Chỉ Muốn Có Em - Vũ Ngọc Hương

Chương 22



Không lâu sau buổi chiều Trâm xin facebook Trần Huy Khánh, Nga bỗng thấy thái độ con bé có vẻ là lạ. Gương mặt con bé rạng rỡ hơn, ánh mắt lúc nào cũng long lanh làm vẻ đáng yêu của con bé càng dễ gây xao xuyến cánh mày râu đến quán. Cô không thể phủ nhận con bé đó thực sự hấp dẫn nam giới. Ngoài một số đối tượng đến quán tỏ vẻ hâm mộ cô thì cũng có nhiều anh chàng quay lại quán vì Trâm. Tính cách con bé dễ thương y như vẻ bề ngoài của nó vậy, cô vốn thích nó hơn hẳn những con bé nhân viên cứng đầu cứng cổ hoặc có chút lươn lẹo khác. Nhìn con bé mấy ngày gần đây như xinh đẹp hẳn lên mà cô bỗng ngẩn ngơ suy nghĩ, có khi nào Trần Huy Khánh đã thích con bé không nhỉ? Cô nên mừng cho cả hai người họ mới phải chứ, tại sao trong cô lúc này cảm giác lại khó chịu, hụt hẫng khó tả. Cô ích kỷ đến đáng ghét, cô cũng ghét chính mình khi cứ nghĩ đến hình ảnh anh bên con bé là cô lại muốn khóc.

– Anh ấy nhận lời mời của tao rồi mày ạ, tao cũng không ngờ đấy, nhìn anh ấy tao cứ nghĩ anh ấy kiêu lắm, may quá!

Nga giật mình khi nghe Trâm tươi cười khoe với con Chi béo. Con bé Chi này hiền lành, hơi lù đù nhưng thân thiết nhất với Trâm. Chi xem ảnh trong điện thoại mà Trâm xòe ra khoe thì rú lên:

– Ui sao mày cua được anh trai đẹp thế, tao gato quááááá!

– Chưa, nhưng hình như anh ấy cũng thích tao… hì hì. Mày gato thì cũng tìm một ai đó đi. – Trâm nói nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình điện thoại.

– Mà nhìn anh này quen thế, hình như tao gặp ở đâu rồi.

– Thì là anh khách “trà đào” đấy, nhớ ra chưa?

– Oái… mày kinh nhở, ông ý vừa đẹp vừa giàu, quả này con Hà con Thúy ghen với mày chết cho coi!

Trâm bĩu môi một cái với con bạn tốt rồi tủm tỉm, ánh mắt lại mơ màng nhìn vào điện thoại. Nga chột dạ rồi bỗng hẫng hụt trong lòng. Vậy là chuyện đúng như cô nghĩ thật rồi. Con bé đáng yêu thế mà, anh cũng chỉ là đàn ông mà thôi, gái xinh tự nguyện dâng đến miệng thì đời nào chê, hơn nữa chẳng phải anh cực kỳ khoái mấy chuyện “trai gái” sao, cô vẫn nhớ ấn tượng về độ biến thái của anh từ ngày đầu gặp mặt lắm, dù hiểu hơn về anh cô cảm thấy con người này tốt đẹp nhiều hơn là đáng ghét.

*****

Nga đã đăng ký một lớp học tiếng Anh buổi tối để tăng cường kiến thức, phục vụ cho việc học tiếp lên. Dù sao chưa có công việc ổn định cũng tốt, cô có thời gian rảnh để đầu tư học tiếng Anh. Lớp học khá đông, có điều cô cũng không chú ý nhiều vì cô còn mải nghe thầy giảng. Cô cảm thấy trước hết mình cần phải tăng cường lượng từ vựng và củng cố ngữ pháp, vậy nên cô quyết định đăng ký một khóa học phù hợp trước khi bước vào lớp ôn thi chứng chỉ. Nên là, ba buổi tối trong tuần cô sẽ ngoan ngoãn có mặt ở lớp học thêm cùng cả trăm nhân mạng chăm chú lắng nghe bài giảng khá hay của một thầy giáo tiếng Anh nổi tiếng tại Hà Nội.

Sáng chủ nhật cuối tuần, Nga có chút ngạc nhiên khi Trường xuất hiện từ chiếc xe hơi trắng sang trọng quen thuộc. Chỉ khác với mọi khi là anh hoàn toàn bơ cô. Cô hiểu mà, có điều cô có chút bất ngờ khi anh và Trâm chọn quán cô làm nơi hẹn hò.

Nga không ngạc nhiên khi Trâm bước ra đón anh. Khuôn mặt bừng tươi rạng rỡ của con bé được trang điểm khéo léo cùng mái tóc tết nửa đầu điệu đà. Con bé đã chuẩn bị kỹ lưỡng và cả nhiều mong đợi cho buổi hẹn này. Nga cố gắng không chú ý đến bọn họ, vẫn tiếp tục việc đang làm, tập trung vào bài tập tiếng Anh trong laptop.

Nhắc nhớ bản thân thế rồi mà Nga vẫn vô thức ngẩng mặt lên, rồi cô lại bất ngờ. Hai người họ chọn một chiếc bàn trống thẳng hướng cô đang ngồi, chỉ cách cô có một bàn không người. Là anh cố tình sao? Chắc không phải đâu, anh chẳng ghét cô lắm chứ lại còn cố tình gì nữa. Cô lắc lắc đầu rồi cố gắng tập trung vào laptop. Đừng phân tâm, cuộc sống của cô và anh vốn không chút liên quan, giờ lại càng xa cách kia mà…

Thế rồi, Nga lại không kìm được mà ngẩng mặt lên rồi sững người. Cảm giác tồi tệ dâng lên làm mặt cô sa sầm. Anh đang dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau vết bánh kem trên miệng Trâm làm gò má con bé ửng hồng lên, ánh mắt vừa biết ơn vừa tha thiết say mê người đàn ông quyến rũ chết người đang mỉm cười bên cạnh. Nga tái mặt, trái tim cô như ngừng đập trong giây phút bắt gặp hình ảnh đó. Họ đã tiến đến mức đó sao? Nhanh quá! Phải rồi, Trần Huy Khánh là tay chơi sát gái kia mà, đánh nhanh thắng nhanh là đúng rồi. Nga cúi mặt, không muốn nhìn tiếp nữa. Sao tâm trạng cô lại tồi tệ thế? Cô không muốn vậy chút nào, nhưng cô không thể điều khiển được bản thân mình. Cô đứng bật dậy, muốn tạm lánh đi đâu đó để tránh việc phải chứng kiến đôi trẻ kia dành tình cảm cho nhau.

Vừa bước vào toilet, điện thoại của Nga bất ngờ reo vang, cô lúng túng cầm máy xem ai gọi rồi cực kỳ bất ngờ. Là ông Trường. Ông ấy chủ động gọi cho cô?