Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 71: Bùa mê ma thuật



Bọn quỷ hạt trên cây một bộ rét lạnh: "Không phải bao năm qua chủ nhân nhất nhất muốn có trái tim của hắn sao?"

"Chẹp chẹp...chính vì không có được, chủ nhân mới dùng đến hạ sách này."

....

Rạng sáng hôm sau, men theo mùi hương trầm phảng phất vào khoang mũi, mi mục dịch động Lãnh Dạ Xuyên chậm tỉnh giấc. Đôi mắt ngơ ngác nhìn nam nhân mĩ mạo đang ngồi trước mặt mình trong bộ y phục sang quý lãnh diễm, khóe miệng không tự chủ được khẽ thốt lên.

"Ngươi...là ai?"

Xem ra thành công rồi. Hoàng Diệp Toàn đáy mắt vụt kinh hỉ, nắm lấy bàn tay trắng như tuyết của đối phương, háo hức đáp lời:

"Dạ Xuyên à, ta là nam nhân của đệ."

"Nam nhân của ta ư?" Dạ Xuyên hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả. Trưng ra đôi mắt ngây ngốc như chim non mới nở.

"Phải Dạ Xuyên, ta chính là nam nhân của đệ đây, hai chúng ta còn sắp sửa bái đường thành thân nữa đấy." Hoàng Diệp Toàn nôn nóng gấp gáp, gã không thể đợi thêm nói rồi cúi thấp xuống hai bàn tay to bưng mặt ái nhân một đường hôn sâu.

"Ưm...đừng."

Lãnh Dạ Xuyên kinh hoàng vội đẩy đối phương ra lấy tay che miệng.

Đáy mắt Diệp Toàn vụt biến sắc, quả không hổ là bạch vương thượng tiên, bị trúng bùa mê còn có thể phản kháng lại, nếu là người khác sớm đã quỳ mọt dưới chân gã rồi.

"Dạ Xuyên ngoan, đừng sợ. Là lỗi của ta, ta không chạm vào đệ nữa, đừng tránh ta có được không?"

Diệp Toàn tha thiết hối lỗi, lời lẽ ôn nhu như nước. Dạ Xuyên vơi bớt sợ hãi bỏ bàn tay xuống, chậm gật đầu. Thế nhưng hắn vẫn còn e dè đề phòng lắm. Mắt ngó thấy nam nhân uy vũ ấy vắt khăn mềm trong thau nước ấm muốn lau người cho mình hắn vội lùi về sau gom người vào một góc giường. Toàn thân run rẩy.

"Ngươi, ngươi đừng chạm vào ta."

Dạ Xuyên sao đệ đáng yêu tới mức này?

Diệp Toàn đỡ trán cười khổ. Chậm rãi leo lên giường bò về phía cái kẻ đang run sợ nép mình vào một góc mà kiên nhẫn dụ dỗ.

"Dạ Xuyên ngoan ta không chạm vào đệ chỉ là giúp đệ lau người thôi, đệ xem khăn ta cũng đã vắt rồi. Đệ bị thương nên mấy ngày qua không có tắm rửa vệ sinh còn để nữa liền sẽ sinh bệnh đó. Ngoan. Mau lại đây với ta. Để ta giúp đệ."

Đối phương vẫn hết mực ôn nhu. Lòng bàn tay ấm áp mở rộng chờ đón hắn, còn có đôi mắt thâm tình ấy nữa. Dạ Xuyên cảm thấy mủi lòng dần buông bỏ phòng bị, chậm như sên non nhích đến. Mím môi nhìn cái lòng bàn tay to lớn trước mặt, chần chừ đôi lát, một ngón tay trắng như tuyết vươn ra chạm nhẹ vào lòng bàn tay của gã rồi lại hai ba ngón tiếp theo đặt vào.

Hoàng Diệp Toàn rất kiên nhẫn để cho đối phương có thêm thời gian tiếp nhận gã. Cảm thấy biểu tình trên gương mặt Hoàng đệ đã bớt kinh sợ lại nhiều thêm vài phần hảo cảm, gã mới từ tốn nhích thêm một chút rất khéo léo vòng cánh tay qua hõm eo của đối phương kéo người lại ôm vào lòng.

