Chu Sa Nhiễm

Chương 143



Lần động đất thứ hai kéo dài hơn nửa phút đồng hồ. Nhưng nửa phút này, lại dài như một thế kỉ. Rõ ràng chỉ là một cái chớp mắt, nhưng dường như có thể nhìn thấy bức tường phía sau đang rung chuyển, phát ra một âm thanh xì xì nhỏ. Lớp bụi trên đầu ào ào rơi xuống người bọn họ. Chu Tú Mẫn bị một khối đá nhỏ rơi trúng, cô ấy run rẩy mở mắt ra, nhìn thấy ở một phía không xa, có thể dùng mắt thường quan sát, một vết rạn nhanh chóng nứt ra, dường như có một bàn tay vô hình bên dưới có thể thò lên bất cứ lúc nào, Chu Tú Mẫn nuốt nước bọt, cảm thấy nhịp tim của mình đập vô cùng nhanh.

Thật ra biên độ của trận động đất lần này cũng không ác liệt bằng trận động đất ở Mẫn Châu mà bọn họ từng trải qua, thậm chí còn yếu ớt hơn rất nhiều, nhưng không biết hoàn cảnh quẫn bách của bọn họ hay là môi trường bị bịt chặt đặc thù nơi đây, Chu Tú Mẫn cảm thấy đặc biệt hoang mang. Đột nhiên bản thân rất nhớ đám bạn học lớp Khảo cổ.

Trước đây cho dù là bị nhốt ở "vùng đất địa thế Thanh Dương" hay Mẫn Châu, bọn họ cũng luôn ở cùng nhau, cho dù có nguy hiểm khó khăn thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng cùng nhau chống đỡ, lúc đó dù có sợ hãi cũng không đến mức như hiện tại, hiện tại cô ấy hoảng loạn đến không còn là chính mình. Sợ hãi khiến Chu Tú Mẫn vô thức quay người rúc vào lòng Chu Sa, giữ chặt lấy cổ áo Chu Sa, giống như làm thế có thể giữ bình tĩnh cho tâm trạng hỗn loạn cùng nhịp tim quá nhanh của mình. Chu Sa cũng dùng sức ôm lấy Chu Tú Mẫn vào lòng, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ, thầm lặng an ủi. Chu Tú Mẫn co lại trong lòng Chu Sa, hai tay xuyên qua chiếc áo phao của cô, ôm chặt lấy cơ thể cô, rất nhiều suy nghĩ u ám đen tối muốn trào ra, Chu Tú Mẫn tận lực ép xuống, trong lòng lẩm bẩm "Mình không sợ, mình không sợ..."

Nhưng nếu mình sợ, nhất định Chu Sa cũng sợ! Cho dù Chu Sa dũng cảm lợi hại đến đâu cũng chỉ là một cô gái. Chu Tú Mẫn mơ màng nghĩ: Sao mình có thể suốt ngày đóng vai kẻ yếu chứ? Mình cũng muốn an ủi cậu ấy. Thế là Chu Tú Mẫn buông bàn tay đang ôm giữ lấy mình ra, ngẩng đầu lên, khẽ cười với Chu Sa, trên mặt mang theo biểu cảm "mình không sợ, cậu đừng lo lắng". Chu Tú Mẫn quay về khí thế ban nãy, cố ý dùng âm thanh thô lỗ, oán trách, tức giận của mình mắng lên: "Mẹ kiếp, mộ Công chúa này thật là thần cơ diệu toán? Biết đám người Joker đến đào mộ nàng, không dùng cơ quan thuốc độc, trực tiếp dùng động đất để đánh đuổi, quá tuyệt! Cô ấy nghĩ, nói gì đó có thể đỡ sợ hơn chăng? Tóm lại động đất cũng không chạy được, vậy thì nói chuyện, nói chuyện để mọi người bớt hoảng loạn.

