Chu Sa Nhiễm

Chương 129



Náo loạn tới mức độ này, trường học và sở Nghiên cứu cũng không thể xem nhẹ, cuối cùng quyết định đưa quan tài gỗ về sở Nghiên cứu. May mà quan tài của người nam đã hoàn tất khâu xử lí, chỉ còn lại quan tài của người nữ do được che đậy khá tốt, không có hiện tượng nước xâm nhập, tiết kiệm không ít công việc, thậm chí có giáo sư còn chờ đợi có thể giữ lại một xác ướp hoàn chỉnh, nhưng suy nghĩ đến tính chất đặc thù của âm hôn, lại cảm thấy vướng víu...

Lo lắng của các giáo sư không sai. Quan tài đỏ được mở ra, bên trong không có quá nhiều đồ bồi táng, chỉ có một số đồ vàng vật ngọc linh tinh, bên trong có một thi thể khô quắt được bọc trong vải bố trắng, vải bố trắng đã chuyển sang màu xám đen, thân thể nhỏ bé, được quấn khúc giống như con tôm, lớp vải quấn phía trên có hiện tượng bị rơi rụng. Bên trong quan tài có dấu vết cào xước, hiển nhiên sau khi được đưa vào quan tài thi thể này vẫn còn sự sống, cuối cùng do không có đường ra, thiếu khí mà không thể không mang theo tâm tình đau khổ tuyệt vọng rồi chết đi. Trờ‎ 𝐮𝗺‎ 𝘁r𝐮𝗺‎ h𝐮𝙮ề𝘯‎ 𝘁rù𝗺‎ ~‎ TRÙ𝑴TR‎ U𝖸ỆN.𝓥N‎ ~

Tuy sớm đã có dự cảm, các giáo sư và sinh viên vẫn bị cảnh tượng này truyền nhiễm khiến tâm trạng nặng nề, tia X quang biểu thị, thi thể nữ dưới lớp vải kia được ăn mặc đầy đủ, nhưng trên tay vẫn đang nắm chặt thứ gì đó, khiến người ta không đoán được thứ gì. Mà ngoài lớp vải quấn, do lúc đầu bị làm ướt rồi đắp lên, theo năm tháng đã hoàn thành một phần của thi thể, nếu cắt lớp vải quấn xuống, chắc chắn sẽ làm tổn hại thi thể, may mà Trung Quốc có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, trước tiên có thể ngâm sau đó xử lí tiếp. Tất cả mọi người đều có hứng thú với đồ vật thi thể nữ nắm trong tay, nhưng dù dùng tia X quang soi chiếu thế nào, cũng không thể nhìn ra được thứ gì, màn hình thu lại chỉ là một màu đen đặc, cùng một vòng cung nhỏ.

Cuối cùng Chu Sa nói, "Liệu có phải là búp bê không ạ?"

Các giáo sư giật mình nhìn cô, Chu Sa lúng túng giải thích: "Trước kia ở quê chúng em có một gia đình rất nghèo, nhưng sinh rất nhiều con, vì quá nghèo nên không nuôi nổi, cuối cùng đem đứa nhỏ tuổi nhất cho người khác nuôi. Lúc đứa trẻ đó bị đưa đi, trong tay ôm chặt lấy con búp bê, búp bê đó là của người khác tặng cho, cắm điện vào còn có thể hát, là thứ đồ chơi quý giá nhất của lũ trẻ nhà họ. Vốn dĩ không thể để đứa bé đó mang đi, nhưng cha mẹ nó lại thấy hổ thẹn, nên không quan tâm đến những đứa trẻ khóc lóc, rồi đem cho đứa trẻ bị dẫn đi kia. Cho nên em nghĩ, liệu đây có phải là đồ chơi mà cha mẹ thi thể nữ này mua cho cô bé? Thời đó không phải rất thịnh hành búp bê gỗ sao ạ? Làm thành hình người, bên trên vẽ mặt mũi, mặc quần áo, chân tay còn có thể động đậy, con to thì một hai đồng, con nhỏ cũng chỉ hai ba văn tiền. Lúc đó chắc chắn bố mẹ cô bé biết cô bé bị mua đi với mục đích gì, cho dù không biết, đem con cái chính mình để đổi tiền, chắc chắn sẽ có cảm giác day dứt, cho nên khó tránh mua cho cô bé món đồ chơi đắt đỏ mà cô bé đã mong ước từ rất lâu nhưng chưa mua được. Trong hoàn cảnh xa hoa tráng lệ lại xa lạ, cô bé chỉ có thể sợ hãi nắm chặt lấy 'bạn' của mình, đến lúc chết cũng không nguyện buông ra, những người kia không còn cách nào khác, chỉ đành để cô bé cầm theo... Ừm, chết rồi, cho nên chúng ta bây giờ chỉ có thể nhìn thấy một mảng đen đặc... Em nghĩ như thế ạ." Chu Sa bị ánh mắt chăm chú của mọi người dõi theo, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cảm thấy cách nói "không tự nhiên này" có chút ngại ngùng.

