Bạn Học Nhỏ Của Tôi

Chương 18: Ngày tháng yêu nhau



Sau tết dương lịch, tôi quay lại trường tiếp tục học tập.

Chỉ có là cảm giác hơi lại một chút, nhất là sau khi chấp nhận lời tỏ tình của Trịnh Bảo Gia Nguyên.

Từ hôm đó, anh rất tích cực chủ động với tôi. Tôi chưa kịp nói với Linh Chi và đám bạn của tôi thì anh đã tự mình công khai về tôi với mọi người.

- Lan Anh, cho anh ôm em một cái đi mà.

Nguyên cứ đi theo mè nheo mãi. Tôi nhìn anh:

- Không được, đang ở trường học đó.

Giờ tôi mới biết anh vẫn có chút trẻ con.

Nguyên bĩu môi hờn dỗi:

- Em nói là thương tôi mà không cho tôi ôm vậy là không thương tôi rồi.

Tôi có chút khó xử, vì ở trường sẽ dễ bị giáo viên nhìn thấy, với lại nếu như chúng tôi để chuyện này ảnh hưởng đến học tập thì kiểu gì cũng sẽ bị thầy cô nói ra nói vào.

Nhưng mà nhìn anh cứ như sắp khóc tới nơi khiến tôi có chút không đành lòng.

Tôi khẽ nắm tay anh rồi vuốt ve mu bàn tay của anh:

- Như vậy đã được chưa?

Tôi thấy cơ mặt của anh giãn ra đôi chút. Biết anh thoải mái hơn.

- Thế khi nào về Lan Anh cho anh ôm em nhé?

Không cho không được, hôm nay tôi đi học cũng anh. Nếu không đồng ý chắc anh bỏ tôi như bỏ con giữa chợ thì chết. Dù tôi biết là anh sẽ không làm thế đâu.

Trong trường số người biết chuyện của tôi và Nguyên chỉ có đám bạn chơi cùng, à không, giờ thì chắc là cả trường đã biết hết rồi vì anh đã công khai tôi lên mạng xã hội.

Sang học kì hai, học sinh cuối cấp chúng tôi như đang chạy đua với thời gian. Sáng học theo lớp, chiều học theo ban.

Lúc này, tôi và Trịnh Bảo Gia Nguyên đang ở tại quán mì của mẹ tôi.

Nguyên như cái đuôi đi sau tôi, hỏi:

- Sao em chuyển ban vậy?

Chuyện là đáng lẽ tôi sẽ học ban tự nhiên nhưng sau đó tôi đã quyết định chuyển sang ban xã hội.

Tôi đứng lau bàn, Nguyên thấy vậy liền dành lấy khăn lau bàn rồi dọn dẹp giúp tôi.

Tôi nói:

- Em đâu có giỏi mấy môn tự nhiên đâu, với lại em chọn toán văn và tiếng anh mà, học ban xã hội sẽ tốt hơn.

Ngay từ ban đầu tôi đã có ý định chọn ngành truyền thông, Gia Nguyên chọn ngành khoa học máy tính. Cơ bản thì hai ngành này không cùng ban với nhau nên đành tách nhau ra những lớp buổi chiều.

Cũng may mắn cho tôi, Gia Nguyên là người hiểu lí lẽ nên khi nghe tôi giải thích anh cũng không có ý kiến gì, chỉ có điều, hình như Trịnh Bảo Gia Nguyên càng ngày càng giống như công chúa của tôi vậy. Cứ nhõng nhẽo và làm nũng với tôi. Ví dụ như là ngay lúc này.

Anh nói:

- Vậy chúng ta phải tách lớp rồi, anh không muốn xa Lan Anh đâu.

Tôi nhìn anh rồi đưa tay khẽ vuốt gương mặt đang phồng má đầy uất ức kia.

- Thôi mà, chỉ là buổi chiều thôi.

Nguyên có vẻ đã dịu xuống, anh nhìn tôi cười nói:

- Vậy giờ ra chơi, em cho anh sang lớp em nha.

Tôi có chút nhịn cười, nhưng mà ngẫm nghĩ lại cũng không thể làm khó Gia Nguyên được. Bình thường ở trường đã không cho anh được phép quá gần gũi với tôi. Giờ còn không cho anh gặp mặt ở trường chắc là Trịnh Bảo Gia Nguyên sẽ lăn ra tại quán của mẹ tôi khóc lóc mất.