Khoảnh khắc được ôm ấp Hoàng đệ mà đệ ấy lại không có phản kháng, trong lòng Hoàng Diệp Toàn ngập tràn tư vị, lồng ngực đập loạn, cánh tay cường hãn ôm ấp lấy hoàng đệ cũng trở nên run rẩy. Có phải gã đang nằm mơ không, cuối cùng cũng ôm được đệ ấy rồi.

"Ưm, Dạ Xuyên, người đệ thật nóng quá. Ưm...ân..."

Diệp Toàn thỏa mãn hai mắt nhắm nghiền tận hưởng hơi ấm cùng mùi thơm trên cơ thể ái nhân.

Có lẽ vì gã ôm lâu quá đối phương sốt ruột mà lên tiếng:

"Ngươi chẳng phải nói là sẽ lau người cho ta sao?"

"..." Diệp Toàn được nhắc nhở mới sực tỉnh khóe môi cong lên đem khăn vừa mềm vừa ướt chạm vào vầng trán đối phương nhẹ nhàng lau qua lau lại nơi đó vẫn còn chút vết thương dài phải quấn băng đắp thuốc. Diệp toàn chợt quặn thắt con tim.

"Dạ Xuyên chỗ này còn đau không?"

Dạ Xuyên không nói mà lắc đầu. Nhìn hắn lúc này ngoan như cún con. Diệp Toàn tự nhủ sẽ không bao giờ làm tổn hại hắn nữa. Lau xong mặt thì di chuyển xuống phía dưới cần cổ trắng nõn. Hầu kết gã nhúc nhích thật sự muốn cắn vào một miếng.

"Dạ Xuyên à, ta lau luôn người cho đệ nha."

"Ờm." Dạ Xuyên lần nữa gật đầu. Hắn quả thật rất ít nói. Bị chuốc bùa rồi tính tình vẫn không thay đổi là bao.

Diệp Toàn khẽ cười không nhanh không chậm cởi áo Hoàng đệ xuống bờ vai góc cạnh cùng lồng ngực kiện mĩ bại lộ ra. Diệp Toàn đỏ mắt tay run rẩy đem chiếc khăn vừa mềm vừa ướt nhẹ nhàng lau qua da thịt trơn mịn từ trên xuống dưới không bỏ sót một chỗ nào. Đối phương vẫn ngồi yên bất động mặt không biểu lộ cảm xúc. Diệp Toàn cười cười cúi thấp xuống há miệng cắn nhẹ vào đầu ngực hắn một cái. Dạ Xuyên rùng mình vội lấy tay che lại.

"Đau..."

"Ta còn tưởng đệ không có cảm giác. Dạ Xuyên ngoan. Lần này sẽ lau thật nhẹ nhàng."

Nói rồi Diệp Toàn cúi xuống lần nữa há miệng ngậm lấy đầu ngực của Hoàng đệ vừa liếm vừa mút. Cảm giác vô cùng kì lạ, bờ vai Dạ Xuyên khẽ run lên hai mắt nhắm nghiền. Diệp Toàn nhìn thấy điều đó gã vội nhả ra, gạn hỏi hắn:

"Dạ Xuyên lau như vậy đã được chưa, có cần nhẹ hơn không?"

"Không đâu, như vậy được rồi nhưng hình như có hơi nhột. Ta...ta thấy rất nhột. Rất kì quái." Dạ Xuyên lúng túng biểu đạt cảm xúc.

