Bạn Học Nhỏ Của Tôi

Chương 20: Gặp lại bọn họ



Loay hoay một thời gian cũng đã cận tết nguyên đán. Năm nay có điều đặc biệt, ngày 30 tết và valentine cùng một ngày.

Ngay hôm đó, cũng là sinh nhật của Gia Nguyên. Vì là sinh nhật anh nên tôi đã chuẩn bị quà từ rất sớm.

Trường tôi cho học sinh nghỉ tết từ 26 tết đến mùng 6 tết sẽ đi học lại.

Cận kề ngày tết, mẹ và tôi tất bật mua sắm đồ dùng trong nhà, váy áo mới và chuẩn bị thực phẩm tết.

Sáng 30 tết, Gia Nguyên đã gọi điện đến cho tôi.

- Bé yêu, em nhớ tối nay phải đưa mẹ đến nhà anh ăn tối đấy nhé.

Tôi đang đứng trước gương thử hết váy này đến váy khác.

- Em nhớ rồi mà.

Tôi nhớ ra, nếu đi tay không đến cũng không được hay cho lắm.

- À mà, ba mẹ anh thích gì vậy?

Nguyên liền bật cười:

- Em đang muốn biết sở thích ba mẹ chồng tương lai đó hả?.

- Em không phải, em chỉ muốn hỏi để mua gì đó tặng cho hai bác thôi.

Anh trêu tôi làm tôi ngại muốn chết.

- À ra là em muốn lấy lòng, không sao, em không cần lấy lòng, em lấy anh là được rồi.

- Trịnh Bảo Gia Nguyên anh đừng nói nữa.

Gia Nguyên mà đứng đây chắc chắn sẽ thấy gương mặt đỏ như tôm luộc của tôi.

Thấy tôi ngại nên anh cũng cười khẽ:

- Được được, anh không trêu em nữa, ba mẹ anh nói em không cần mang quà đến, đến dự tiệc với gia đình anh là vui rồi.

Sao lại không được chứ, dù không phải quà đắt tiền cũng phải mua gì đó cho lịch sự.

Tôi đành nhờ mẹ tiếp việc mua quà tặng cho ba mẹ của anh vậy.

- ----------

Tầm 7 giờ tối, tôi và mẹ đã đến nhà anh.

Là một căn biệt thự nằm ở khu sầm uất của thành phố. Nơi đây đa phần là nhà của các doanh nhân hoặc các quan chức cấp cao. Bảo mật an ninh rất tốt.

Mẹ và tôi bước vào cổng đã nhìn thấy Nguyên chạy ra đón. Tối nay anh mặc áo sơ mi trắng bên ngoài khoác thêm áo blazer màu kem trông rất trẻ trung nhưng vẫn ra dáng rất trưởng thành.

Anh chạy là chào mẹ tôi:

- Chúc bác năm mới vui vẻ, ba mẹ con chờ bác từ nãy giờ ạ.

Anh khẽ nhìn sang tôi. Tôi cũng không biết mặc váy len ôm màu ghi này có hợp hay không nữa.

Mẹ tôi cười nói:

- Chúc con sinh nhật vui vẻ, tôi nhìn là biết con muốn nói chuyện với Lan Anh lắm rồi phải không?

Nguyên ngại ngùng, tôi cũng không kém cạnh anh.

Anh nói:

- Dạ...thôi mời bác và Lan Anh vào nhà dùng cơm với nhà con.

Tôi để mẹ đi lên trước, Nguyên đi bên cạnh tôi khẽ nói:

- Tối nay em đẹp lắm.

- Sinh nhật vui vẻ, cái này tặng anh nè.

Tôi đưa hộp quà đã chuẩn bị cho anh.

Nguyên nhận lấy rồi nhân lúc mẹ tôi không để ý mà hôn nhẹ vào khoé miệng của tôi.

- Cảm ơn em.

Tôi nhìn anh cười rồi cùng mẹ đi vào nhà.

Buổi tối hôm nay chỉ có người nhà của Nguyên, còn có vài cô chú họ hàng của anh.

