Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 17: Bố



Tôi có thể nghe tiếng vó ngựa cốp, cốp vững chắc trước khi tôi thấy ông.

Người hầu đã chuẩn bị lò sưởi và bữa tối một tiếng trước. Cô ta cúi chào vội vã khi ông ấy bước tới và thu dọn hành lý với người phụ việc nam kéo đi. Như những đứa con gái tốt, Jane và tôi chờ bố một cách đầy trách nhiệm ở bậc thang của căn nhà. Mưa làm rát mặt tôi chỉ nhẹ nhàng tạt vào đế giày chúng tôi.

Con chiến mã của ông ấy hí lên và dậm chân khi ông ấy xuống ngựa. Jane rùng mình. Tia chớp loé lên.

"Chào mừng về nhà, Bố."

Abertnathy Hanson là một người đàn ông kiệm lời. Nếu mẹ được làm từ những sợi tóc xoăn và má lúm đồng tiền thì Bố toàn những đường nét sắc sảo và rất nóng tính. Thậm chí đến bây giờ, đôi môi mỏng của bố vẫn chẳng có biểu hiện gì. Mặt của ông ấy như được chạm khắc bằng đá hoa cương. Má sâu hõm. Đôi mắt đờ đẫn và nghiêm khắc, đè nặng lên mặt ông ấy.

Ngày xưa, ông dạy Jane và tôi cách cưỡi ngựa và đọc thơ. Tôi còn nhớ những buổi chiều lung linh dưới mái hiên của bóng cây xanh, khi ông ấy chữa vết thương ngoài da của tôi từ cú ngã tồi tệ. Tôi nhớ những lần Bố dẫn tụi tôi đi xem xiếc, những con thú đẹp đẽ từ nước ngoài và những người đàn ông lạ hoắc có thể nuốt lửa. Cách đôi mắt của ông ấy lấp lánh khi mẹ siết một cánh tay mảnh khảnh quanh vai ông. Cách Charlotte và tôi cười ngả ngớn khi người đàn ông nhỏ mập mạp kéo con ngỗng ra khỏi mũ của ông ta. Cách tôi cảm thấy giọt lệ tuôn rơi bây giờ, khi chúng tôi còn là một gia đình, trước khi mọi thứ tan vỡ.

Thời gian trôi đi, Bố dành ít thời gian cho vợ con ông hơn. Ông ấy thưởng thức sự cô đơn nhiều đến mức kỳ lạ, uống quá nhiều rượu và tán tỉnh những người phụ nữ khác sau lưng Mẹ. Tôi có thể nghe tiếng ông ấy cãi nhau với mẹ khi tôi và Charlotte đặt lưng lên giường, cố nghĩ rằng chúng tôi đang ngủ. Tiếng đồ đạc đập lung tung và sự im lặng kéo dài theo sau, im lặng trừ tiếng thổn thức vụn vỡ của Mẹ. Hương vị của từng giọt nước mắt bà vẫn đọng lại trong ký ức tôi.

Một năm sau, mẹ mang thai đứa con thứ ba.

Bà ngã bệnh. Có lẽ việc mang thai làm bà yếu đi, hay những năm tháng của sự trầm cảm cuối cùng cũng bắt đầu ăn mòn Mẹ từ trong ra ngoài. Bà từ chối nói chuyện và chui rúc trong phòng. Khi bệnh tình trở nên nặng hơn, đứa bé chết dần đi trong tử cung của bà.

Mẹ đã sống, nhưng đứa bé thì không.

Mẹ thường xuyên đi dạo một mình. Bà có thể đi băng qua rừng và sải bước dọc theo vách đá. Ở đó, bà sẽ nhìn vào khoảng không tồi tệ, bao la. Đôi mắt của bà sáo rỗng. Sau đó bà nhìn xuống, như thể bà đang suy nghĩ về việc buông thả.

Cho đến một ngày, bà không bao giờ trở về nhà nữa. Dân làng tìm thấy thi thể vụn vỡ của bà ở kẽ hở dưới chân vách đá, chi chít vết thương và vết đâm. Mặt của bà tái nhợt và cắt không còn giọt máu, thanh thản lạ lùng. Đôi mắt của bà phai mờ đến một nơi xa xăm, đâu đó bà tìm thấy được sự yên ổn tôi luôn luôn ước cho bà.

Bố kể chúng tôi rằng bà trượt ngã vì tai nạn. Chúng tôi không nói về vấn đề đó nữa. Tôi nghĩ Bố từ chối tin tưởng bất cứ thứ gì khác.

Mọi người luôn luôn nói rằng Jane có trái tim và khuôn mặt của Mẹ, còn tôi thì có đầu óc của Bố. Tôi thấy ghê tởm khi phải nói điều đó, có thể tôi hiểu nó. Bố có một trí thông minh mơ hồ, báo trước; kiểu người có thể cho bạn đôi cánh hay đạp bạn xuống đất.

Nhưng đối với tất cả những giá trị đó, tôi không muốn trở thành một người như ông.