Thử Hạ cười nhạt mỉa mai cho chính mình.

Tiếng khóc ngừng bặt. Tử Sa quay đầu lại nhìn nam tử ngồi dựa vách đồng trán rồi tay cũng đều đầy máu. Y phục nhếch nhác lộn xộn nhưng vẫn không dìm nổi dung mạo điển trai cùng bờ vai vững chãi. Nam tử này bấy lâu luôn giành giựt sư phụ với y, y cũng rất căm ghét hiện tại đồng chung cảnh ngộ cảm thấy sao mà đáng thương vô cùng. Hóa ra sư phụ chưa từng chạm vào hắn ta. Bao nhiêu sủng ái chỉ dành mỗi mình y hưởng trọn. Hiện tại còn bạo nguyên thần vì y. Y nên vui hay nên buồn đây. Ngoài kia chẳng còn nghe một động tĩnh nào nữa cả.

Khó khăn lắm ngươi mới tỉnh lại đừng xảy ra chuyện gì ta đi theo ngươi đó ngươi có nghe ta nói gì không sư phụ. Phu quân. Xuyên...Dạ Xuyên. Hức hức...

Tay be bé siết chặt mảnh áo nơi lồng ngực Tử Sa âm thầm cầu nguyện cho phu quân. Rồi kiệt sức, y cũng ngồi bệch xuống gom thân vào một góc. Bộ dáng hiện tại của y nếu để Dạ Xuyên trông thấy hắn sẽ đau lòng lắm.

Có lẽ đạo hạnh bị tứ tán quá nhiều. Tử Sa chìm vào mê man ngay cả Thử Hạ cũng vậy. Chẳng còn biết gì nữa cả. Tình trạng của bọn họ vô cùng nguy kịch, chẳng biết còn trụ được bao lâu.

Bên ngoài này Hoàng Diệp Toàn vẫn ôm chặt lấy thân thể lạnh toát của Dạ Xuyên, cứ ngồi lặng lẽ như thế suốt cả canh giờ liền cho đến khi nửa viên tiên đan gom góp nguyên thần tứ tán của hắn về lại nhục thể, gã mới an tâm mà đặt người xuống.

Nhìn Dạ Xuyên say ngủ, ánh mắt Diệp Toàn có chút bấn loạn. Với cái tình trạng hiện tại chắc gì khi con tiểu yêu kia được thả ra, được an toàn thì đệ đệ sẽ không tự bạo nguyên thần một lần nữa. Chỉ hôn thôi mà đã vậy, tới lúc bái đường rồi động phòng còn hồ đồ thế nào.

Diệp Toàn day day ấn đường có chút mệt mỏi. Gã quay về phòng mình nghỉ ngơi, cũng không dám ngủ lại đây cùng đệ đệ sợ rằng chính gã kềm chế không nổi, nửa đêm nổi dục vọng mà tổn thương hắn.

....

Đêm khuya thanh vắng trong gian phòng ngủ của Hoàng Diệp Toàn. Váy áo thướt tha nữ tử xinh đẹp nhẹ nhàng xuất hiện bên cạnh giường. Khẽ nhìn nam nhân uy mãnh đã ngủ say nàng mỉm cười đắc thắng khéo léo thổi một làn yêu khí vào chóp mũi đảm bảo cho đối phương ngủ ba canh liền không cần phải dậy.

Sự việc tiến triển khá thuận lợi. Bàn tay trắng nõn vươn ra, nàng nhanh nhẹn tháo chiếc nhẫn xanh trên ngón áp út của đối phương. Nào ngờ nam nhân vụt mở mắt, bàn tay to lớn vung ra thình lình đập vào lồng ngực nàng một chưởng đánh ầm.

Nữ tử xinh đẹp ngã nhào xuống nền hốc mắt mở to bàng hoàng tột độ. Sự việc diễn ra quá nhanh chóng khi nàng còn chưa kịp phản ứng gì cả thân thể đã bị méo mó biến dạng kéo vào chiếc nhẫn xanh trên ngón tay đối phương. Nữ tử xinh đẹp không phải ai xa lạ chính là muội muội của Thử Hạ. Tên tay sai đã hết giá trị lợi dụng. Rõ chỉ một tiểu yêu cỏn con cũng muốn dùng hương dược với gã, một lũ ngu ngốc liền đợi thêm ba trăm năm nữa.

"Soẹt soẹt..."

