Chu Sa Nhiễm

Chương 130



Buổi tối giáo sư Liêu mời Chu Sa tới nhà ăn cơm, vợ giáo sư đích thân xuống bếp. Ăn cơm tối xong, hai thầy trò vào thư phòng tiến hành đối thoại nghiêm túc, sắp tới đây ông thầy sẽ đến Bắc Kinh để chuẩn bị cho công việc khảo cổ mộ Tần Vương, ông muốn biết học trò đắc ý của mình sau đây có dự định gì.

"Xem hết những thứ kia chưa?" Giáo sư Liêu hỏi về nội dung trên thẻ tre của Thế tử. Ông không hỏi có đọc hiểu hay không, đó không phải là vấn đề với Chu Sa, không cần hỏi nhiều thêm một câu.

"Đọc xong rồi ạ!"

"Có suy nghĩ gì không?"

"Trước đây chúng ta từng suy đoán, Công chúa đã từng đến vành đai Quảng Tây, suy luận này không còn nghi ngờ gì nữa, quả thật là sự thật." Chu Sa tỉ mỉ kể lại "chuyện quái dị" trên thẻ tre của Thế tử cho giáo sư nghe, "Ở một vùng thần bí nào đó của Quảng Tây, có lẽ là nơi ẩn giấu một ngôi mộ hiếm thấy trên đời, quy mô của nó, thậm chí có thể vượt qua cả một thành phố nhỏ."

"Em cho rằng, nó có khả năng liên quan tới 'vùng đất địa thế vi diệu không thể tả' trong bức tranh tường trong mộ Tần Vương. Năm đó Tần Vương hạ lệnh cho người tìm kiếm vùng đất địa thế phong thủy trong thiên hạ, thủ lĩnh của bộ lạc Giả Giám đã tìm được hai nơi tốt nhất, nhưng vì nơi đó xảy ra hiện tượng đáng tiếc là 'lún đất', mà chỗ đáng tiếc này có khả năng dẫn đến mộ Tần Vương trăm năm sau bị hủy hoại, để đảm bảo ổn định, người đó quyết định xây mộ ở vị trí hiện tại, nhưng người thủ lĩnh vẫn ghi chép lại về vùng đất địa thế kia. Hàng trăm năm sau, có người vào được ngôi mộ Tần Vương, lấy được thư tịch bên trong, tìm được vị trí của vùng đất kia, sau đó tiến hành xây dựng lăng mộ hùng vĩ nguy nga. Lại hàng trăm năm sau, Công chúa phát hiện ngôi mộ này, cũng từng vào đó, hơn nữa sau khi trở ra thì gặp chuyện."

Giáo sư chăm chú nghe, liên tục gật đầu, "Đó là mộ của ai, có đầu mối gì không?"

Ánh mắt Chu Sa do dự, giáo sư thân thiết nói, "Không có căn cứ gì cũng không quan trọng. Nói xem cách nghĩ của em thế nào đi, cũng không phải phát biểu luận văn học thuật, không cần nghiên cứu tỉ mỉ có lí luận hay căn cứ."

"Một tạp chí nổi tiếng nước ngoài đã từng chọn ra 'Mười lăng mộ hùng vĩ nhất thế giới', ngôi mộ được lựa chọn ở Trung Quốc lại không phải là lăng Thủy Hoàng nổi tiếng, mà là 'mộ Công chúa', nơi chôn cất thi hài thật sự của Công chúa Lục Châu ít được biết đến, đến nay còn chưa được phát hiện. Sử kí có ghi, mộ Công chúa 'xây dựng trên núi, đẹp như đào nguyên' giống với miêu tả giản lược trên thẻ tre của Thế tử.

Giáo sư chầm chậm gật đầu, "Ta cũng từng đọc cuốn tạp chí đó, khi đó còn thảo luận với ông bạn già, lúc đó không cho là đúng, cuối cùng kết luận người nước ngoài hiểu biết quá ít về Trung Quốc, căn bản không biết cái gì gọi là hùng vĩ kì thế, đẹp đẽ tráng lệ. Ta còn tức giận, nhịn không được viết một email chất vấn tờ báo đó, dựa vào cái gì lựa chọn 'nhất thế giới', bọn họ có bao nhiêu hiểu biết về Trung Quốc. Mộ Công chúa Lục Châu làm thế nào để trở thành ngôi mộ đẹp nhất Trung Quốc, rồi đẹp nhất thế giới?" Giáo sư nói tới đây, lộ ra nụ cười ngượng ngùng như đứa trẻ, "Không ngờ đối phương thật sự nghiêm túc trả lời ta. Hắn nói, là một nhà bác học nổi tiếng Trung Quốc đề cử cho hắn, vị Hồng Nho này tiếp thu văn hóa Đông Tây, thanh danh lừng lẫy, lời người đó nói hoàn toàn có thể sử dụng làm chứng cứ, hơn nữa còn gửi thêm bức ảnh và nội dung cho ta, còn giải thích với ta, nhà bác học đó sớm đã qua đời, chuyên mục này của hắn, thật ra là có ý để tưởng nhớ cố nhân. Ta đọc email đó, nội dung phong phú, ghi chép sinh động, khiến người ta cảm giác được mấy phần tự mình trải nghiệm bên trong, nếu không phải trí tưởng tượng quá phong phú, chỉ có thể là đích thân đã trải nghiệm, nhưng trực giác của ta loại từ nguyên nhân từ trí tưởng tượng, trích dẫn kinh điển của người đó vô cùng sâu sắc, có thể thấy là người học thức uyên thâm. Tuy ta không quá tin tưởng, nhưng nghĩ đến ý nghĩa phía sau nội dung trong quyển tạp chí kia, cũng không lên tiếng nữa."