Tôi cầm túi quà đã chuẩn bị đến chào mẹ của Nguyên.

- Dạ con chào bác, chúc bác năm mới vui vẻ, mẹ và con có chút quà biếu hai bác ạ.

- Trời ơi, chị với cháu đến ăn tối với gia đình em là quý lắm rồi, còn mang quà cáp thế này, bác cảm ơn nhé.

Bác Hiền mẹ anh nói, rồi gửi quà của tôi tặng cho cô giúp việc trong nhà.

Bác Hiền giới thiệu những người có trong gia đình anh.

- Còn thiếu gia đình chú Kim nữa, chắc sắp đến rồi.

Rồi trong lúc đợi chú Kim, bác Hiền mời mọi người ngồi vào bàn. Bàn tròn khá rộng đủ để tất cả mọi người ăn tối với nhau.

Tôi không giao tiếp quá nhiều, chủ yếu là chào hỏi cho đúng phép tắc, mẹ tôi cũng chỉ trò chuyện với mẹ anh và vài người cô khác của anh.

Đột nhiên có tiếng xe ô tô, bác Hiền nói:

- Chắc là gia đình chú Kim đến rồi.

Nghe anh nói tôi mới biết, chú Kim là em ruột của ba anh. Theo vai vế Gia Nguyên gọi là chú.

Nên tôi cũng dựa vào cách gọi của anh để chào hỏi.

Gia đình họ bước vào nhà. Gia đình họ có ba người, hai vợ chồng và một cậu con trai hơn tôi và anh vài tuổi.

Buổi tối đó, tôi ước gì họ không đến hoặc là tôi với mẹ không nhận lời đến nhà anh ăn tối.

Khoảnh khắc ấy, khi nhìn thấy giá đình họ bước vào, những kí ức đau buồn của tôi và mẹ lần lượt ùa về.

Khi họ bước vào, tôi nhìn sang với ánh mắt chăm chú. Tôi chỉ nhớ lại thời điểm ba tôi trút đi hơi thở cuối cùng trong bệnh viện.

Tay tôi chợt có ai đó chạm vào kéo tôi về với thực tại.

Là anh, Trịnh Bảo Gia Nguyên

- Em sao vậy?

Tôi nhìn sang anh khẽ lắc đầu.

Anh nghi ngờ, lo lắng hỏi:

- Sao tay em lạnh và run vậy, không khoẻ cho nào sao?.

Tôi khẽ cười với anh:

- Không sao thật mà.

Rồi nhìn qua mẹ tôi, nét mặt mẹ tôi vẫn đang hết sức bình tĩnh. Mẹ vẫn đang nghe bác Hiền nói chuyện và giới thiệu về nhà ông Kim đó.

Mẹ tôi không nói gì với họ. Tôi nhìn qua họ rồi nhìn qua cậu con trai yêu quý của họ. Cái người đã hèn hạ quỳ xuống cầu xin chúng tôi đừng kiện hắn ra toà. Hắn ta nhìn thấy tôi và mẹ hình như cũng không nhớ ra chúng tôi. Chỉ có phản ứng của ba mẹ hắn lại khác, nhìn chúng tôi rất bất ngờ.

Tôi nhìn sang mẹ khẽ nói:

- Mẹ ơi...

Bàn tay mẹ cũng run và lạnh. Mẹ vội nắm lấy tay tôi rồi nhìn tôi nói:

- Mẹ không sao.

Mẹ tôi bình tĩnh mỉm cười với gia đình ông Kim

- À, chào anh nhé.

Ông ta và vợ cũng chào lại mẹ con tôi.

Bác Hiền mẹ anh thấy đã đầy đủ

- Vậy bắt đầu tiệc được rồi, để mẹ đi lấy bánh kem cho con.

Nguyên thấy thế liền nói:

- Để con lấy cho mẹ.

Mẹ anh ngăn lại:

- Thôi thôi, nhanh mà, con ngồi đây trò chuyện với Lan Anh đi chứ.

Từ nãy giờ tôi vẫn ngồi đó nhìn chằm chằm vào cái chén và ly nước lọc trước mặt.