"Đùa à! Chắc chắn là trùng hợp. Nhưng Công chúa này cũng thật, con mẹ nó, lợi hại, điểm này anh thừa nhận." Béo trước giờ phản đối "mê tín phong kiến", lúc đó cũng đáp một câu, cùng lúc đó cũng không quên làm tốt biện pháp bảo vệ: Sống chết dùng ba-lô che đầu. Giang Viễn Lâu nhích mông lại gần bọn họ hơn, âm thanh mang còn cố ý mang theo một nụ cười thư thái: "Ồ, mọi người nói xem, Công chúa này có phải là người đó không?"

"Người đó? Người đó là người nào?" Béo hỏi.

"Hi hi." Giang Viễn Lâu cười gian ác, mắt qua mày lại với Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn cố ý không kiên nhẫn lườm hắn: "Đàn anh, biểu cảm co giật của anh cộng thêm không khí âm u ở đây khủng bố lắm biết không hả?"

"Xì!" Giang Viễn Lâu không thèm để ý bĩu bĩu môi, thật ra hắn biết trong lòng mọi người đều căng thẳng đều sợ hãi, lúc này chỉ trêu chọc một chút. Nói thật, có thể nói chuyện thế này khiến người ta dễ chịu hơn chút, ban nãy hắn luôn muốn mở miệng nhưng ngại, quá căng thẳng, tim đập thình thịch, hắn lúng túng không biết làm cách nào để "phá vỡ" không khí, Chu Tú Mẫn vừa mở miệng, hắn vô thức thở phào một cái, lúc này bị Chu Tú Mẫn ghét bỏ, cũng không để ý. Đây là tìm niềm vui trong đau khổ sao? Thế là cười hi hi thơ văn, "Cảm hĩ? Ninh bất phạ tử hồ? (Dám không? Có sợ chết không?)

Chu Tú Mẫn vừa nghe, mặt đỏ bừng, câu này có nguồn gốc, chính là để nói về Công chúa lợi hại này, vì Công chúa đã từng làm một chuyện vô cùng dữ dội. Chuyện là thế này, trong sử sách – là chính sử nghiêm túc, không phải là dã sử hay truyền thuyết linh tinh lộn xộn – ghi chép rõ ràng:

Một vị Thân vương được Hoàng đế lúc đó, chính là là anh trai ruột của công chúa Lục Châu vô cùng sủng ái, nhìn trúng một thị nữ xinh đẹp bên cạnh Thái hậu, nhìn thấy nàng mắt thẳng tắp như mất hồn, thân là đàn ông, đương nhiên trong lòng Hoàng đế rõ như kính, rộng rãi để Thái hậu thưởng cho hắn. Vị Thân vương đó vô cùng mừng rỡ, vui vẻ dẫn thị nữ đó về Vương phủ động phòng hoa chúc, phong lưu khoái hoạt. Kết quả thì sao? Kết quả Công chúa cũng thích thị nữ này, nghe Thái hậu tặng thị nữ cho chú ruột của mình liền nổi trận lôi đình. Nổi giận đến mức nào? Sử quan dùng một từ rất hàm súc, "nộ sát", chính là nói tức giận giống như thiên nhiên nổi giận, vô cùng đáng sợ. Thậm chí trong tiểu thuyết đầy trí tưởng tượng của người đời sau cũng nhắc đến chuyện này, còn dùng một câu kinh điển để hình dung: Xung quan nhất nộ vi hồng nhan (Tức giận đến cực điểm vì một cô gái xinh đẹp). Cho nên vị Công chúa này trở thành một người phụ nữ vô cùng đẹp đẽ trong mắt các cô gái đồng tính. Sự mạnh mẽ của Công chúa lúc đó được thể hiện thế này: Nàng cũng không vào cung khóc lóc cầu xin mẫu hậu hay huynh trưởng thu hồi lại mệnh lệnh, nàng trực tiếp dẫn gia đinh chặn chú mình giữa đường, chặn rồi đánh hắn một trận, đánh xong rồi hung hăng mắng: Muốn nàng làm thị nữ cho chú? Chú nghĩ hay nhỉ! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, bà đây nhìn thấy chú một lần thì đánh một lần, đánh chết trực tiếp đào huyệt chôn, tôi xem chú có phải thật sự không sợ chết không!" (Khởi nghĩ sở tưởng? Tái giả, sát nhi trực mai chi, cảm hĩ? Ninh bất phạ tử hồ?) Kéo thị nữ kia lên ngựa mà đi, đẹp đến rơi mất liêm sỉ. Lúc đó đám người vây quanh xem, chật ních ba tầng lầu, tận mắt chứng kiến, lũ lượt thảo luận: Mẹ kiếp, hung dữ quá! Đó là ai? "Là Công chúa đó!" "Mẹ kiếp, Công chúa oai phong quá, cầu gả!", "Cầu ôm đùi." "+1", "+2". Đương nhiên, những thứ này đơn thuần chỉ là trong tiểu thuyết của người đời sau tưởng tượng ra, nhưng "xung quan nhất nộ vi hồng nhan" là chuyện có thật. Hơn nữa chuyện thần kì nhất chính là kết quả của câu chuyện: Thân vương chạy ra ngoài thành tránh Công chúa nửa năm, từ đó nhìn thấy Công chúa liền lập tức chạy, Công chúa ngoài bị phạt cấm ra ngoài nửa tháng, cái rắm gì cũng không ảnh hưởng.

