Cậu Không Được Chết

Chương 75



"Thành Tân... Tân."

Trong bóng tối cậu nghe được tiếng gọi đầy quen thuộc, giọng nói vừa vui mừng vừa lo lắng, sau đó cơ thể cậu rơi vào vòng tay đầy ấm áp, thì ra cả cơ thể cậu như đang bị đóng băng vậy, lạnh lẽo, cứng còng.

Cậu đã tỉnh lại sau khi nghe tiếng gọi, nhưng hai mắt đông cứng không thể mở ra, miệng cũng chẳng thể động đậy, có lẽ nơi mà cậu rớt xuống này là một hầm băng vì vậy các cơ quan trên cơ thể đều từ từ bị đông lại.

Lúc này cậu cảm nhận được sự ấm áp, hai mắt cậu có thể động đậy, cậu không vội vàng mở mắt mà nhúc nhích mắt từ từ.

Miệng cậu cũng có thể mở ra, nhưng cổ họng lại chưa thể phát ra âm thanh, cuối cùng cậu chỉ có thể nâng tay lên an ủi người đang không ngừng thì thầm gọi tên cậu.

Tử Lâm nhanh chóng nắm lấy tay cậu sau đó đốt thêm vài lá bùa để sưởi ấm cho cậu.

Nhóm người Trương Trí đứng bên cạnh không khỏi hổn thức, nhớ đến dáng vẻ như phát điên của Tử Lâm khi vọt xuống căn nhà đá này.

Sau khi năm người đi sâu vào trong liền bắt gặp Tử Lâm cũng đang điên cuồng chạy lại, cậu ta chẳng thèm ngó đến bọn họ mà đưa tay đẩy mạnh cánh cửa ở cuối đường hầm, mà đằng sau cậu ta là một hình nhân giấy đang không ngừng vẫy tay với bọn họ.

"Đây là..." Ẩn Kỳ kinh ngạc hỏi.

Trương Trí nhìn hình nhân cực kỳ quen mắt liền ngộ ra "Đây không phải hình nhân giấy của Tử Lâm khi chúng ta vào ký túc xá sao."

"Thì ra là nó." Ẩn Kỳ ngộ ra, sau đó lại khó hiểu nhìn cánh cửa mở toang trước mặt "Vậy Tử Lâm làm sao vậy."

"Đi theo thì biết thôi..." Ẩn Cao vỗ nhẹ đầu Ẩn Kỳ nói "Anh không thấy Thành Tân đâu, rất có thể bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó."

"Đi thôi." Trương Trí gật đầu rồi ẩm theo Nguyễn Tú đi vào trong cửa, những người khác cũng vào theo.

Khi bọn họ vào trong thì thấy Tử Lâm đang tìm kiếm thứ gì đó, tuy khuôn mặt cậu ta đầy dữ tợn nhưng nhóm Trương Trí vẫn nhìn được sự lo lắng cùng bất an trong mắt cậu ta.

"Tử Lâm cậu tìm gì vậy." Ẩn Sơn nhìn không nổi liền nhanh chóng hỏi, với tình trạng hiện tại của Tử Lâm chỉ sợ rằng cậu ta có thể cho nổ tung nơi này mất.

"Cầu thang xuống lòng đất." Tử Lâm nhanh chóng đáp lại, tuy cậu ta đang trong tình trạng không tốt lắm nhưng đầu óc vẫn khá linh hoạt, hiện tại có thêm vài người giúp đỡ thì việc tìm kiếm sẽ nhanh hơn.

"Nơi này còn có thể đi xuống lòng đất à." Ẩn Kỳ kinh ngạc.

Nhưng những người khác cũng không mấy quan tâm, nếu Tử Lâm nói có thì chắc chắn sẽ có, vậy thì bọn họ phải nhanh chóng tìm kiếm thôi, có khi nơi này là điểm mấ chốt thoát khỏi huyệt động này.

Bởi vì Trương Trí vẫn còn ôm người trên tay nên ba người Ẩn gia liền bảo anh cứ đứng im để bọn họ tìm là được rồi, bốn người một hình nhân tìm kiếm xung quanh.

Căn phòng nằm cuối đường hầm khá lớn, bên trong để rất nhiều thiết bị, mấy người bọn họ nhìn vào đều không hiểu những thiết bị này là thứ gì, nhưng theo cảm giác thì đây hoàn toàn không phải thứ tốt lành gì, bên trong còn để rất nhiều dụng cụ thể thao, cùng vài cái bàn nhỏ.

Hình nhân giấy lăng xăng nhảy khắp nơi, nó đụng vào thứ này rồi đụng đến thứ khác, cả căn phòng đề bị bàn tay giấy mỏng manh làm cho nghiên ngã lộn xộn, sau đó không biết nó đã chạm vào nơi nào, một bức tường nhanh chóng lật lại, bên trên vậy mà có vài cộng dây thừng, xích sắt, roi mây cùng vài dụng cụ tra tấn tình thần của người khác.

"Mẹ nó, đây là cái quái gì vậy." Ẩn Kỳ nhìn những thứ này mà không biết hình dung như thế này, một ngôi trường có thể có những dụng cụ này sao, đây không khác nào một câu lạc bộ hoặc một hắc điếm đen tối nào đó.