Chu Sa vội vàng hỏi: "Giáo sư, thầy còn giữ lại email kia không ạ?"

"Đương nhiên, ta còn in ra để cất giữ." Giáo sư đứng lên, tìm kiếm trong một đống tài liệu, sau đó rút ra một phần tài liệu màu xanh, mở ra, lấy ra hai tờ giấy đưa cho cô, một tờ là ảnh phục chế bức ảnh trong email (đương nhiên là đen trắng, giáo sư mới học sử dụng máy in, gần đây mới dùng máy in màu), một tờ là nội dung email. Nội dung không quá dài, dùng tiếng Anh lưu loát miêu tả lại sự hùng vĩ, đẹp đẽ, tráng lệ cùng mộ chính nơi đặt quan tài của giai nhân, thật như giáo sư nói: "Như có mấy phần tự mình trải nghiệm bên trong", khiến người ta tin tưởng, bưu kiện không kí tên, chỉ có ngày tháng, dưới ngày tháng có một con dấu rất nhỏ, nhưng thấp thoáng thấy được hình ảnh một con chim đang ngậm cành cất cánh bay lên vô cùng xinh đẹp.

Chu Sa nhìn con dấu kia liền biết là ai, cậu ba Lâm Thượng Hải. Với tiếng tăm của cậu ba Lâm lúc đó, chẳng trách người trả lời giáo sư đã nói "hoàn toàn có thể sử dụng làm căn cứ".

"Giáo sư, em có thể cầm đi photo một bản được không ạ?"

Giáo sư gật gật đầu, hỏi, "Em có biết 'nhà bác học' trong email này là ai không?"

Chu Sa do dự gật gật đầu, "Cậu ba Lâm Thượng Hải ạ."

Giáo sư bất ngờ, gật gật đầu, "Ta từng nghe về ông ấy, nghe nói người này am hiểu Trung – Tây, trình độ uyên bác khó mà tưởng tượng, tính cách lại rất hiền hòa, tuy sinh ra trong gia đình phú quý, nhưng không trang hoàng xa xỉ, đáng tiếc... Năm đó ta kiên trì lại hoài nghi là ông ấy, không ngờ thầy trò mình tư tưởng lớn gặp nhau. Nếu là ông ấy, quả thật xứng đáng với danh hiệu 'Hồng Nho' này." Trên mặt giáo sư lộ ra biểu cảm tiếc nuối giống như giáo sư Dân tộc học, là những người sống cùng một thời đại, chỉ nghe được uyên bác mà không thể gặp, là một học giả, quả là một điều đáng tiếc.

Một hồi im lặng. Giáo sư lại hỏi: "Em muốn đến mộ Công chúa sao?"

Chu Sa kiên định gật đầu, "Vâng!"

Giáo sư im lặng rất lâu, không bày tỏ ý kiến. Một lúc lâu sau, "Tiểu Chu, nguyên tắc khảo cổ của chúng ta là khai quật bảo vệ, hiện tại, có rất nhiều văn vật lịch sử đang đợi chúng ta bảo vệ, giữ gìn. Trong tình huống thông thường sẽ không chủ động thực việc công việc khai quật. Em có lí tưởng là tốt, nhưng, có phải quá ngây thơ rồi không?"

Chu Sa trầm ngâm, sau đó phản bác, "Giáo sư, thầy muốn tận mắt nhìn thấy mộ Tần Vương đúng không ạ? Thầy muốn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ tráng lệ trong đó, còn có những bảo vật quý giá bên trong đúng không ạ? Em nghĩ, em cũng muốn xem, em muốn xem xem kiến trúc hùng vĩ tráng lệ bên trong lăng mộ Công chúa, thứ có thể kinh động lòng người, em muốn xem xem những thứ mà ông ấy đã từng nhìn thấy, em muốn thực hiện nguyện vọng của ông ấy, em nhất định phải đi, em cũng nhất định sẽ tìm được nơi đó."

Giáo sư chăm chú nhìn biểu cảm của cô, rất lâu, lộ ra nụ cười khẽ, giống như ánh mặt trời chiếu sáng màn sương mù. Ban nãy ông cố ý, chính là thăm dò quyết tâm của cô học trò này. Ông nhìn thấy cô học trò mà ông thương yêu nhất, đắc ý nhất, tự tin kiêu ngạo đến thế, thật khiến người ta yêu thích. Giáo sư khẽ mở lời, âm thanh nhẹ nhàng điềm đạm mà tràn đầy trọng lượng: "Chu Sa, ta biết em không phải người bình thường, trước giờ ta chưa từng nhìn sai. Duy trì khí thế này, kiên trì với lí tưởng và quyết tâm của bản thân, như thế mới là học trò của ta!"

"Cố lên!"

...

Chú thích:

1. Hồng Nho: chỉ nhà bác học