Diệp Toàn tinh tế thấy cơ thể đệ đệ còn đang run nhẹ như chưa thỏa mãn muốn tiếp xúc nhiều hơn nữa. Khóe môi cong lên liền thuận nước đẩy thuyền gã vứt khăn sang một bên nhúng tay vào nước ấm dùng nó vuốt ve khắp cơ thể Hoàng đệ. Đem người đẩy ngã xuống giường. Môi lưỡi chà sát bú liếm bầu ngực đỏ tươi như máu. Gã căn bản nhịn hết nổi rồi. Có lẽ gã hấp tấp lộ liễu quá hành động bú mút thô bạo khiến Dạ Xuyên rùng mình kinh sợ tính vươn tay đẩy gã ra, mùi hương trong lư lại phả vào khoang mũi đều đều. Mi mục Dạ Xuyên chậm rũ xuống, cả căn phòng ngập chìm trong mờ ảo chỉ còn nghe tiếng bú mút vẫn vang lên chùn chụt vô cùng dâm mỹ cũng vô cùng xấu hổ.

"Ưm..."

Nhả bầu ngực đã bú tới sưng đỏ. Hoàng Diệp Toàn di chuyển lên trên ngậm mút vành tai Hoàng đệ thọc đầu lưỡi sâu vào trong trêu đùa, hôn liếm khắp cơ thể hắn từ trên xuống dưới không chừa sót chỗ nhạy cảm nào. Gã khao khát cơ thể nóng bỏng mê người của Hoàng đệ và cũng trân trọng nữa. Từ rất lâu rồi tận kiếp nào giờ mới có được, được chạm vào, được ôm ấp, được làm tình cùng Hoàng đệ. Gã hoàn toàn mê loạn rồi.

Cởi y phục của mình vứt sang một bên gã cởi luôn y dưới của Hoàng đệ, cả hai chính thức trần truồng đối diện nhau. Dạ Xuyên vẫn nằm im đôi mắt mơ màng nhìn gã.

Gã vuốt ve bờ môi đỏ mọng mị tình của Hoàng đệ nhẹ nhàng hôn lên. Nhẹ nhàng chiếm cứ.

"Dạ Xuyên ngoan há miệng ra để cho huynh vào."

Hơi thở nặng nề gã thấp giọng đè nén xuống mức thấp nhất có thể. Dạ Xuyên chậm hé môi ra, đầu lưỡi nóng bỏng liền lập tức chui tọt vào bên trong một đường hôn một đường liếm núc. Âm thanh nhớp nháp vang lên.

Ưm...

Nước bọt tràn ra ngày càng nhiều Diệp Toàn nuốt không kịp chảy cả ra ngoài miệng, gã chưa bao giờ được cùng Hoàng đệ trải qua cảm giác hôn sâu tới mức này. Hoàng đệ khí tức cường bách dường như chiếm giữ toàn bộ đường thở của gã, và cũng dường như cố tình đẩy đưa đầu lưỡi cho gã dòng hơi thở nồng đậm của hắn.

Ưm...haa...

Diệp Toàn rên khẽ chỉ hôn nhau thôi gã bắn tinh rồi. Tách khỏi bờ môi ướt mềm của Hoàng đệ gã thở hồng hộc cùng xấu hổ trưng ra gương mặt đỏ bừng. Còn phát hiện ra một chuyện mà gã cảm thấy thành tựu nhất. Nơi nào đó của Hoàng đệ cũng cứng lên rồi.

Cơ mà khoan đã...

Rõ ràng trái tim không hề yêu thương gã nhưng chuốc bùa rồi cơ thể lại vô cùng thành thật. Nếu hôm nay không phải gã mà là bất kì một người nào khác, Hoàng đệ cũng dựng lên thế này phải không? Tự nhiên gã cảm thấy đau lòng quá đỗi. Suốt từ nãy tới giờ đều là gã tự ên dẫn dắt dụ dỗ Hoàng đệ. Có phải gã đã làm sai rồi phải không? Hôm nay có được thân xác đệ đệ thì đã sao? Trái tim vĩnh viễn không thuộc về gã.

Hức hức...

Diệp Toàn bật khóc. Dạ Xuyên nhíu mày cả kimh vội ngồi dậy vuốt mặt gã, bàn tay vừa to vừa nóng dừng lại trên gò má trơn mịn.

"Sao ngươi khóc. Nãy giờ ta vẫn nằm im để cho ngươi chạm vào ta mà. Ngoan đừng khóc nữa. Ta sẽ đau lòng."