Người đời sau cho rằng Thân vương nhiều lần nói năng bừa bãi đắc tội Hoàng thượng, Hoàng thượng không thể thanh toán trước mặt, thế là bày cách, mượn tay Công chúa hung hăng giáo huấn hắn một bài học, nếu không Công chúa lấy đâu ra lá gan này, mà lại chỉ bị phạt nhẹ như thế? Rốt cuộc sự thật thế nào cũng không có cách nào tra cứu, nhưng xu hướng tính dục của Công chúa lại luôn bị người đời sau nghi ngờ. Bởi sau đó Công chúa được gả cho Hàn Ngữ, thi nhân nước Nam danh tiếng vang thiên hạ đang bị bắt làm tù binh, nhưng phò mã có năm thị thiếp xinh đẹp, những thị thiếp đó đều do đích thân Công chúa dâng tặng. Trước nay phò mã đều bị áp bức, trên giường phu thê, dưới giường quân thần, nào có thể chiếm được nàng? Năm người thiếp kia còn xinh đẹp chết người. Hơn nữa Công chúa cùng thị nữ được cướp về kia còn không chút kiêng nể "cùng ra vào, ngủ chung phòng", đến đâu cũng có hai người, còn cùng ăn cùng ngủ, không phải Bách Hợp thì là gì? Hơn nữa còn được sử quan quang minh chính đại chép lại, cho nên người đời sau đều gào thét về Ngụy Tấn: Không chịu được, quá mục nát rồi. Đây là câu chuyện to gan cỡ nào, nàng không lợi hại, ai lợi hại?

Cho nên, Giang Viễn Lâu lấy ra trêu chọc Chu Tú Mẫn. Chu Tú Mẫn đỏ mặt, nhưng không phải cà chua mềm, tức giận hừ một cái, giả vờ lạnh lùng như không biết gì đáp lại: "Không dám! Em sợ chết lắm!"

Giang Viễn Lâu và Béo cười quái dị, mắt qua mày lại khiến Chu Tú Mẫn tức đến răng lợi ngứa ngáy, hai tên đàn ông này sao có thể bà tám thế chứ, không ngại sao?

