Căn Bệnh Này Có Tên Là Yêu Em

Chương 11



Tôi lập tức ngậm miệng, suýt nữa đã để lộ chuyện mình xem lén lịch sử trò chuyện của anh.

Nhưng đồng thời, tôi cũng kịp nhận ra: “Chờ đã, lịch sử trò chuyện kia không phải là…”

“Ừ, cố ý chụp hình cho em xem. Anh muốn thử xem liệu em thật sự không còn yêu anh nữa hay chỉ là đánh yêu cãi yêu.”

“Thế nên?”

Anh xuống xe mở cửa cho tôi, gật đầu mỉm cười: “Ừm, xác định rồi, em vẫn yêu anh.”

“Em thèm vào!” Tôi phản bác ngay, nhưng không ngăn được trái tim đập thình thịch.

Lúc này trong đầu tôi như một đống hồ nhão.

Tôi theo thói quen nắm tay anh, kệ anh đỡ mình xuống xe.

Gương mặt tôi nóng bừng.

Tay bị anh nắm chặt, cũng rất nóng.

“Khanh Khanh, mình làm hòa nhé?”

Trước lúc bước vào thang máy trong gara, anh dẫn tôi tới chỗ ngoặt không người, ôm eo tôi.

Tôi vừa làm loạn như vậy, thật sự không có mặt mũi nhìn anh.

Anh dùng ngón tay thon dài quấn nhẹ sợi tóc bên tai tôi.

Rất ngứa.

Ngay cả trái tim cũng ngứa ngáy run rẩy theo.

“Được, được rồi… a ưm!!”

Anh bỗng nhiên hôn tôi, nhiệt tình như lửa.

Mười phút sau, anh chỉnh lại cà vạt, phấn khởi từ chỗ ngoặt đi ra ngoài.

Trên mặt hận không thể viết lên hai chữ “Thoải mái”.

Mà tôi, bị anh hôn đến nỗi chẳng thể thốt lên nổi một chữ.

Tôi chỉ nghĩ nên làm gì với dấu hôn trên người bây giờ.

Không thể bị mẹ tôi phát hiện ra được.