Có vẻ thấy tôi mất tập trung nên Nguyên cũng bắt đầu lo lắng, anh áp tay lên má của tôi

- Em mệt ở đâu phải không? Sắc mặt em không tốt lắm.

Tôi nhìn anh, cố gắng sắp xếp lại từ ngữ để trả lời anh:

- Không sao thật mà, chắc tại em hơi lạnh thôi, không sao đâu.

Tôi tìm vội một lí do nào đó cho hợp lí trước. Nhưng anh nói:

- Em lạnh hả? Đợi anh một chút nhé.

Rồi anh chạy ra lấy đồ điều khiển chỉnh lại nhiệt độ trong phòng.

Anh nắm tay tôi ân cần hỏi:

- Có ổn hơn chưa? Có gì đừng giấu anh nhé.

Tôi thật sự muốn nói hết cho anh. Làm sao đây? Chẳng lẽ tôi phải nói "Gia Nguyên, em họ của anh đã tông chết ba em".

Tôi không làm được, tôi sợ phải nhắc lại chuyện đó.

Tôi gật đầu khẽ cười với anh.

Tôi biết mẹ không muốn phá hỏng bữa tiệc này. Hôm nay là tất niên còn là sinh nhật của anh. Vì thế mà mẹ tôi đã cắn răng ngồi chung bàn với gia đình họ.

Bữa tiệc bắt đầu bằng một bài hát chúc mừng sinh nhật.

- Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to you, happy... birthday to you...

- Chúc mừng sinh nhật con trai.

Nguyên nhắm mắt cầu nguyện. Sau đó anh thổi tắt nến.

- Cảm ơn ba mẹ và mọi người.

Anh nhìn tôi rồi nói:

- Cảm ơn em.

Rồi hôn lên trán tôi.

Tôi sửng sờ rồi vội cuối đầu xuống.

Liền nghe bác Đức ba của anh nói:

- Trời ơi, con học ai mà sến thế?

- Con học ba đó, ba cũng hay hôn mẹ như vậy mà.

Bác Hiền ngại ngùng nói:

- Cái thằng quỷ này.

Sau đó bắt đầu nhập tiệc. Tôi ăn không nhiều, nói đúng hơn là tôi ăn vào chỉ cảm thấy nhạt nhẽo do chính tôi không thể cảm nhận được bất cứ điều gì nữa.

Mẹ tôi vẫn đang trò chuyện với bác Hiền và trò chuyện xã giao với mọi người trên bàn ăn. Cố gắng hết sức để không làm không khí trùng xuống.

Tôi bất giác nhìn sang Nguyên, phát hiện anh cũng đang nhìn tôi.

Tôi vội cầm ly nước uống một chút, nhướng mày nhìn anh.

Anh chăm chú nhìn tôi:

- Tối nay em lạ lắm, em đang không ổn ở đâu phải không?

Tôi lắc đầu, anh nói tiếp:

- Sao em ăn ít thế, không hợp khẩu vị sao? Để anh gắp món khác cho em.

Tôi vội nói:

- Không phải mà...chỉ là em đang giảm cân thôi, không dám ăn nhiều.

Gia Nguyên nghe vậy liền nhíu mày khẽ mắng:

- Em đó, không được giảm cân gì hết, đã gầy trơ xương thế này, còn giảm cân nữa chắc gió thổi một phát là em bay mất luôn đấy, em phải ăn nhiều vào biết không, phải tròn trịa một chút mới tốt, thịt ăn nuôi không được mất miếng nào đâu đấy.

Tôi nhìn anh phụng phịu.

Anh gắp một cuộn chả giò để vào chén của tôi

- Đây, cái này là ăn tự tay làm cho em đó, em ăn thêm chút nữa đi nha.

Tôi thấy vậy đành ăn thêm một ít. Nhìn tôi cắn cuộn chả giò, anh hỏi:

- Thấy sao? Có ngon không?.

Tôi gật đầu, mỉm cười với anh.

Nếu có một điều ước, tôi hy vọng anh và họ không phải là chú cháu ruột của nhau.