Một màn cười nói, tinh thần cũng hồi phục không ít, trạng thái tốt hơn nhiều, động đất cũng dừng lại, dường như bọn họ không hề do dự nắm lấy ba-lô rồi chạy, một đường chạy vội, đặc biệt là khi xuyên qua cung điện, đi càng nhanh hơn, giống như sợ phía sau có quái thú đuổi theo bọn họ, thật ra là sợ căn phòng này sập xuống, vì xảy ra động đất, nền đất ở đây lại lún, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa là vô cùng nguy hiểm, nhưng đúng lúc này, không thể trốn tránh được nữa, bọn họ chỉ có thể nhấc bước chân nhanh hơn, nhanh hơn lại nhanh hơn nữa. Lúc này bọn họ cần nắm chắc thời gian tìm được lối ra ở phía đông, nếu không lại xảy ra động đất, nếu động đất mạnh, không chỉ có cung điện sụp xuống, ngay đến cả cửa ra cũng bị vùi, đến lúc đó thì toi mạng. Bọn họ không ngừng nghỉ xuyên qua cung điện, vườn hoa. Cho nên mới nói, nơi kiến trúc quá lớn, đồ quá nhiều đều không tốt lành, rõ ràng đoạn đường chỉ mất mười phút để đi qua, đằng ấy vòng nửa tiếng đồng hồ cũng không biết đang quanh co chỗ nào, những con đường ngoằn ngoèo ở đây thật khiến người ta phát điên, khiến người ta đau đầu chóng mặt, hận không thể có "thuật độn thổ" trong truyền thuyết, "vèo" một cái là đến. Đi một tiếng đồng hồ, Béo thở hổn hển hỏi: "Đây... đây không phải là học mộ Tần Vương chứ? Nhiều nhà vườn như thế, vòng đến lúc nào đây?"

Giang Viễn Lâu lẩm bẩm, "Nếu biết bay thì tốt!" Bay lên có thể đi thẳng rồi.

Chu Tú Mẫn cũng nhanh sùi bọt trắng, cuộc sống mấy ngày nay giống như địa ngục, "Im miệng! Tiết kiệm sức đi..."

Lúc này bọn họ đang đứng trước hành lang thở dốc, phía trước là một sân vườn trang nhã, ít nhất là năm đó rất trang nhã, thậm chí còn có một dòng sông xinh đẹp uyển chuyển chảy qua, trong tối tăm lờ mờ tản ra ánh sáng dịu dàng màu bạc.

Chu Tú Mẫn dụi dụi mắt, lại gặp ảo giác rồi sao? Ở đây tại sao lại có sông, cho dù thật có, nghìn năm cũng đã sớm cạn khô rồi chứ? Cô ấy véo mình một cái, con sông kia không biến mất, đang muốn dùng sức một chút, bị Chu Sa nắm lấy tay kéo về phía trước. Thật sự có một con sông, dùng ngọc lót dưới lòng sông, càng dập dìu diễm lệ, nước chầm chậm chảy qua, lại còn có nước chảy, mọi người không tự chủ được muốn véo mình một cái.

Giang Viễn Lâu hất một viên đá bên chân xuống sông, hòn đá phát ra tiếng "tõm" trầm thấp, lay động dòng nước yếu ớt, sau đó im lặng rơi xuống trên một tảng đá ngọc trắng, Giang Viễn Lâu nuốt nước bọt, lẩm bẩm, "Hình như không phải ảo giác... lẽ nào con sông dưới lòng đất kia chảy đến đây? Nó sẽ chảy đến đâu?"

Chu Tú Mẫn đang muốn thò xuống rửa mặt mũi, dường như dáng vẻ lúc này của cô ấy cũng không khác gì khi trúng hương, bị Chu Sa kéo lại: "Đừng chạm vào. Coi chừng có độc."

Thật ra trong lúc không có thời gian này, bọn họ cũng không an nhàn rảnh rỗi tìm hiểu xem rốt cuộc nó từ đây đến rồi chảy đến đâu, sau một phen sửng sốt, bọn họ lại nhanh chóng rời đi. Còn về còn sông nhỏ kia, từ đâu chảy đến, lại chảy về đâu, biến thành một câu đố. Bọn họ vòng qua hành lang thấp, đến ngã rẽ trên hành lang thì nhìn thấy một thi thể mặc quần áo thể thao, thi thể có tư thế kì quái co cụm bên bức tường, một tay ôm bụng, biểu cảm trên mặt cực kì đau đớn, cách mấy bước, có một bình nước quân dụng lăn lóc. Chu Sa đi đằng trước, cho dù to gan nhưng khi không kịp phòng bị cũng giật mình, người phía sau cũng có chút bất ngờ, đây đã là xác chết thứ ba. Những người này là "bộ lạc lang thang" trước đây của đoàn đội Joker sao?