Các giáo sư cũng không tin là thật, nhưng cũng không muốn đả kích cô học trò ưu tú cùng cách nghĩ đơn thuần ngây thơ này, thế là cười cười, liền qua loa cho xong chuyện: Cũng có khả năng này!

Nhưng sự thật lại nằm ngoài dự đoán của các giáo sư, một tuần sau, khi vải quấn trên thi thể nữ được tách ra, đồ vật được nắm chặt trong tay cô gái kia được lộ diện trước mặt mọi người, lại quả thật giống như lời Chu Sa, thật sự là một con búp bê gỗ, còn bảo tồn hoàn hảo, thậm chí chân tay vẫn có thể động đậy.

Các giáo sư ngượng chín mặt vì suy nghĩ hạn hẹp và sức tưởng tượng cứng nhắc bảo thủ của chính mình. Vị giáo sư họ Thường kia đích thân chạy đến tìm giáo sư Liêu: Cho tôi học trò của thầy đi, cho tôi học trò của thầy đi, cho tôi học trò của thầy đi! Rất nhiều cách nói chỉ để biểu đạt một ý nghĩa. Giáo sư Liêu sảng khoái, điềm đạm, nho nhã từ chối: Không được!

Trưởng khoa nghe nói người của sở Nghiên cứu đến đào chân tường, liền báo cáo với hiệu trưởng: Sau này không cho phép tên họ Thường của sở Nghiên cứu đến đây nữa! Không có chuyện tốt đẹp gì!

Hiệu trưởng giáo dục cấp dưới: Đừng như thế, nếu sở Nghiên cứu hiến hai phòng nghiên cứu, chuyện này còn có thể suy nghĩ lại mà.

Cô Trịnh khinh thường: Hiệu trưởng, sở Nghiên cứu còn nghèo hơn chúng ta...

Hiệu trưởng:... Vậy... vậy vẫn nên để bạn học Tiểu Chu ở lại trường nghiên cứu đi!

Hơn hai tháng sau, các chuyên gia phục dựng lại khuôn mặt của thi thể nữ, là một cô gái thông minh lanh lợi, cặp mắt to tròn xinh đẹp, nhưng gặp phải tai họa khiến người ta chỉ biết thở dài. Hơn một năm sau, thi thể nam nữ minh hôn được trưng bày tại bảo tàng địa phương, câu chuyện về tai họa mà cô gái phải chịu cùng búp bê gỗ trong tay (các chuyên gia để biểu thị nhân đạo, liền đem con búp bê cô gái kia nắm chặt trong tay lưu lại bên người cô gái, còn con búp bê trưng bày bên ngoài là đồ phục chế) khiến cho nhiều du khách nữ lệ rơi đầy mặt...

Nghe nói từ một đàn chị làm tình nguyện ở bảo tàng, thậm chí có một bà mẹ chỉ vào thi thể nữ kia rồi nói với cô con gái mới mười lăm mười sáu tuổi của mình: Nhìn xem, cuộc sống thời đó đáng sợ thế nào kìa, mẹ xem con cả ngày còn muốn xuyên không nữa không?

Sự kiện "âm hôn" kết thúc, tháng Mười cũng nhanh chóng qua đi, sau đó tháng Mười Một, rồi Mười Hai, thời gian lặng lẽ không tiếng động trôi đi, trời bắt đầu chuyển lạnh, bước chân của mùa đông lạnh lẽo cũng từng bước từng bước đến gần.