"Dạ Xuyên đệ vừa mới nói câu gì vậy, đệ đau lòng vì ta ư?" Diệp Toàn kinh ngạc ngẩng nhìn đối phương, hốc mắt đỏ hoe những nước.

"Phải rồi, nhìn ngươi khóc chỗ này thật đau." Dạ Xuyên kéo tay nóng hổi đối phương đặt lên trên ngực hắn.

Gã nghe không nhầm. Hoàng đệ chính là biết đau, thì ra bấy lâu trong tim Hoàng đệ vẫn giấu kín một chỗ nhỏ nhoi dành cho gã, đợi khi rơi vào bùa mê rồi mới thành thật bộc phát ra. Một phần, chỉ cần một phần này thôi cũng đủ lắm rồi.

"Dạ Xuyên, ta yêu đệ."

Diệp Toàn áp sát tới hôn Hoàng đệ. Cả hai ngã xuống giường, cái chỗ nào đó vừa mới giải phóng cư nhiên lại lập tức cương cứng lên cọ loạn vào vùng bụng của Hoàng đệ, có lẽ gã kềm nén quá quá lâu rồi.

"Dạ Xuyên, ta nguyện vì đệ mà hiến dâng tất cả."

Giọng nói run rẩy vang lên Hoàng Diệp Toàn dùng thứ chất nhờn vừa mới xuất ra cho vào phía dưới bôi trơn miệng nhỏ loay hoay một hồi cảm thấy đã đủ gã mới đem tính khí thô nóng của hoàng đệ mà đút vào.

"Aa...haa..."

Mặc dù Hoàng Diệp Toàn đã làm tốt động tác khuếch chương, song dị vật thô to vẫn muốn xé rách hậu huyệt của gã.

Aa haa đau quá...

Cái của Hoàng đệ mới vào được có hơn phân nửa. Diệp Toàn ngửa cổ hít sâu một ngụm khí lạnh tiếp tục loay hoay khổ sở. Động tác của gã làm cho Dạ Xuyên bất giác cảm thấy rất quen thuộc còn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một thiếu niên đang ngồi trên người mình, loay hoay luật động nhưng gương mặt thì không cách nào nhìn ra. Cho rằng thiếu niên đó và nam nhân của hiện tại là cùng một người Dạ Xuyên mỉm cười hài lòng, nằm im quan sát biểu tình chật vật của người ta.

Khục một tiếng dị vật đâm vào sâu ngập lút cán. Diệp Toàn đau đớn thét lên, cảm giác kì quái len tới từng ngóc ngách tế bào. Sống từng tuổi này đây là lần đầu tiên trải qua cảm giác giao hoan, mà người đó còn là Hoàng đệ mình yêu thương nhất, khó mà diễn đạt thành lời cảm xúc hiện tại. Miệng nhỏ nuốt trọn tính khí nóng bỏng của Hoàng đệ gã luôn mơ tưởng khao khát bao năm qua, cuối cùng toại nguyện rồi.

Vừa đau đớn lại vừa sung sướng, Diệp Toàn đem tay vuốt ve bờ môi lang quân giọng run rẩy nấc nghẹn: "Dạ Xuyên, đệ có thích không?"

"Ừm." Mi mục nổi lên một tầng hơi nước, Dạ Xuyên híp mắt ngà ngà chậm gật đầu.

Chẳng còn hạnh phúc nào bằng Diệp Toàn cúi thấp xuống há miệng ngậm lấy bờ môi lang quân liếm mút từng chút, từng chút một. Phía dưới vẫn không ngừng lên xuống nuốt nhả dị vật thô bỏng.

Âm thanh rên rỉ trộn lẫn tiếng thở dốc, Diệp Toàn quấn lấy hoàng đệ mà giao hợp. Chẳng biết qua bao lâu mi mục khép lại Hoàng đệ chìm dần vào giấc ngủ, hương trầm vẫn phả ra đều đều khắp gian phòng, mờ ảo như khói như sương.

....

"XOẢNG!"