"Uống nước kia mới chết sao?" Béo khẽ hỏi. Chu Sa nói ai biết được, chúng ta nhanh đi thôi. Lại tăng tốc bước chân. Mọi người nối đuôi vội vàng đi theo. Lại ở một nơi không xa phát hiện được hai xác chết. Vì Chu Sa nói không có thời gian, mọi người cũng không tỉ mỉ quan sát, ngay cả ba-lô của chúng cũng không động vào, tất cả cùng Chu Sa vội vàng hành quân, sau đó bọn họ lại gặp một khu rừng chết rộng lớn.

Những cây này nhìn rất giống cây đào, có lẽ là được trồng khi lăng mộ xây dựng hoàn tất, sống nhiều năm như thế, cuối cùng vì môi trường kín hoặc do lí do nào đó mà chết đi, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì mà không mục ruỗng, còn bảo trì hình dáng lúc mới chết. Mọi người cũng không có tâm trạng hiếu kì, cung điện này cũng đủ thần bí rồi, không để ý hết được nhiều chuyện kì bí như thế, thật ra, bọn họ đã cảm thấy tê dại rồi, cho dù những cây này có thể nở hoa, bọn họ cũng không cảm thấy kì quái. Mọi người chỉ muốn rời khỏi đây. Cô Trịnh nói đúng, học thuật rất quan trọng, nhưng mất mạng rồi còn học hành gì nữa? Chu Tú Mẫn đột nhiên nhớ tới câu nói mà cô Trịnh nói với bọn họ trên đường ở Bắc Kinh, trong lòng có một loại cảm khái kì lạ không hợp thời điểm, cảm khái tính trùng hợp của vận mệnh, có lẽ khoảnh khắc bọn họ nhìn thấy Joker đã được định sẵn ngày giờ.

Bọn họ vội vàng bước vào. Rừng cây đó giống như rộng lớn vô biên, đi thế nào cũng không có điểm dừng, chớp mắt một cái, bọn họ đã đi một tiếng đồng hồ, nhưng chưa nhìn thấy bất kì vết tích nào của đường ra, lại im lặng đi thêm mười phút nữa, Giang Viễn Lâu mẫn cảm nhìn thấy tượng tiểu đồng nâng đèn trước mặt, nghi hoặc, "Có phải chúng ta từng đi qua chỗ này?"

Béo nhăn mày, muốn nói gì đó nhưng không nói, Chu Tú Mẫn quỳ xuống nhặt lên ba viên đá nhỏ đặt lên bức tượng đá kia, "Được rồi, đi thôi!"

Mười hai phút sau, bọn họ lại nhìn thấy ba hòn đá mà Chu Tú Mẫn đặt lên bức tượng, mọi người phát ra tiếng rên như giãy giụa sắp chết.

Trong tiểu thuyết võ hiệp thường có một tình tiết: Ai đó bị thương, cần cao nhân giúp đỡ, nhưng cao nhân tránh đời đã lâu, vì để phòng có người đến làm phiền, thường bày trận pháp kì quái gì đó ở khu rừng nơi mình sinh sống, người bình thường không thể đi qua, chỉ có người có duyên hiểu được phá giải mới có thể tìm hắn.

Chỉ là bọn họ muốn tìm một cánh cửa sống mà thôi.

"Mẹ kiếp!" Giang Viễn Lâu, Béo và Chu Tú Mẫn không nhịn được đồng thanh chửi một tiếng, khó khăn lắm mới chạy thoát, còn giống như Đường Tăng lấy kinh trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, cái này có phải quá hà khắc rồi không?"

"Tiểu Chu/ Chu Sa..." Béo và Chu Tú Mẫn đồng thanh gọi, Chu Tú Mẫn vội vàng kêu lên, "Cậu nhanh nghĩ cách đi!" Chu Sa hoảng loạn cắn môi, sau đó lắc lắc đầu, "Tạm thời mình cũng không nhìn ra. Chúng ta chỉ có thể đi xem xem. Mỗi ngã rẽ đặt ba hòn đá, nhìn thấy hòn đá thì vòng sang ngã rẽ ngược lại."