Chu Sa cùng đường hết cách trong việc nghiên cứu bộ lạc Giả Giám, cộng thêm thời tiết như đang nhắc nhở, khiến tâm tình cô có chút thất vọng. Chu Tú Mẫn nói, chính xác là rơi vào trạng thái văn nghệ "thương cảm thời thế nhìn hoa nở mà rơi lệ, chán ghét biệt ly, nghe tiếng chim kêu cũng không khỏi bàng hoàng", chẳng có một xu quan hệ gì với thời tiết. Chu Tú Mẫn khinh bỉ: Đạo đức giả! Cuối cùng cũng có thể trả lại câu này, Chu Tú Mẫn nghĩ thôi mà sung sướng. Chu Sa lại hoàn toàn quên mất trước đây cô từng nói Chu Tú Mẫn đạo đức giả, sau đó đáp lại bằng một âm thanh kì quái: Ồ! Không có sau đó, khiến Chu Tú Mẫn ôm một bụng tức, vô cùng buồn bực.

Không quan tâm đến Chu Sa nữa.

Nhưng Chu Sa vẫn là Chu Sa, bi thương cũng chỉ là tạm thời, ngắn ngủi, rất nhanh liền vực lại tinh thần. Trong lúc Chu Sa còn buồn thương thất vọng, tâm trạng chưa hoàn toàn tốt lên, giáo sư của cô lại mang tới một tin tức tốt, ở Lạc Dương khai quật được ngôi mộ Thế tử, thẻ tre được đào từ bên trong có nhắc tới Công chúa Chiêu Dương của Bình Xuyên Vương, giáo sư Liêu nghĩ học trò của mình từng nghiên cứu qua đề tài này, vội vàng đem nội dung trên thẻ tre đến tay cô, khiến Chu Sa vui mừng không thôi.

Những thẻ tre này là do đích thân Thế tử khắc. Nội dung là về tâm trạng cùng một số sự kiện trong cuộc sống của chàng. Thời thơ ấu, chàng từng cùng cha là Lạc Dương Vương đến phủ Bình Xuyên Vương, chàng và Công chúa – đương nhiên thân phận của Công chúa đến cuối cùng mới bị bại lộ, phía trước đề dùng một cái tên mập mờ hoặc không có tên để thay thế – cũng coi là thanh mai trúc mã. Khi chàng tròn đôi mươi, Công chúa âm thầm phái người đến tặng "trân châu lục bích thuần khiết kinh người" làm quà chúc mừng, chàng cho người dệt thành túi vải luôn mang theo bên người. Sau đó xảy ra một sự cố (không nói đã xảy ra chuyện gì), thân thể chàng bắt đầu yếu ớt, tìm đủ danh y nhưng không có hiệu quả. Sau đó có một thầy thuốc trong dân gian đến thăm bệnh, nói Thế tử trúng một loại độc rất hiếm gặp, mà loại độc này, trùng hợp là từ trân châu lục bích do Công chúa đưa tới. Loại độc này "ẩn nấp ngàn năm không chết, hút máu mà sống", đã xâm nhập vào nội tạng của Thế tử, trừ phi có một loại thuốc đặc thù nếu không khó mà trị, nhưng loại thuốc này rất quý hiếm, không biết có hay không, chính là "long châu" được kết tinh trong cơ thể rắn ngàn năm, mài thành bột, cộng thêm các nguyên liệu thuốc khác, có khả năng giải trừ độc trong cơ thể, nếu không chỉ có thể bị "nuốt tim gặm xương" mà chết.

Thế tử yêu thích Công chúa, đương nhiên sẽ không để Công chúa biết được tin tức này, nhưng cuối cùng Công chúa vẫn biết, "đích thân cưỡi ngựa, đến nơi đêm đã khuya", nói với Thế tử: Ta sẽ lấy châu cho chàng, xin hãy đợi...