Trong gian phòng nào đó thuộc vương phủ. Hoàng Diệp Trúc vung tay ném vò rượu xuống nền vỡ tan tành, mặt mày đỏ au, quát nạt nữ nô.

"Lấy rượu ra đây cho ta, lấy ra đây."

"Chủ tử à người đừng uống nữa hại thân thể a." Nữ nô bên cạnh run sợ một mực khuyên can.

Một cái tát bất ngờ giáng xuống gò má nàng ta đánh chát, nữ nô ngã nhào xuống nền.

"Phản rồi, phản hết rồi."

"Chủ tử, nô tì không dám, nô tì không dám."

Nữ nô kia quỳ phục dưới nền kinh sợ, nàng ta tiện thể thẳng chân đạp nữ nô một cái ngã bật ra sau, hàng mi vừa cong vừa dài chau lại, rống lên.

"Xéo, xéo hết cho ta. Xéo hết cho ta."

Nữ nô chấn kinh vội vã giật lùi ra ngoài. Diệp Trúc bấy giờ bật khóc rống lên, tay đập loạn mặt bàn đến bong tróc hết làn da trắng nõn.

(Chuyển cảnh)

"Két..."

Cánh cửa bỗng dưng hé mở, là cửa phòng ngủ của Hoàng Diệp Toàn. Đợi gã rời đi rồi Hoàng Diệp Liên mới dám bước vào. Cơ mà cửa phòng vừa mở mùi hương trầm đã xông vào mũi nàng nồng nặc. nàng phẩy tay qua lại xua tan bớt đi. Nom nhìn thấy nam tử mĩ mạo đang nằm trên chiếc giường nệm trắng muốt chìm vào giấc ngủ sâu, trên đầu vẫn còn quấn dải băng trắng, trái tim thiếu nữ bỗng chốc dâng lên một cỗ chua xót bi ai.

"Dạ Xuyên!"

Khẽ gọi chàng. Diệp Liên lao đến cạnh giường, ngón tay run rẩy vươn ra lật vội cổ tay chàng lên xem thử, đáy mắt vụt kinh hoàng.

Quả không nằm ngoài dự đoán của nàng. Ấn kí biến mất rồi. Khỏi phải nói cũng biết là ai đã nhẫn tâm gây ra.

Diệp Liên điên cuồng xô cái lư hương xuống nền vỡ nát, quỳ phục bên mép giường không ngừng lay gọi nam tử lãnh diễm ấy trong cơn nức nở ân hận.

"Dạ Xuyên tỉnh lại đi, huynh tỉnh lại đi. Muội xin lỗi a Dạ Xuyên, Dạ Xuyên!"

Vô ích thôi Dạ Xuyên vẫn không tỉnh lại. Mà có tỉnh lại hắn cũng chẳng còn nhận ra nàng là ai. Tất cả đã muộn rồi. Mới ngày nào cả hai còn cùng nhau dạo quanh Hương Vân cốc, ánh mắt làn môi hắn mỉm cười nhìn nàng, thân thiết biết bao nhiêu. Hiện tại đầu quấn băng, mê mê loạn loạn như kẻ mất hồn chẳng còn nhớ gì nữa cả. Nàng thật đau lòng nàng thật hối hận khi đứng về phía huynh trưởng cùng nhau công kích hắn, dồn hắn vào con đường cùng không lối thoát. Trời hừng sáng nhóe nhem còn đuổi hắn chạy về phía bờ vực. Cứ nghĩ tiệt đường rồi thì hắn sẽ dừng lại sẽ khống chế được trong tay nhưng cuối cùng trơ mắt nhìn hắn gieo mình xuống vực sâu vạn trượng. Khó khăn lắm mới liền xương cốt lần nữa hứng chịu nỗi đau xác thịt. Huynh trưởng vì sao tàn ác nhẫn tâm tới vậy. Nàng không nên đứng về phía gã. Thật không nên.

"A haa...Dạ Xuyên, muội sai rồi, muội sai rồi. Huynh tỉnh lại đi Dạ Xuyên. Hu hu hu..."