Cũng chỉ có thể như vậy. Bọn họ bắt đầu thử theo cách của Chu Sa Chu Tú Mẫn cảm thấy ban nãy bản thân quá lớn tiếng giống như đang mắng người, vô cùng bối rối, cô ấy cảm thấy phải giải thích rõ ràng với Chu Sa, cố ý đi đến cạnh Chu Sa nói xin lỗi cô, Chu Sa không để tâm cười cười, "Không sao. Cậu không phải cẩn thận từng tí với mình như thế mà."

Chu Tú Mẫn có chút lúng túng, "Không biết, bây giờ đến cả một hiểu lầm nhỏ cũng không muốn cậu hiểu lầm."

Chu Sa cười cười nắm lấy tay Chu Tú Mẫn đặt lên tay mình xoa xoa, Chu Tú Mẫn cảm thấy tay Chu Sa lạnh lẽo, đem tay cô bỏ vào túi áo phao của mình, thấy Chu Sa không lên tiếng, lại khẽ hỏi: "Nghĩ gì thế?"

"Mình đang nghĩ, không phải Công chúa biết kì môn độn giáp chứ? Mình đang nghĩ có phải nàng bố trí không."

"Có khác gì sao?"

Chu Sa buồn bã khẽ thở dài, "Không biết... mình phải hiểu được tâm tư của nàng mới có thể hiểu được nàng thiết kế như thế nào, sau đó mới có thể ra ngoài."

Ba người đi qua ba đường nhánh. Mỗi đường nhánh bọn họ đều nhìn thấy kí hiệu ba hòn đá nhỏ do bọn họ để lại. Mọi người mệt mỏi lại thê lương, nhưng vẫn miễn cưỡng đi lại, đang tính quay lại một lần, đột nhiên nghe thấy âm thanh quái dị từ xa áp sát, xào xào xào xào, nghe như tiếng mưa, nghe kĩ lại như tiếng ma sát với mặt đất tạo thành. Bọn họ nghe mà nổi da gà, vô thức lùi đi mấy bước. Âm thanh càng ngày càng gần, lại càng ngày càng vang dội. Chu Tú Mẫn tỉnh táo, kéo mọi người đến dưới gốc cây, nói không chạy được thì trốn một lúc.

Vừa trốn xong, âm thanh kia chỉ còn cách trước mặt nửa mét, một mùi tanh nhào đến như muốn giết hết, chỉ nhìn thấy một con rắn da vằn khí thế hung hăng dọa người bò đến, dài hơn hai mươi mét, thân thể trơn nhẵn to lớn, chiếc đầu ngẩng cao lại có chiếc mào đỏ tươi, không biết đã bao nhiêu tuổi, tóm lại cực kì dọa người, bọn họ nhìn thấy thiếu chút nữa đã ngừng thở, con rắn đáng chết!

Phía sau con rắn còn vô số con lớn nhỏ, một con lại một con, trùng trùng nối đuôi nhau, giống như một con sóng trỗi dậy... bằng da rắn. Hai chân Chu Tú Mẫn run bần bật, thật hi vọng đôi mắt của mình có thể ngất đi, đột nhiên có gì đó trơn nhẵn chạm phải lòng bàn tay, Chu Tú Mẫn hoảng sợ hét lên, thì ra là một con rắn nhỏ bằng ngón tay bò dưới chân, thè lưỡi chạm vào tay cô ấy, Chu Tú Mẫn điên cuồng dùng chân đá nó đi, cả người run như lá thu bay. Chu Sa và Béo nhìn thấy tình trạng không ổn, dường như đồng thời cùng kéo Chu Tú Mẫn chạy đi, Giang Viễn Lâu đang hồn bay phách tán cũng chạy theo. Bốn người vội vàng chạy thục mạng. Những con rắn kia phát hiện bọn họ nhưng không hề có ý tính toán với họ, ngay cả con rắn bị Chu Tú Mẫn đá bay cũng thế, bị đạp ra mặt đất, lật người lại không ngừng bò theo đám rắn đông đúc kia.