Nam nhân uy vũ cung ngón tay lại thổi phù một cái tỏ vẻ khinh bỉ. Chợt nhiên chiếc nhẫn rung động, khí xanh tỏa ám vây quanh. Hoàng Diệp Toàn cầm vội phất trần cán ngọc một đường tiến về biệt viện nơi Dạ Xuyên đang bị giam cầm.

Quả nhiên đến nơi không nằm ngoài dự đoán của gã. Lãnh Dạ Xuyên đang bắt chân kiết già, sen hồng từng đóa vây quanh kim thân hào quang rực rỡ. Nói đi cũng phải nói lại nếu con tiểu yêu cỏn con kia không kinh động thức gã, e rằng gã đã ngủ quên mất để vị hiền đệ này có thời gian dùng tiên lực áp chế chiếc nhẫn dẫn dắt hình hài của bọn yêu nghiệt kia ra khỏi nhẫn lúc nào mà thần không biết, quỷ cũng chẳng hay.

"Bộp bộp."

Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, Hoàng Diệp Toàn chậm bước đến trước mặt nam tử bạch y đang ngồi khoanh chân trên giường. Nhếch đôi môi bóng lưỡn trêu chọc.

"Khá khen cho đệ đệ tốt của ta, khéo chọn thời cơ ra tay, rất tiếc đệ lại quên đang đấu với ai?"

Dứt lời phất trần một đường quất xuống, lực đạo quá mạnh khiến thân thể nam tử tuấn lãng đổ sập ra giường, vô số đóa sen gom lại vào ấn kí dưới cổ tay trắng mịn như tuyết, chưa dừng lại tại đó bờ vai nam tử còn bị một bàn tay cường hãn khống chế.

"Là ta đã quá nhân nhượng với đệ rồi." Diệp Toàn áp người dưới thân mạnh mẽ chế trụ.

"Khốn nạn, buông ra." Lãnh Dạ Xuyên nộ khí linh lực bộc phát toàn thân hất pháp sư văng xuống nền.

Nghe động lớn bọn quỷ hạt lập tức xông vào rút binh khí tấn công Dạ Xuyên, pháp sư đã lồm cồm bò dậy tay ôm ngực lớn tiếng quát: "Dừng lại. Ai cho các ngươi cái gan động vào đệ ấy?"

"Khụ...khụ..."

Có lẽ miễn cưỡng vận công quá độ nam tử trên giường bỗng chốc bật ho, mặt mày tối sầm choáng váng. Hoàng Diệp Toàn vội lao đến đỡ lấy hắn. Bọn quỷ hạt tận dụng thời cơ lùi cả ra ngoài. Tình hình Thượng tiên đó không tốt cho lắm, nếu còn ở lại có khi bị chủ nhân trút giận vô cớ cho mà coi.

"Dạ Xuyên đừng nộ khí, huynh sẽ không động tới đệ. Hai ngày nữa huynh nhất định thả chúng ra." Diệp Toàn ôm người trong tay, tha thiết hứa hẹn.

Dạ Xuyên ngước nhìn gã. Hơi thở khó nhọc vẫn cố gắng đòi hỏi. Bởi hắn biết hai ngày nữa đồ nhi của mình sẽ chết rục trong đó.

"Hoàng huynh. Ta muốn ngươi lập tức đưa chiếc nhẫn cho ta ngay bây giờ. Hai ngày nữa ta nhất định sẽ thành thân cùng ngươi. Bằng không thứ ngươi đổi lại chỉ là cái xác không hồn."

Diệp Toàn nhíu mày do dự.

"Hoàng Diệp Toàn, còn không mau đưa nhẫn cho ta."

Lãnh Dạ Xuyên chẳng còn kiên nhẫn quát lớn, ngữ điệu nửa cầu tình lại như uy hiếp. Đáy mắt Hoàng Diệp híp lại, hình ảnh lúc trưa đệ đệ tự bạo nguyên thần bất giác ùa về, đôi mắt gã bỗng chốc trùng xuống hòa hoãn.

"Được, huynh giao cho đệ."

Hoàng Diệp Toàn tháo nhẫn đặt vào lòng bàn tay của Dạ Xuyên gập lại: "Dạ Xuyên giờ đệ đã tin huynh rồi chứ?"

Dạ Xuyên nắm chặt nhẫn trong tay, lần nữa to gan lấn thêm một bước: "Muốn ta tin ngươi, ngươi lập tức thả đại đệ tử của ta ra khỏi nhà ngục."

"Hảo, vậy lát nữa huynh sẽ cho người đi thả nó ra."

"Không, ta muốn ngay bây giờ tận mắt trông thấy thì ta mới tin ngươi."

