Chỉ Muốn Có Em - Vũ Ngọc Hương

Chương 35



Mười một giờ trưa, Trường lái xe đưa Nga về quán cà phê. Đến nơi, chưa kịp vào chào mẹ Nga, điện thoại của Trường bất ngờ reo vang. Anh nhíu mày xem ai gọi. Là Thắng còi, đệ tử ruột của bố anh, giờ anh ta đi theo anh.

– Đại ca đang ở đâu thế, đại ca về quán bia Cửu Xõa ngay đi, có hai nhóm bợm đang đánh nhau loạn cả lên, mấy thằng ôn kia lúc cần lại bỏ đi đâu không thấy mặt.

Trường bực bội dập máy. Anh mở cửa xe cho Nga. Đưa tay đỡ eo người yêu xinh đẹp, Trường cúi xuống nhìn cô đầy luyến tiếc.

– Anh phải đi có việc. Tối nay anh ghé quán, tầm bảy giờ, mình đi ăn.

– Ơ… tối nay em phải đi học thêm. Em đang học thêm tiếng Anh để ôn thi chứng chỉ anh à.

– À… Thế sáu giờ anh qua đưa em đi ăn rồi vào lớp, thế nhé!

Nga tủm tỉm cười đồng ý. Gương mặt ửng hồng, đôi môi chúm chím của Nga làm Trường chỉ muốn hôn cô thêm nữa, nhưng nhớ đến chuyện bực mình Trường khẽ thở dài, đành từ biệt người yêu để về quán bia mà anh mới mở cách đây không lâu. Đang bên người yêu mà lại phải bỏ về thế này, bực nào cho bằng?

*****

Trường về đến quán bia thì cũng là lúc nhóm anh em Thắng còi dẹp yên mấy ông bợm rượu. Hừm, thế mà cứ loạn cả lên, mất cả việc của anh. Trường ngồi xuống ghế, thở hắt ra. Mấy con bé tiếp bia ăn mặc hở hang khoe hàng thấy ông chủ trẻ đẹp trai như diễn viên điện ảnh ngồi đó thì õng ẹo bước đến chào hỏi:

– Anh Trường, sao anh về muộn thế, ban nãy người ta sợ hết hồn à!

Trường giật thót mình khi có bàn tay với những chiếc móng giả dài ngoằng lạnh giá chạm vào gáy anh. Trường đứng bật dậy làm chiếc ghế nhựa anh ngồi lăn ra đất. Mọi khi anh cũng chẳng để tâm, chúng nó thích õng ẹo thì cho õng ẹo, có thế mới hút được khách, nhiệm vụ của chúng nó cũng chỉ thế. Thế nhưng sao hôm nay anh lạ thế, làm mấy cô gái trang điểm dày cộm phấn son kia tròn mắt hết hồn, vội thốt lên:

– Ôi… móng tay mới của em làm anh đau à?

– Tại mày đấy, móng đã sắc mà còn chạm vào anh ấy!

– Tao có cố tình đâu, mà móng có sắc đâu? Này!

– Á, mày dám cào tao à?

– …

Mấy con bé ì xèo cãi nhau. Trường lắc đầu, cầm chìa khóa bước ra xe, bỏ về nhà. Bố mẹ anh chẳng mấy khi ở nhà, việc buôn bán cầm trịch ở chợ đầu mối cách đây mấy năm giờ đã được giao lại cho chú của Trường. Hai ông bà già giờ đầu tư vào mấy quán karaoke chẳng mấy lành mạnh làm Trường ngán ngẩm. Thế này thì lại càng khó gây thiện cảm với bố mẹ Nga một khi anh khai hết sự thật, haizz.

Nhà Trường lúc này còn cô Tám giúp việc với mấy thằng đệ của bố anh – lão Hải sẹo giang hồ hùm báo một thời nức tiếng chợ đầu mối. Nghe tiếng mở cổng, cô Tám vội chạy ra đón.

– Cháu có ăn cơm không, cô nấu xong rồi, vào ăn cùng mấy thằng kia luôn cho vui.

– Cháu không đói, cô bảo chúng nó cứ ăn trước đi.

Trường vứt xe ở sân nhà rồi đi vào sâu bên trong qua một ngõ hẹp. Khu nhà ông Hải khá rộng với nhiều gian phòng nhỏ phía trước dành cho lũ đệ tử, còn căn nhà chính bề thế ba tầng của gia đình ông thì nằm sâu bên trong. Ông làm thế hẳn là có ý để họ bảo vệ ông cùng bà vợ ông cưng chiều như trứng mỏng và thằng con đẹp giai hệt như ông trước khi ăn vài nhát dao trên mặt ngày trẻ.

Trường nằm vật ra giường, mở điện thoại ngắm nhìn cô gái đáng yêu nhất thế giới kia đang ngồi ở quầy thu ngân. Chắc cô Giang đang trong phòng nghỉ ngơi. Việc quan trọng của Trường lúc này là phải dặn thằng Khánh im lặng, cấm có hấm hé gì về thân phận của Trường. Khánh đang online, Trường nhắn luôn:

“Đang làm gì thế?”

“Em chuẩn bị ăn cơm. Anh đang đâu thế, chưa ăn cơm thì sang ăn cho vui đi. Bà Vân vừa bảo em gọi anh sang. Hôm nay bố mẹ em đi ăn cưới, nhà có hai chị em thôi.”

Gia đình Khánh ở riêng chứ không ở cùng ông bà nội trên phố cổ nổi tiếng nghề thuốc mà Nga và mẹ từng đến, ngôi nhà lớn của họ nằm cạnh nhà Trường tại một khu phố vắng.

“Mày ăn đi, chốc sang tao nói chuyện.”

“Chuyện gì thế đại ca?”

“Cứ ăn xong đi.”

“Thế em sang giờ, bà ý làm chậm bỏ xừ, còn lâu mới ăn.”

Chưa đến năm phút sau, Khánh đã xuất hiện trước mặt Trường. Khánh trèo lên giường ngồi cạnh ông anh. Liếc thấy gương mặt xinh đẹp của Nga qua camera trong điện thoại Trường, Khánh không được vui.

– Đại ca mê em Nga thế cơ à?

– Từ giờ mày gọi Nga là chị dâu được rồi đấy!

Khánh tròn mắt. Vậy là…

– Anh cưa được nó rồi à?

– Anh mày là ai chứ?

Trường nhếch mép. Gương mặt Khánh thoáng sa sầm, Khánh gượng cười:

– Đại ca, anh nghĩ lại đi, chơi bời tí thôi chứ bố mẹ hai bên ngắm anh với chị Vân nhà em từ lâu rồi mà. Chị Vân yêu anh lắm, bố mẹ em hứa cho anh chị cả cái trang trại trên Hòa Lạc đấy… Nhà con Nga giờ rách lắm…

Trường nhìn vào mắt Khánh bằng thái độ nghiêm túc mà Khánh chưa từng thấy ở anh:

– Anh gọi mày sang đây là nhờ mày giữ im lặng thêm cho anh, ít nhất đến khi mẹ Nga khỏe mạnh trở lại, anh sẽ chân thành tạ lỗi bố mẹ Nga về trò mèo ngày xưa sau.

– Anh…

– Mày còn coi anh là anh mày thì giúp anh!

– Hừm… Em biết rồi.

Khánh hậm hực đáp lời trước ánh mắt van xin của Trường. Ngó gương mặt xinh đẹp ngây thơ ngoan hiền qua điện thoại kia, Khánh đành nuốt nước bọt thèm thuồng cái ực.