Tôi nhìn anh gật đầu. Trịnh Bảo Gia Nguyên lúc này mới tươi tắn trở lại. Anh hôn lên má của tôi làm tôi ngại ngùng khẽ đánh vào ta của anh một cái.

°°°

Hôm nay, lớp tôi có tiết thể dục, thầy Việt cho lớp tôi kiểm tra lấy điểm cầu lông.

Gì chứ, đánh cầu lông tôi có Nguyên lo rồi.

Tôi nói với anh:

- Người yêu Lan Anh tuyệt nhất, cảm ơn bạn Nguyên nha.

Gia Nguyên như nở lỗ mũi, nói:

- Tất nhiên rồi, người yêu Lan Anh là giỏi nhất mà.

Tôi với anh cứ sến súa như thế, nhưng mà tôi quên là chúng tôi đang ở cùng với đám bạn của bọn tôi.

Thạch Thư tỏ vẻ xem thường nói:

- Trời ơi, tao thấy hai đứa bây còn sến hơn Linh Chi với thằng Minh rồi đó.

Thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Vừa nói dứt câu là Linh Chi và Nguyễn Bảo Minh đi đến.

Linh Chi mè nheo:

- Bé không ăn cái này đâu, không ngon.

Bảo Minh nựng má của Linh Chi, nhẹ giọng cưng chiều:

- Được được, bé không muốn ăn thì anh ăn.

Linh Chi tựa đầu vào vai Bảo Minh:

- Aaaa, em yêu anh quá đi.

Và cảnh này đã bị con quỷ độc thân Thạch Thư nhìn thấy:

Thư lắc đầu ngán ngẫm:

- Bó tay.

Ngọc Linh đang mở bánh snack cho Hương Thảo nói:

- Bó tay gì, không phải mày đang có anh nào tán tỉnh sao? Vừa đẹp vừa ngon thì đem về nhà ngay đi.

Thạch Thư cắn miếng ổi, nói:

- Ai tán tỉnh tao?

Tôi cũng bất ngờ mà ngay cả đám bạn của tôi cũng bất ngờ

Cả bọn nhìn sang Ngọc Linh đợi nó nói tiếp.

- Vâng, đó chính là Đoàn Hải Lâm, sinh viên ngành kiến trúc, cái người đã làm cho Thạch Thư nhà chúng ta biến mất mấy hôm nay đấy. Truyện Phương Tây

Thật sự nha, gần đây vừa tan học là Thạch Thư chạy tốc biến ra khỏi trường để đi gặp ai đó.

Hoài An nói một cách đáng thương, vờ lau nước mắt:

- Ôi, vậy là chỉ có tôi là cô đơn thôi sao, mỹ nữ buồn quá.

- Mày qua bên Úc mà tìm.

Là Linh Chi nói.

Hoài An sau khi tốt nghiệp sẽ sang Úc du học theo ý định của gia đình. Nhưng cũng may mắn là nó được chọn ngành mà nó thích học.

Và cứ như thế, thời gian cứ ngày một trôi qua. Hằng ngày, sáng lên trường rồi học đến chiều, sau đó lại chạy đi học thêm để ôn thi tốt nghiệp.

Mỗi ngày như thế là cả bọn lại kéo đến nhà tôi học nhóm, mẹ tôi không ngăn cấm tôi yêu sớm. Tôi còn nhớ ngày mẹ tôi biết tôi đang hẹn hò. Tôi sợ đến mức tránh mặt mẹ tôi mấy ngày liền. Nhưng rồi tôi cũng phải thú nhận với mẹ.

Mẹ chỉ nhìn tôi, rồi mẹ nói:

- Đưa về đây cho mẹ biết mặt mũi ra làm sao.

Và ngày hôm sau tôi đưa Gia Nguyên về gặp mẹ.

Mẹ tôi sau khi gặp Nguyên cũng không có ý phản đối, mẹ nói với tôi:

- Mẹ không sợ con có bạn trai bạn gái gì, mẹ chỉ sợ là con không biết yêu là gì thôi.

Và như vậy mẹ cho tôi và anh quen nhau. Nhưng mà mẹ vẫn hết mực dặn dò tôi

- Yêu thì yêu nhưng phải có chừng mực, con trai nó sai có thể làm lại, nhưng con gái lỡ dại một lần là lỡ cả đời đấy con.