"Được, vậy huynh đưa đệ đi."

Dạ Xuyên liên tục lấn lướt. Hoàng Diệp Toàn không chút do dự chấp thuận theo, gã nắm lấy bàn tay Hoàng đệ kéo người rời khỏi phòng hướng về nhà ngục. Dạ Xuyên tâm trạng rối bời để mặc cho gã nắm tay mình. Hắn chán chường khi phải đối phó giằng co cùng gã. Đợi gặp đồ nhi rồi tính sau vậy.

Cánh cửa sắt dày đặc mở két ra, đập vào tầm mắt Dạ Xuyên là Ngải Tử Ưu một thân chằng chịt lằn roi, khốn tiên tác vây hãm linh lực, đầu bù tóc rối, nửa tỉnh nửa mê, toàn thân suy kiệt.

"Ưu nhi!"

Dạ Xuyên một trận chua xót, vung tay giáng mấy quyền vào hai tên tra hình cũng không nguôi được cỗ đại hỏa giấc này: "Ưu nhi con sao rồi, tỉnh lại đi Ưu nhi."

Nghe chất giọng ấm áp quen thuộc, cảm nhận có hai bàn tay nóng ran đặt lên bờ vai chằng chịt vết roi của mình, vừa đau lại vừa ấm. Ngải Tử Ưu chậm ngẩng đầu lên, khó nhọc nâng hai hàng mí mắt, đáy mắt bỗng vụt kinh hỉ đỏ hoe.

"Sư phụ? Là người thật sao sư phụ, đệ tử không nằm mơ chứ?"

"Tử Ưu, là vi sư. Vi sư để con chịu khổ rồi, vi sư đưa con rời khỏi đây."

Miệng nói, từ cổ tay của Dạ Xuyên vô số đóa sen hồng bay lên vây quanh thân thể Ngải Tử Ưu, chạm vào khốn tiên tác. Chạm đến đâu khốn tiên tác tan hoại đến đó, hai tên tra hình lệ nóng quanh dòng.

Cư nhiên mới vỏn vẹn có hai tháng trời, Thượng tiên đã tiêu hủy hết mấy chục sợi khốn tiên tác của chủ nhân. Trong vương phủ hiện tại chỉ còn có hai sợi này nữa là hết. Vậy mà cũng bị Thượng tiên hủy mất. Sau này chủ nhân lấy gì trói buột được người nữa.

"Ưu nhi cầm lấy thứ này và mau chóng rời khỏi đây." Lãnh Dạ Xuyên nhét chiếc nhẫn xanh vào lòng bàn tay đại đệ tử, thì thầm.

"Sư phụ, đệ tử lần này không để người lại. Tuyệt đối không." Tử Ưu dứt lời vận linh lực một hai đem Dạ Xuyên đi, rất tiếc thân thể đang thương tích trầm trọng, linh lực tứ tán không cách nào đưa Dạ Xuyên đi được.

Cái gì gạt người sao?

Mắt thấy kẻ nào đó muốn đưa ái nhân của mình đi, mà ái nhân của mình thì cũng muốn rời đi cùng kẻ nào đó. Hoàng Diệp Toàn nổi điên lên rồi. Quả nhiên không trông mong hiền đệ sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh gã mà. Trái tim gì đó gã không cần nữa liền trói buột một đời đi.

"Người đâu bắt tên này xử tử tại chỗ."

Lớn lệnh ánh mắt Hoàng Diệp chất đầy sát khí, lập tức bốn con quỷ hạt cùng toán sát thủ ập vào vây chặt lấy hai sư đồ Lãnh Dạ Xuyên.

"Dừng tay. Đại sư huynh ta không nuốt lời. Ngươi tuyệt đối đừng manh động." Nhắm tình thế không xong. Đại đệ tử sức cùng lực kiệt ngay cả mình cũng sắp trụ không vững. Lãnh Dạ Xuyên vội vã đứng chắn trước thân thể ái đồ. Hơi thở hỗn loạn.

"Ngải Tử Ưu, con còn không mau đi."

"Sư phụ...con..."

Thấy Ngải Tử Ưu còn chần chừ, Dạ Xuyên vô cùng tức giận quát lớn: "Lập tức rời đi, MAU LÊN!"

Lần nữa phải bỏ sư phụ lại nơi trùng trùng nguy hiểm. Cõi lòng Tử Ưu thắt chặt. Hắn căn bản biết mình không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu kiên quyết nấn ná cả thảy đều sẽ chết thảm. Đáy mắt vụt âm trầm tử ưu không nhanh không chậm chắp tay cúi đầu hành lễ với nam tử bạch y trước mặt đoạn mang theo vết thương khắp thân rời đi. Buồn bã day dứt.