Chu Tú Mẫn biểu thị ý kiến của mình với chuyện này: Vị Công chúa này thật là một người lãng mạn, không quản ngàn dặm, cưỡi ngựa mà đến, chỉ để nói với chàng trai kia rằng: Đừng sợ, ta sẽ cứu chàng. Đợi ta quay lại! Cho dù là trái tim sắt đá cũng sẽ rung động. Chẳng trách Thế tử có chết cũng không nhắc đến việc Công chúa hại chàng.

Đương nhiên Thế tử biết tính cách của Công chúa, dùng trăm cách khuyên ngăn, nhưng Công chúa quyết ý, cô độc xuất phát, cưỡi ngựa đến lại cưỡi ngựa đi, chỉ còn một mình Thế tử nhìn về màn đêm hư ảo. Thế tử cũng ôm tâm tình lãng mạn như Chu Tú Mẫn: Hiểu được trái tim người, chết cũng không hối tiếc! (Sau này quả nhiên đã ứng nghiệm!)

Từ đó, Thế tử bắt đầu chìm vào ngày tháng lo lắng, ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày suy nghĩ về tình cảm của Công chúa, vừa yêu thích vừa đau lòng, thế là "viết nhật kí" – khắc thẻ tre – ngày càng siêng năng (thế nên mới có chỗ trẻ tre này). Cứ thế đến hơn hai tháng sau, Thế tử nhận được một bức thư do Công chúa cử người mang đến, bên trên chỉ có một câu: Việc không thuận! Sau đó không lâu, phụ vương của chàng nhận được tin tức do Bình Xuyên Vương bí mật gửi tới, nói Công chúa bị bệnh qua đời, chuyện kết thân của hai nhà đã không thành.

Đương nhiên Thế tử bi thương tuyệt vọng, cuối cùng câu chữ khắc trên thẻ tre tràn đầy hối tiếc ân hận: Chiêu Dương, ta mệt rồi! Sau đó uống thuốc độc tự vẫn. Lạc Dương Vương thương tiếc con trai, cộng thêm hôn ước với phủ Bình Xuyên Vương, Công chúa cũng đã qua đời, thế là đề ra yêu cầu âm hôn với Bình Xuyên Vương, nhưng bị Bình Xuyên Vương lấy lí do "đường xa ngàn dặm, thi thể mệt nhọc, ta đây không nỡ" để từ chối. Một là Bình Xuyên Vương sợ chuyện dị thường phát sinh sau cái chết của Công chúa, hai là vì chuyện Công chúa muốn cứu Thế tử mà hại chính mình khiến Bình Xuyên Vương mang lòng oán hận, nào muốn nàng kết âm hôn cùng con trai Lạc Dương Vương? Sự việc cuối cùng cũng không đi đến đâu, đáng thương cho đôi trai gái nặng tình nặng nghĩa, lúc sống không thể kết thành vợ chồng, lúc chết cũng không thể làm uyên ương.

Mà có lẽ Thế tử đã có dự cảm với cái chết của Công chúa, trong thẻ tre nhiều lần nhắc đến: Vùng đất hoang dã, độc trùng sinh sôi, khí độc lan tràn, nghĩ về điều này, tâm tình thê lương, sợ không cát tường.

"Nghĩ thôi mà thấy đau lòng. Nhìn về tây nam, đôi mắt muốn xuyên đến."

"Ác mộng tỉnh lại, ngọn đèn đều đã tắt, có lẽ là điềm báo không tốt lành!"

Có lẽ Công chúa đã nhắc tới nàng sẽ đến đâu để "lấy châu" với chàng, nếu không chàng sẽ không biết "vùng đất hoang dã" phù hợp với khu vực ở vành đai tây nam không có người, "cọng lông không dài, ngọn cỏ không mọc" khi đó. Tuy sau này dần được mở mang, nhưng nơi đó vẫn tượng trưng cho "vùng đất hoang dã", mà tây nam, trùng hợp là phương hướng của Quảng Tây, cho nên, suy đoán về việc "Công chúa từng đến Quảng Tây" trước đây của bọn họ không sai, nhưng rốt cuộc Công chúa đã đến nơi nào của Quảng Tây?