Nhóm Chu Sa không chạy xa. Lúc phát hiện đám rắn này căn bản không "để ý đến" bọn họ, dừng lại một lúc, Chu Sa căng thẳng kiểm tra Chu Tú Mẫn, còn may, không sao hết. Chu Sa không yên tâm, thế là lấy ra một viên thuốc trong ba-lô đưa cho Chu Tú Mẫn uống, lại gọi Giang Viễn Lâu và Béo uống viên thuốc giống như thuốc cô cho bọn họ trên đường đến Quảng Tây. Hai người nghe rồi làm theo. Giang Viễn Lâu nuốt ực viên thuốc, trong lòng nghi ngờ hỏi, "Đám rắn đó làm sao thế? Điên rồi sao? Không phải chúng có tập tính ngủ đông sao? Sao có thể chạy ra ngoài chứ?"

Chân Chu Tú Mẫn còn đang run, âm thanh cũng run rẩy: "Thần kinh, thần kinh!" thiếu chút nữa con tim đều bị dọa chạy mất. Rốt cuộc bọn họ đang đóng vai chính trong "Câu chuyện về Thelma và Louise" hay "Đại chiến người trăn" đây? Nếu đánh nhau, chắc bọn họ đến cái lông cũng không còn.

"Đám rắn này... vừa nhìn là biết đang chạy giữ mạng. Động đất làm bọn chúng tỉnh giấc, động vật có khả năng dự báo thiên tai, bọn chúng đang chạy thoát thân." Béo thở dốc nói.

Chu Sa xoa mặt, cố gắng để bản thân giữ tinh thần, "Chúng ta đi thôi." Cô khẽ nói, Chu Tú Mẫn hoảng hốt nhìn cô, "Đi? Đi thế nào... chúng ta không tìm được đường ra."

"Đi đường rắn."

Một số lượng lớn rắn to nhỏ đều đi theo thủ lĩnh, một đường rầm rộ, sức lực bọn nó cực lớn, khí thế dọa người tất cả những nơi chúng đi qua đã bị san phẳng, theo một ý nghĩa nào đó, hoàn toàn thực hiện được mục tiêu tìm đường "thẳng nhất ngắn nhất" của nhóm Chu Sa, trên đường gặp phải mấy con rắn nhỏ cũng không sợ, bởi vì đám rắn cũng không quan tâm đến bọn họ, đương nhiên bọn họ cũng sẽ không cho chúng cơ hội dính lấy. Hai bên gặp nhau, ai giữ mạng người nấy, bình an vô sự.

Mười lăm phút sau, bọn họ đến được điểm cuối của rừng cây. Điểm cuối của điểm cuối là...

Nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, nhóm Chu Sa chỉ thấy một màu đen đặc, giống như bầu không khí tuyệt vọng bao trùm lấy bọn họ.

Điểm cuối của điểm cuối là một vách đá, sâu không thấy đáy, cơn gió thổi tới từ đáy vực lạnh tới thấu xương, dường như khiến người ta đứng không vững.

Không phải là thất bại, không phải là thất bại, là một loại tuyệt vọng sau khi bản thân đã giãy giụa chống lại, vốn nghĩ là thắng lợi trước mắt lại phát hiện bản thân triệt để thất bại: Đám rắn có thể bò xuống đáy vực, nhưng cậu ba Lâm là người, đương nhiên không thể bò lên từ đáy vực để vào cung điện ngầm, nói như vậy chính là, chỗ này không phải là hướng đông, bọn họ đi sai đường rồi.

Chu Sa chịu đả kích mạnh mẽ nhất, "Không... không thể nào... em thật sự không đi sai đường, không đi sai đường mà." Cô nỉ non, ánh mắt cùng cơ thể đều khác thường, Chu Tú Mẫn rối như tơ vò, lại đau lòng khó chịu, miễn cưỡng cười an ủi cô, "Có lẽ chỗ này có cơ quan bí mật gì đó, chúng ta tìm xem. Cậu nghĩ đi, nghĩ kĩ vào. Đừng gấp, đừng gấp!"