Bọn quỷ hạt vẫn chắn đường, Hoàng Diệp Toàn phẩy tay, bọn chúng mới lập tức dạt qua hai bên chừa đường cho thiếu niên ấy rời khỏi nhà ngục.

Thiếu niên ấy đi mang theo cả chiếc nhẫn xanh trong có người Dạ Xuyên yêu thương nhất.

Đớn đau khi phải cách xa người thương, hành hạ xác thân bởi ai nhẫn tâm gieo ngải vào cơ thể. Bóng đồ nhi chìm khuất. Lãnh Dạ Xuyên kiệt sức ngã xuống, mang theo cả bầu trời giấu vào miền kí ức xa xưa.

Riêng Hoàng Diệp Toàn chẳng nói thêm gì nữa cả. Gã bế thốc Hoàng đệ lên đem về gian phòng ngủ của mình đặt người xuống chiếc giường nệm trắng muốt. Tình cảnh ban nãy thật sự đã dọa cho gã hoảng sợ. Thiếu chút nữa hiền đệ rời khỏi tầm tay gã, cùng con tiểu yêu kia cao chạy xa bay rồi thật quá nguy hiểm.

Lồng ngực phập phồng thở bạo. Nhìn nam tử đang hôn mê bất tỉnh, đáy mắt Hoàng Diệp sâu thẳm. Lần này nếu không dứt khoát xuống tay, một khi hiền đệ tỉnh lại linh lực phục hồi tới chừng đó sẽ chẳng còn cơ hội nào cho gã nữa.

Đạo cao một thước, ma cao một trượng, Lãnh Dạ Xuyên, đệ mãi mãi là của ta!

"Người đâu, chuẩn bị lư hương."

....

Nơi căn nhà hoang gần vương phủ, Ngải Tử Ưu loạng choạng bước vào ngồi bệch xuống bên bức vách rách nát mở vội nắp chiếc nhẫn xanh, lập tức yêu khí tỏa ra xì xòa, cả ba con yêu tinh lần lượt hiện thân co cụm trên nền hoang lạnh.

Ngải Tử Ưu nhướn mày có chút kinh ngạc khi bên trong nhiều thêm hai người huynh muội nhà Thử Hạ. Tuy nhiên chỉ còn mỗi nàng ta tỉnh táo hai kẻ còn lại đã ngất đi. Có lẽ ở quá lâu trong nhẫn đạo hạnh bị phân tán rơi vào mê man.

Thế là chẳng ai nói câu nào hai kẻ còn tỉnh táo chăm cho hai kẻ đã bất tỉnh. Bọn họ cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức, có gì đợi tới sáng mai rồi tính tiếp.

Cư nhiên sáng ngày hôm sau vừa mới tỉnh lại Thích Tử Sa đã vội vã chạy khỏi căn nhà hoang hướng về vương phủ. Mặc cho ai đó can ngăn. Mãi tới khi tử ưu đem sư phụ ra chống đỡ Tử Sa mới ngừng thôi ý định.

Khó khăn lắm sư phụ mới đưa được chúng ta ra khỏi vương phủ, đệ còn muốn hành hạ người tới khi nào. Sư phụ đã vì đệ bị bức đến sống không bằng chết, đệ vẫn chưa tỉnh táo ra hay sao?"

"Ta tỉnh táo. Ta hiện tại rất tỉnh táo sư huynh à nhưng ngươi nói đi ta phải làm sao đây. Thực lực đôi bên quá chênh lệch, càng quay lại cứu sư phụ thì lại càng khiến hắn chịu thương tổn nhiều hơn, mai tới ngày hắn thành thân rồi ta phải làm sao đây ngươi trả lời ta biết đi."

Tử Sa đớn đau xiết chặt con tim mà nhìn đại sư huynh mong có thể giúp đỡ gì đó trong giấc này thế nhưng đối phương vẫn âm trầm chẳng tìm ra lối thoát nào cả.

Nhìn vệt máu dây trước vầng trán của Tử Sa đã khô cứng lại, vị tiểu sư muội kia có chút cảm thông. Có một ngày chợt nhiên thấy tình địch của đại sư huynh ta đáng thương vô vàn.

"Thôi đủ rồi Tử Sa ngươi đừng ở đây nỉ non nữa chẳng ích lợi gì đâu. Chi bằng giành sức đi cùng ta nghĩ đường tốt cứu sư phụ ra. Hai ba cái đầu cũng còn đỡ hơn so với một cái."