Bước chân nện xuống mặt nền dồn vào phòng, chẳng mấy chốc Hoàng Diệp Toàn xuất hiện, phất trần cán ngọc một đường quất xuống.

"Á." Hoàng Diệp Liên bật kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể đổ sập ra nền.

"Muội muội to gan, dám phá hỏng chuyện tốt của ta." Nhìn lư hương bể nát. Hoàng Diệp Toàn nộ khí sung thiên. Cũng may thời gian đốt hương đã đủ từ trước đấy nếu không gã đánh chết kẻ phá hoại này. Nàng ta quên mất ai mới là ruột thịt của nàng ta sao.

"Đại sư huynh, muội nào dám phá hỏng chuyện tốt của huynh, chỉ là muội không đành lòng nhìn huynh tiếp tục hãm hại huynh ấy. Dạ Xuyên vết thương vẫn còn chưa lành, huynh đem nửa viên tiên đan đi giấu đã đành còn liên tục hạ cấm chú. Hạ cấm chú chưa đủ, huynh còn cho huynh ấy uống cái thứ nước kinh tởm kia, tiếp tục đặt cả vào lư hương đốt suốt hai mấy canh giờ liền. Dạ Xuyên là thanh mai trúc mã của chúng ta mà, tại sao huynh làm vậy? Tại sao?" Diệp Liên lồm cồm bò dậy lệ ướt mi nhìn gã.

Đáy mắt pháp sư vụt âm trầm, chỉ thấp giọng buông một câu mà nàng chẳng hề mong đợi.

"Liên nhi muội hãy bước khỏi phòng trước khi huynh nổi giận."

Diệp Liên ngây người giây lát đoạn lững thững đi ra, nàng nào dám làm trái lời huynh trưởng, căn bản cũng chẳng đủ sức chống đối cùng với huynh trưởng, cơ mà nửa chừng lại bị gã gọi giựt ngược lại.

"Đợi đã, nếu còn xem ta là người một nhà, hai muội tốt nhất từ nay cách xa Dạ Xuyên một chút, đừng để đệ ấy nghi ngờ kinh sợ."

Hoàng Diệp Liên chậm gật đầu trong làn nước mắt: "Được, muội biết rồi, huynh muốn thế nào thì là thế ấy đi. Ai bảo huynh là huynh trưởng của bọn muội chứ."

"Muội biết vậy thì tốt."

Hoàng Diệp Liên đi rồi. Lư trầm hương cũng đã dọn dẹp, căn phòng trở lại trang hoàng thoáng đãng. Hoàng Diệp Toàn ngồi cạnh mép giường, tay vươn ra chậm tháo dải băng quấn quanh vầng trán nam tử lãnh diễm, động tác vô cùng cẩn trọng ôn nhu. Nam tử ấy đã thức giấc còn mỉm cười với gã, trong lòng gã âm thầm mà nở một đóa hoa cúc trắng nhụy vàng.

"Dạ Xuyên, vết thương của đệ hôm nay đã lành rồi, chỉ còn vài chỗ nhỏ trên thân, để ta bôi thuốc cho đệ nha."

"Ừm." Dạ Xuyên gật đầu mỉm cười với gã toàn thân Diệp Toàn lại phút chốc run rẩy, lồng ngực đập loạn mất kiểm soát. Chẳng bởi vì lúc xưa khi còn trên Tiêu Dao sơn, Lãnh Dạ Xuyên đã vô cùng nghiêm khắc, hiếm khi nào mỉm cười với gã, càng nói về sau này khi cả hai mỗi người đi một con đường, nụ cười kia đã sớm không còn nhìn thấy nữa.

"Lãnh Dạ Xuyên!"

Hoàng Diệp Toàn nhịn không được kéo người ôm vào lòng, vừa hạnh phúc lại vừa lo sợ. Gã sợ là phút giây này không kéo dài được bao lâu, sợ Hoàng đệ đột nhiên tỉnh lại, cánh tay cường hãn càng siết thân thể người ta tới chặt, gã thổn thức nói giọng lại tựa hồ như sắp khóc tới nơi.

