Chỉ Muốn Có Em - Vũ Ngọc Hương

Chương 26



Vừa đỗ xịch con xe máy ở trước quán, trên một khoảng vỉa hè khá rộng được bài trí bởi nhiều giỏ hoa trước cổng quán như một điểm nhấn hấp dẫn, Nga đỡ mẹ vào trong rồi nghiêm giọng:

– Từ giờ mẹ nghỉ ngơi mẹ nhé, tính toán tiền nong cứ để con lo, mẹ chỉ việc đọc sách ngắm hoa ngắm hồ cho con!

– Tôi biết rồi… cô mà tính nhầm thì đừng có trách tôi!

Mẹ cười hiền rồi lại chí tay vào trán Nga. Cô tủm tỉm cười với mẹ, đẩy mẹ vào căn phòng nhỏ mẹ con cô dùng để nghỉ ngơi rồi quay lại quầy thu ngân phía ngoài.

Quán cà phê đối với Nga đẹp như trong câu chuyện về quán cà phê và chàng hoàng tử. Nhờ nhiều yếu tố hấp dẫn bên cạnh cảnh quan, quán thu hút lượng khách lớn làm mẹ con cô tạm thời yên ổn lo cho bao chuyện, khi ngôi nhà tuổi thơ của cô vẫn không thể đạt được thỏa thuận vừa ý. Mẹ cô đã quyết định dừng việc bán nhà, căn hộ chung cư kia hai mẹ con đã tìm được người mua thế chỗ. Lòng cô từ lúc nào đã tràn ngập biết ơn dành cho vị chủ quán giấu mặt. Mẹ con cô thực sự may mắn khi gặp được ông ta, dù đôi lúc cô vẫn có chút bất an về số tiền thuê quán mà mẹ con cô phải chuyển hàng tháng vào tài khoản cho Hiển. Cô có cảm giác ông Trường chính là chủ sở hữu của bất động sản đắt giá này, điều đó cũng có nghĩa ông ta chính là người có quyền quyết định số phận của quán cùng mức tiền thuê nhà mà cô vẫn cảm giác không thỏa đáng hiện tại.

Chiều hôm đó, đang ngẩn ngơ nhìn khách vào ra, đón tiền từ tay khách rồi vào sổ, cô bỗng giật mình khi nghe tiếng chuông điện thoại. Số điện thoại lạ khá đẹp. Giọng nói bên tai cô ấm áp nhẹ nhàng và có chút quen thuộc:

– Nga à, em đang làm gì thế?

Nga đã biết ngay người gọi là ai, nhưng Nga vẫn hỏi:

– Alo, ai thế ạ?

– Anh là Trường em họ anh Khánh đây. Cô Giang uống thuốc sao rồi em, anh nghe ông nói cô bị suy nhược cơ thể.

Anh ta quan tâm đến mẹ con cô, cô nên nghĩ sao đây?

– À… vâng, cảm ơn anh. Mẹ em cũng thấy ổn anh ạ… Hi vọng mẹ hợp thuốc của ông…

– Ừ, vậy thì tốt, anh hỏi vậy thôi. Mà… tối nay em có rảnh không?

Nga chững lại. Anh ta muốn hẹn cô?

– Em… không anh ạ. Mẹ đang mệt nên em phải quản lý quán thay mẹ.

– OK. Gặp em sau nhé!

Nga thẫn thờ đặt điện thoại xuống quầy. Không lẽ anh ta có ý định theo đuổi cô sao? Chắc không phải đâu, sao có thể thế được… Dù ấn tượng của cô về anh ta không xấu, thậm chí anh ta khá hấp dẫn và lịch sự, nhưng cô không muốn nghĩ tiếp nữa. Cô nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu.

Nhác thấy bóng Trâm bước vào quán trong bộ đồng phục nhân viên, thái độ không mấy vui vẻ, cô chợt lo lắng nghĩ ngợi. Tối qua Trần Huy Khánh đưa con bé đi chơi, không phải là anh ta đã làm hại gì con bé đấy chứ? Dễ thế lắm… cô có nên quan tâm đến chuyện này không? Dù sao cô cũng là người tiếp tay cho câu chuyện này, hơn nữa cô tự thấy mình là người có nhiều kinh nghiệm hơn con bé. Thế nên khi Trâm bước qua, cô kéo con bé ngồi cạnh mình.

– Nhìn em hơi mệt mỏi, em có khỏe không, nếu mệt thì cứ về nghỉ đi!

– Em… không sao đâu chị. Có bàn nào đang chờ không chị?

– Không em… đang trưa mà.

Nga cũng ngại nên không hỏi gì thêm nữa, không ngờ chính con bé rầu rầu nét mặt chia sẻ với cô:

– Tối qua, anh Khánh đưa em đi một đoạn rồi bảo có việc bận nên để em bắt xe buýt về… Em cứ nghĩ anh ấy mời em đi ăn tối…

Vậy là… anh ta không đi chơi với con bé? Mà con bé buồn vì chuyện này chứ không phải như cô nghĩ. Tim cô lại reo mừng mới bực. Cô vui vì những gì vừa nghe. Cô phải cố gắng lắm để giữ khóe môi không tiếp tục cong lên trước thái độ buồn bã của con bé. Cô điên mất.

Nga giữ bình tĩnh rồi trầm giọng, chân thành khuyên nhủ con bé:

– Chị nghĩ em đừng quá nghĩ ngợi về Khánh, anh ta không… tốt đẹp, lại còn không nhiệt tình… vậy thì chỉ có ngốc nghếch mới tiếp tục theo đuổi thôi Trâm ạ.

Nga không ngờ sau lời khuyên chân thành ấy của cô, con bé bỗng rơi nước mắt. Cô liền với lấy giấy ăn đưa cho con bé rồi vỗ về. Con bé ngước lên nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe.

– Chị Nga, em chưa bao giờ thích ai như thích anh ấy… Em… em buồn quá… Nhưng… chắc tối qua anh ấy bận thật chị ạ…

Nga thở dài. Con gái đã yêu thì lúc nào cũng sẵn sàng bao biện cho đối phương mà. Trâm dậm nước mắt, đứng dậy bước vào toilet, để lại Nga cố gắng trấn tĩnh lại giữa bao cảm xúc để tiếp tục bận rộn với những con số nhảy múa trước mặt.