Thử Hạ bấy giờ mới lên tiếng, ánh mắt chán ghét nhìn về Thích Tử Sa.

"Ân oán cả hai tạm gác sang một bên đi, chúng ta cùng nhau hợp tác may ra có cơ hội phản công. Đợi cứu được sư phụ khỏi tay gã cáo già kia rồi tới chừng đó chúng ta quyết chiến một phen cũng không muộn, ngươi thấy thế nào?"

Hai đệ tử Trúc Lâm Phong đảo mắt nhìn nhau, trong ý có lời, cuối cùng gật đầu chấp thuận.

Hảo, bọn ta đồng ý hợp tác.

....

Mặt trời lặn xuống trái núi phía xa xa. Bóng đêm nhanh chóng lan tràn khắp nơi một màu đen huyền bí.

Vương phủ Hoàng Diệp, trong nội phòng bóng loáng, Lãnh Dạ Xuyên vẫn chưa tỉnh lại hắn đã ngủ suốt mười mấy canh giờ liền từ đêm qua cho tới giờ. Hương trầm từ chiếc lư đặt ở gần đó vẫn phả ra đều đều khiến cả gian phòng chìm ngập trong mờ mờ ảo ảo.

Khuôn viên gần đó, hai tỷ muội Hoàng Diệp an tọa hai chiếc ghế đối diện nhau, ăn bánh uống.. rượu, cả hai cụng hết ly này đến ly kia, dường như đã say khướt.

"Tỷ tỷ, ta kính tỷ một ly. Nào nào, uống hết, uống hết." Tiểu Trúc nâng ly giọng nhầy nhựa môi má hồng hồng.

"Tiểu sư muội, muội say quá rồi, say quá rồi." Hoàng Diệp Liên chỉ chỉ ngón tay về phía tiểu sư muội, lắc lắc đầu mỉm cười xòa, dứt lời này, lại chính nàng ta gục xuống mặt bàn chìm vào vô thức.

"Tỷ tỷ, dậy, mau dậy, uống tiếp đi tỷ tỷ."

Lay mãi tỷ tỷ không dậy, nàng ta xua xua tay lắc đầu. "Thôi bỏ đi, lần nào cũng vậy."

Miệng nói, miệng lại nốc rượu không ngừng, rượu chảy xuống y áo nàng ta ướt đẫm, nàng ta nấc lên một hơi cay nồng. Tiếng nói đang nhỏ nhẹ lại bất giác cất cao lên như hét giọng cứng nhắc. Quả thật chính nàng cũng không biết mình đang nói cái gì giọng khi trầm khi bổng chẳng điều khiển được nữa, nàng đã say quá rồi.

"Dạ Xuyên, qua đêm nay Dạ Xuyên sẽ không còn nhớ đến tỷ muội chúng ta nữa. Tháng ngày trên Tiêu Dao sơn vùi chôn đáy mồ rồi. Vùi chôn đáy mồ rồi."

Gằn giọng nàng ta bất ngờ vung tay ném thẳng vò rượu xuống nền vỡ tan tành.

"Đại sư huynh, gạt người, gạt người, gì mà huyết thống tình thâm chứ, gì mà cùng nhau chia sẻ chứ. Huynh rốt cuộc chỉ giữ cho riêng mình. Hước...thôi bỏ đi, ai bảo huynh là huynh trưởng của bọn muội chứ. Hước hước...Rầm."

Nấc lên mấy cái tiểu Trúc cũng đổ gục xuống mặt bàn.

Cách đó không xa, bọn quỷ hạt ngồi vắt vẻo trên các nhành cây gần biệt viện nhìn xuống, âm trầm.

"Hạt Xanh, bọn huynh nghe nói chủ nhân đã dùng đến thứ đó?"

Hạt Xanh chiễm chệ trên mái nhà, không có ngước nhìn các huynh các tỷ, cũng không có cúi xuống cái khuôn viên kia xem hai tỷ muội nhà Hoàng Diệp uống rượu quậy phá ồn ào. Hai mắt bình thản nó nhìn phía bầu trời xa màu xanh thẩm, tay bé bốc một viên kẹo đưa lên miệng nhai nhóp nhép, giọng điệu bình thản như có như không.

"Chẹp chẹp...chẳng biết thứ đó là cái giống gì. Chủ nhân chẳng những cho uống, còn sai người đem lư hương đặt trong phòng. Xuống tay đến nặng, lần này toi đời tên Thượng tiên kia rồi."...