"Xuyên, đệ hứa với ta đừng rời xa ta có được không Dạ Xuyên. Vì đệ ta có thể buông bỏ tất cả, cũng vì đệ ta có thể bất chấp tất cả. Nếu một ngày đệ rời xa ta ta không biết được mình của khi đó sẽ làm ra chuyện gì, ta không dám nghĩ tới. Ta thật sự rất sợ."

Mắt hằn tơ máu. Dạ Xuyên dùng hai ngón tay trắng như tuyết nâng cằm đối phương ngẩng lên nhìn mình, giọng khàn đặc.

"Toàn huynh, ngươi nói ngươi là nam nhân của ta, ta lại không bao giờ bỏ rơi nam nhân của mình. Vì thế không cần sợ nữa."

"Ưm...haa...

Dạ Xuyên dứt lời, môi kề môi một đường hôn sâu, đáy mắt Hoàng Diệp Toàn vụt sững sờ kinh hỉ, da đầu nổ uỳnh một trận tê dại, gấp gáp đáp lại nụ hôn mãnh liệt của Hoàng đệ. Một dòng nước thấm mặn chảy dài theo khóe mi của gã.

Hai nô tì bên cạnh kẻ bưng khay thuốc, người bê nước rửa mà tay chân run lẩy bẩy, hai gò má phiếm hồng vội vã lùi ra ngoài.

....

Màn đêm buông xuống phủ trùm vương phủ nhà Hoàng Diệp, gió nổi lên ù ù..

Lẫn trong làn gió một tiếng khèn lệnh vang lên. Từ bốn phía trên mái nhà, trong lùm cây, hai hướng đêm đen, yêu tinh cùng sát thủ bịt mặt lao ra ào ạt tấn công vào biệt viện.

"Rầm rập rầm rập."

Từ các ngả viện, gia đinh, thuộc hạ cùng bọn quỷ hạt xồng xộc xông ra một đường phản kích, hai bên giáp đấu kịch liệt. Tiếng binh khí, tiếng la hét chát chúa rền vang.

Cách đó không xa từ trên mái nhà có hai thân ảnh tiếp đất, đó chính là Thích Tử Sa cùng Ngải Tử Ưu. Họ đi như chạy trên dãy hành lang lại không phát ra tiếng động nào, họ nhìn trước ngó sau vô cùng nhanh nhẹn.

Bỗng nghe tiếng nấc của nữ nhân truyền đến cách đó không xa, hai người họ chậm tiến đến thật gần, vén bụi cây ra xem thử.

Trên khuôn viên giữa bầu trời đêm, dưới ánh sáng lập lòe hắt ra từ các ngọn đèn đỏ như máu, hai tỷ muội Hoàng Diệp đang gục lên gục xuống trên mặt bàn, vò rượu vứt tứ tán dưới chân họ, bể nát.

"Nè nè, uống, uống nữa đi muội muội." Diệp Liên giơ vò rượu tới muốn cụng.

Diệp Trúc lại lắc đầu thoái thác chỉ tay về phía tỷ tỷ mình, miệng bật cười nứt nẻ: "Ha ha tỷ lại say nữa rồi, tỷ lại say trước muội nữa rồi. Suốt đời thua cuộc thôi. Ha ha.. chết tâm.. chết tâm rồi."

Nói xong câu này chính nàng lại gục xuống ngất lịm. Lần đầu tiên gục trước biểu tỷ, cũng phải thôi trưa giờ nàng ta đã uống quá nhiều.

Trong bụi cây có bốn con mắt dòm ra xoe tròn. Vào Trúc Lâm Phong bấy lâu giờ mới biết nhị vị cô cô chính là hai con ma men. Bề ngoài cao quý lãnh diễm thật không ngờ lại là con sâu nát rượu. Bốn con mắt không ngại lẩm nhẩm đếm.