"Biến thái thật, chẳng lẽ nơi này thật sự lấy danh nghĩa trường học để hành hạ những đứa trẻ còn chưa đến hoặc vừa mới đến tuổi vị thành niên sao." Ẩn Sơn kinh tởm nói, đối với rất nhiều hộ gia đình sẽ cảm thấy con mình là một điều phiền phức, họ sẽ tìm đại một nơi nào đó mà quăng chúng đi không một chút quan tâm gì đến tính mạng hoặc tâm trạng của chúng.

Ẩn Sơn cũng giống như vậy, thực ra cậu ta không nằm trong gia tộc mà chỉ là một đứa bé bị chính cha mẹ ruột của mình vứt bỏ, tuy thời đại này thực sự đã phát triển rất nhiều, nhưng tình trạng nghèo khổ vẫn không mấy cải tiến ở những vùng quê, cha mẹ cậu ta vốn là những người nông dân bình thường, nhưng mấy năm vụ thu không được tốt tươi, nhà đã nghèo càng thêm khổ cực, vì vậy cha cậu ta quyết định lên thành thị kiếm việc làm, còn cậu ta cùng mẹ nương tựa lẫn nhau.

Bốn năm trôi qua vẫn chẳng có chút tin tức nào về cha cậu ta, cuối cùng mẹ cậu ta không chịu nỗi nữa mà bước thêm bước nữa, gia đình mới này vui vẻ được hai năm thì mẹ cậu ta có thai, nhưng mẹ cậu ta mỗi lần nhìn thấy cậu ta liền không thể không nghĩ đến người cha bạt vô âm tính kia, vì vậy bà ấy không chút do dự mà đem cậu bỏ lại bên trong rừng, mà người cha dượng kia cũng chẳng quan tâm ngăn cản.

Lúc ấy cậu ta chỉ vừa bảy tuổi, nhưng đã hiểu thật nhiều chuyện vì vậy sau khi bị mẹ vứt bỏ cậu ta cũng không kêu khóc hay tự mình quay trở về mà là xoay người rời đi, bởi vì cậu ta biết nơi đó đã không còn thuộc về mình.

Nếu như sau đó không được cha của Ẩn Cao nhìn thấy rồi lụm về thì có lẽ cậu ta đã chết ở một nơi nào đó rồi bị thú hoang ăn thịt mất tiêu.

Ẩn Cao nhìn Ẩn Sơn ánh mắt không khỏi lo lắng, anh ta biết những chuyện này đã gợi lên những ký ức không mấy tốt đẹp đối với cậu ta, vì vậy anh ta nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Nếu như nơi này có cơ quan để chuyển đổi bức tường thì chắc chắn cũng có cơ quan để tìm ra cầu thang đi xuống mặt đất."

"Có lẽ nó nằm ở dưới nơi chúng ta đang đứng." Trương Trí gật đầu.

Bên ngoài đường hầm lót đầy gạch đá thì bên trong căn phòng này được xây bằng gạch rất bình thường, giống như nó thật sự là một cái nhà kho không hơn không kém.

Ẩn Kỳ nghe theo Trương Trí mà gõ nhẹ vào những tấm gạch được lát một cách ngây ngắn ở dưới chân, âm thanh vang ra từ những tấm gạch cực kỳ nhỏ, bởi vì bên dưới hoàn toàn không có bất kỳ lỗ thông gió nào.

Ba người gõ từ bên ngoài cánh cửa vào đến bên trong, đến khi gõ trúng một tấm gạch vang lên một âm thanh thanh thúy thì cả nhóm liền dừng tay đồng loạt xoay người nhìn sang nơi phát ra âm thanh.

Lúc này Ẩn Sơn cũng cực kỳ kinh ngạc mà nhìn xuống tay mình, cậu ta khẽ giơ tay lên sau đó hạ tay xuống rồi gõ lại lần nữa, âm thanh vẫn rõ ràng giống như khi nãy.

"Đây rồi." Ẩn Kỳ la lên sau đó chạy đến bên cạnh Ẩn Sơn mà gõ thêm vài tấm gạch xung quanh, tổng cộng có bốn tấm gạch vang lên âm thanh như vậy.

Sau khi xác định nơi có thể đang giấu cầu thang đi xuống, Tử Lâm liền nhanh chóng đi lại mò mẫm xung quanh tìm kiếm thứ có thể mở bốn tấm gạch này ra.

Có lẽ những người thi công nơi này không muốn quá phiền phứt nên bọn họ đã làm ra lỗ kéo chứ không phải là nút bấm hay cơ quan nào đó, chỉ thấy Tử Lâm đưa hai bàn tay mò mẫm xung quanh sau đó cậu ta đứng lên rồi nắm một tấm gạch rồi kéo lên, mà điều kỳ lạ là tấm gạch đó lại gắn liền với ba tấn gạch khác thế là bốn tấm gạch cứ như một nắp cống mà bị kéo úp ngược về sau lộ ra một đường hầm có cầu thang tối đen bên dưới.