Chu Sa tỉ mỉ tìm kiếm vết tích trong nội dung thẻ tre cũng không có kết quả, nhưng lại thấy được một câu chuyện kì quái mà Thế tử có nhắc tới, hoặc có thể nói là tin đồn:

Nước Hoang Vu phía tây có hang động thần tiên, trăm năm xuất hiện, xuất hiện một ngày, sau một ngày lại biến mất, tiến vào trong đó là một thành phố chết, dưới thành phố chết, còn có động đình lầu các, đài tạ non nước, nguy nga thẳng đứng, nhìn giống như nơi ở của thần tiên, hỏi rằng: Đây có phải "đào nguyên" mà người đời nhắc đến?

Đáp: Đúng thế.

Đáng tiếc, không thể đích thân đến!

Đây giống như một câu chuyện kì quái, nhưng lại bao hàm một lượng thông tin cực lớn: Một là, "Nước Hoang Vu phía tây" rất có khả năng chỉ một khu vực nào đó ở Quảng Tây. Hang động thần kì kia, trăm năm mới xuất hiện một lần, mỗi lần chỉ xuất hiện một ngày, một ngày sau đó sẽ không thấy nữa, điều này rất có khả năng là một hiện tượng thiên nhiên thần bí nào đó, cũng có khả năng là một loại trận pháp thần kì không thể giải thích. Chủ yếu là, Chu Sa từng nghe được "câu chuyện quái dị" này ở Bắc Kinh, lúc đó bọn họ thảo luận trọng lượng của vàng hình thành áp lực với bề mặt trái đất, một người đàn ông đối diện cũng thêm thắt, kể cho bọn họ chuyện này, nhưng hắn lại không nhớ được địa danh xuất hiện tin đồn kia. Nói vậy là, rất có khả năng nơi đó (hang động) tồn tại, không chỉ là truyền thuyết trong tiểu thuyết kì quái. Hai là, "đi vào trong là một thành phố chết", đi từ hang động này vào bên trong (làm sao để vào trong là một vấn đề khác), bên trong là một thành phố chết. Từ cổ chí kim, từng có không ít gia tộc Đế Hoàng, hoặc những gia tộc tướng sĩ, gia tộc quyền quý dưới trướng Hoàng đế tìm trăm phương ngàn kế để xây dựng lăng mộ bí mật, đến cuối cùng giết người diệt khẩu cũng phải chuyện lạ. Vì lựa chọn được vị trí xây mộ, đem giết toàn bộ thôn dân xung quanh cũng không phải không có khả năng, hoặc là, công trình lăng mộ này quá lớn, mất rất nhiều thời gian xây dựng, công nhân nghỉ ngơi ngay tại xung quanh công trình, cuối cùng biến thành thôn làng, sau khi lăng mộ hoàn thành, toàn bộ công nhân đều bị giết chết, cho nên thôn làng này đương nhiên trở thành "thành phố chết", giống như "thành phố chết" ở mộ Tần Vương. Thậm chí còn có một khả năng, "thành phố chết" này vốn "chết", những người định cư ở nơi này không biết vì nguyên nhân gì, có thể là trúng độc, có thể là thảm họa thiên nhiên, toàn bộ đã rời đi hoặc là chết, giống như thành phố Maya thần bí, toàn bộ thành phố bị chìm xuống. Sau đó người đời sau vì nguyên nhân nào đó, rất có khả năng là ưu thế địa lí, đã xây dựng kiến trúc lăng mộ đẹp đẽ giống đào nguyên phía dưới thành phố này, có động đình lầu các, có nước có non, có sân vườn, có cây cỏ, nguy nga lộng lẫy, khí thế hùng vĩ. Mà Công chúa từng đến nơi đó (rất có khả năng đi trộm báu vật), sau đó nói với Thế tử, có lẽ Thế tử cũng biết Công chúa làm gì (nhưng cũng không ghét bỏ, Chu Tú Mẫn nói quả là người đàn ông si tình) cũng không cảm thấy không có gì không tiếp nhận được, còn hận không thể đích thân đến nhìn tận mắt một chuyến.

Chu Sa kì quái nghĩ tới vùng đất địa thế được gọi là "vi diệu không thể tả", không phải vùng đất địa thế đó cũng "bị lún" sao?

Nơi Công chúa tới là "vùng đất địa thế" kia sao?