1 2 3 4 5 6 7 8, ôi mẫu thân ơi tửu lượng khá đấy. Tử Sa nuốt ngụm nước bọt thèm thuồng. Y căn bản từ lâu muốn nếm thứ đó, chỉ là quy củ Trúc Lâm Phong nghiêm ngặt chẳng dám trái lời.

"Này muội muội sao hôm nay yếu như sên thế. Mau dậy đi. Uống tiếp nào. Dậy đi. Hước..."

Nhìn thấy nữ nhân kia lay gọi biểu muội, lại nhìn biểu tình trên gương mặt tiểu sư đệ sợ y nhảy ra xin rượu của người ta không biết chừng. Ngải Tử Ưu rét lạnh vội kéo tay tiểu sư đệ rời khỏi chỗ đó tiến về các phòng ốc khác tìm người.

"Tiểu sư đệ nhớ kĩ lời huynh dặn, khi nhìn thấy sư phụ, chúng ta tùy cơ ứng biến, tuyệt đối không được manh động như những lần trước đệ có biết không?"

"Được rồi đại sư huynh, có một câu huynh đừng đan đi dặm lại cả chục lần có được không, đệ nghe đến phát ngán. Lại nói tên Thử Hạ kia đang ra sức bố binh tuyến ngoài, thời gian cho chúng ta không nhiều đâu."

"Đệ biết vậy thì tốt, gấp di chuyển."

Ngải Tử Ưu dứt lời, hai người họ lại rón rén nhìn đông ngó tây, chân đi như mèo hoang vô chủ dòm khắp phòng này đến viện nọ. Bỗng có rất nhiều tiếng bước chân truyền đến, họ vội phóng vút lên mái nhà dõi mắt nhìn xuống.

Quả nhiên có một tốp nữ nô tuổi độ trăng rằm, xinh xinh thon thả bước đến. Tay bưng khay thực phẩm. Họ vừa đi trên dãy hành lang dài vừa nói cười rôm rả.

"Đệ đệ của chủ nhân bề ngoài băng lãnh điềm đạm, thật không ngờ lúc lên giường lại mãnh liệt cường bách nhường ấy, làm đến chủ nhân kêu la thảm thiết."

"Ai yo, muội dám nghe lén, chủ nhân biết được toi đời."

"Muội nào nghe lén, chỉ tại tiếng rên la của chủ nhân phát ra lớn quá, muội tình cờ nghe được nga."

"Quả là không tệ."

Các nữ nô xì xào với nhau gò má đỏ bừng xấu hổ.

"Thảo nào qua nay chủ nhân quấn quýt bên đệ đệ không rời, si mê điên đảo."

"Nghe nói đệ đệ này của chủ nhân chính là Bạch Vương Thượng tiên mà người đời tôn sùng, đệ tử chân truyền của Mễ Hán tổ sư, lại gầy dựng nên Trúc Lâm Phong tiếng tăm lừng lẫy."

"Thì đó, nam tử ấy đúng là cực phẩm vừa uy mãnh vừa lãnh diễm. Nhìn quanh xứ sở này cũng chỉ những người có thân phận cao quý như chủ nhân chúng ta mới xứng với hắn thôi."

Tiếng rôm rả cười nói xa dần, Thích Tử Sa trên mái nhà toàn thân cứng đờ, âm lạnh.

"Tiểu sư đệ, đừng nghe bọn họ nói bậy, chắc chắn bọn họ đã nhầm lẫn với ai đó. Sư phụ tuyệt đối không bao giờ làm vậy." Tử Ưu xoa lưng y một mực trấn an.

Thích Tử Sa toàn thân run rẩy, tay bấu víu lấy y áo đại sư huynh mong lấy được chút dũng khí bước tiếp. Tuy nhiên y sợ tới không nói được câu nào cả.

"Tiểu sư đệ, mấy nàng nha hoàng vừa từ hướng đó đi ra, vậy thì sư phụ chắc chắn ở trong đó. Chúng ta muốn kiểm nghiệm đích xác thực hư, chỉ cần lại gần ắt sẽ rõ."

Thích Tử Sa gật gật đầu, hai thân ảnh nhanh chóng hướng về...