Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 3: Gương



Tôi tránh nhìn bản thân mình trong gương. Nhưng hôm nay, tôi lại nhìn chằm chằm vào nó. Tôi ngắm nghía tấm gương to, có hình tròn dài 3, 6576 mét ở phòng tôi, không phải để tạo dáng, mà để xem xét cẩn thận. Tôi đưa móng tay của mình lên trán, bỏ những sợi tóc mỏng đi. Ngón tay tôi cuộn lại và vuốt vào da đầu tôi cho đến khi nó bắt đầu cháy. Và in dấu. Và đau.

Tốt. Tôi thích sự đau đớn.

Đôi mắt tôi lạnh lùng và rộng và lồi ra từ khuôn mặt như một cách thức vô hình, như của loài cá. Đôi mắt lặng lẽ trũng sâu trong khuôn mặt nhỏ nhắn ít như những gì nó nhìn thấy thế giới. Cái mím môi của tôi, không khí của sự hờn dỗi khôn ngoan. Nếu đây là một quyển truyện, tôi sẽ là nhân vật phản diện. Một mụ phù thủy độc ác đến từ vương quốc đen tối đến man rợ, để giết các gia đình và chia rẽ các quốc gia. Tôi hít vào một hơi và dập tắt tiếng cười chua chát. Nhưng đây chẳng phải truyện viễn tưởng. Tôi chỉ là một cô gái xấu xí không ai ưa lớn lên ở một ngôi làng trong rừng.

Tôi rời mắt khỏi hình ảnh phản chiếu đáng nguyền rủa đó. Tiến tới cửa sổ. Đêm nay trăng tròn. Tôi bồn chồn khó ngủ, nên tôi từ bỏ giấc ngủ để chiêm ngưỡng quang cảnh. Không bao giờ nói rằng tôi không thể đánh giá cao, mặc dù nó không thuộc sở hữu của riêng tôi.

Khu rừng trải dài trong màn đêm. Hình dáng nhền nhện, dữ tợn ngáp trong bóng tối, phủ trong sương mù từ cơn mưa tiếng trước. Tôi đứng trước cửa sổ, và mất một lúc để nhận ra nguyên nhân tại sao tôi không thể ngủ.

Tôi không thể quên được cuộc hội thoại tôi nghe thấy trong rừng hôm nay, cách tôi nghe lén khi hai người kia đang lảm nhảm, à quên, trao đổi giả thuyết về mụ phù thủy trong rừng. Một người nói với sự tôn kính đến độ ngập ngừng trong sợ hãi. Người còn lại thì chế giễu khái niệm ma thuật và bùa chú, nhưng bên dưới sự hăm dọa bất cẩn đó, có một biểu hiện của sự e ngại.

Một người ta từng biết đã đi gặp phù thuỷ. Tên ngốc ấy ra khỏi khu rừng mà trắng bệch như một tờ giấy.. từ chối kể lại chuyện gì đã xảy ra.. rồi rời khỏi thị trấn và không bao giờ trở lại.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Nó chỉ thoáng qua, nhưng tôi có thể cảm thấy nó âm ỉ tận xương tủy. Sự tò mò. Nó bốc cháy như khói bốc ra từ than hoạt tính, chậm rãi, sau đó dồn tất cả cùng một lúc. Sàn nhà kêu cót két khi tôi đi ngang qua phòng. Từ từ, tôi nhấc chiếc đầm ngủ của mình và kéo nó phủ qua đầu, để lộ cơ thể của tôi. Cái thân hình xanh xao của tôi. Tôi đứng trước gương. Tôi là một thứ không thể đọc được tựa như nỗi cô đơn, một bóng ma lơ lửng. Gương mặt này, thân hình này dường như không phải của tôi.

Ngón tay tôi mơn trớn làn da và vuốt nó, như thể tưởng tượng chính nó là một thứ gì đó tốt hơn.