Chu Sa lắc lắc đầu đau khổ, "Không!" Dường như Chu Sa đang rất mâu thuẫn nhưng lại không có cách nào tiếp nhận mâu thuẫn của bản thân mà đau khổ lắc đầu, "Chúng ta đi sai rồi. Đây không phải hướng đông. Đây không phải nơi mà ông ấy tiến vào. Không phải. Không thể nào." Cô cắn răng, đau đớn khó chịu nhắm mắt lại, là sai lầm của cô, là cô đi sai đường.

"Để mình xem xem... để mình xem xem..." Chu Tú Mẫn càng hoảng, cô ấy không biết an ủi Chu Sa thế nào, cô ấy nhìn la bàn trên cổ Chu Sa, giống như tìm được đáp án vội vàng nắm lấy nghiên cứu, "Không sai mà. Đây là hướng đông!"

"Nhưng, chỗ này không phải." Chu Sa vẫn lắc đầu phủ nhận.

"Có phải... la bàn hỏng rồi?" Giang Viễn Lâu do dự mở miệng, Béo lập tức phản bác, "Không thể nào, đây là đồ tốt nhất trong sở..." Âm thanh của hắn giống như đĩa CD bị kẹt, hắn lại nhớ tới kí ức về mâu thuẫn của Chu Noãn Noãn và bọn họ (Chu Tú Mẫn Chu Sa)...

"Lấy la bàn của mọi người ra kiểm tra." Mặt Béo biến sắc cực kì khó coi, hắn nhớ bữa trưa đồng nghiệp vô tình nhắc đến, phòng hậu cần nhập về một lô la bàn có vấn đề... những người khác lấy ra, Béo cầm lên tỉ mỉ so sánh, sau đó, hung hăng, hung hăng đạp trên mặt đất. Đáng chết! Giống hệt nghi ngờ của hắn. Những chiếc la bàn này đều đã hỏng, la bàn tốt nhất của hắn bị đánh tráo rồi.

Nếu Chu Noãn Noãn đứng trước mặt hắn. Béo tin hắn nhất định không do dự đẩy ả ngã xuống vực sâu, con ả khốn nạn! Trước giờ Béo chưa từng hận bản thân sơ suất như thế. Hắn thật muốn giết Chu Noãn Noãn, sau đó giết chính mình.

"La bàn hỏng rồi. Chúng ta đi sai hướng rồi." Béo "bình tĩnh nói", ánh mắt lại giống như chưa từng xuất hiện biểu cảm đau khổ xấu hổ.

Lòng người lúc này còn lạnh hơn cả gió dưới vực thổi đến. Bọn họ đi đến đây, mất bao nhiêu thời gian? Lại tìm hướng đông, mất bao nhiêu thời gian? Liệu động đất có chờ bọn họ?

"Bọn rắn chạy thoát thân. Chúng ta đi theo hướng của chúng. Chắc chắn chúng có đường đi." Giang Viễn Lâu nhìn không khí không đúng, khẽ nói, "Không phải còn chưa đến sao? Có thể tranh thủ." Nếu thật sự phải chết, cũng không còn cách nào. Hắn có chút bất đắc dĩ nghĩ thế.

"Xin lỗi, do em không để ý. Em nên chú ý." Chu Sa đau khổ nói, chủ động thừa nhận trách nhiệm của bản thân. Chu Tú Mẫn đương nhiên không đồng tình, không phải là do đàn anh mang theo la bàn hỏng sao, nhưng, mọi người đều đến để cứu cô ấy... Chu Tú Mẫn mạnh mẽ mở miệng ra lệnh cho bọn họ: "Được rồi! Bây giờ không phải cuộc họp phê bình, còn quan tâm ai đúng ai sai làm gì? Mau chạy thoát thân thôi, còn lải nhải cái gì, lập tức chạy đi." Cô ấy giữ lấy tay Chu Sa chạy về đường ban nãy, còn không quên quay đầu hét, "Đàn anh Giang, đàn anh Chu, chạy đi! Còn ngây ra đấy làm gì."

Giang Viễn Lâu kéo lấy Béo đang tự trách, "Đi thôi. Đừng nản lòng."