Chu Sa Nhiễm

Chương 144



Nhờ khí thế kinh người của đám rắn lớn rắn nhỏ rắn cháu rắn chắt kia đi qua, hành trình quay lại của bọn họ vô cùng thuận lợi, hơn nữa, sảng khoái. Loại sảng khoái này không phải là sảng khoái vì bọn họ có thể đi nhanh, mà là không có cản trở. Đám rắn kia có lẽ có mục tiêu cố định, trực tiếp điên cuồng bò về phía mục tiêu cố định ấy, trên đường chúng đi qua không quản tường cao tường thấp, tóm lại những thứ gì cản đường đều bị khí thể của chúng san phẳng, hoàn toàn là khí thế "cản ta đều phải chết", dẫn đến "kẻ khác loài" phía sau thu được lợi ích. Đây là may mắn.

Bất hạnh là, bọn họ không có sức lực. Cơ thể bọn họ đã đạt tới giới hạn cuối cùng để đến được vách đá kia, nhưng đó là dựa vào một niềm tin kiên định "sắp đến nơi rồi cố lên", bây giờ niềm tin này cũng đã bị chặt đứt, cho dù miễn cưỡng đứng thẳng thân, trong lòng cũng đã tồn tại bóng ma, làm cách nào cũng không trở về được khí thế "một hơi hoàn thành". Lúc này bọn họ "phải quay lại mà yếu ớt", yếu ớt đến cực điểm: Chân, không cử động được. Cho dù đầu óc đau khổ gào thét "đi nhanh đi, đi nhanh đi", đôi chân vẫn tê dại như không nghe chỉ huy, ngay cả thần kinh cũng dần dần mơ hồ, rất muốn gật gù một giấc, cho dù chỉ là một phút đồng hồ. Giống như những du khách trên vùng núi tuyết, rõ ràng biết không thể ngủ, nhưng vẫn không khống chế được cảm giác ấm áp khi đi vào giấc ngủ mà chầm chậm khép đôi mi lại, sau đó vĩnh viễn không tỉnh lại.

Bốn người bọn họ, xét về thể lực, có lẽ Béo có thể lực tốt nhất, mà nhẫn nại, chắc chắn là Chu Sa. Tuy tố chất cơ thể Chu Tú Mẫn cũng không tệ, trước đây cũng chăm chỉ luyện tập, nhưng rốt cuộc ngày sau kém hơn ngày trước, lúc này càng bại lộ vẻ yếu ớt: Cô ấy không đi được nữa. Cho dù là khẽ cử động cũng không động đậy được nữa. Giang Viễn Lâu? Giang Viễn Lâu thuộc về thể chất bình thường, luyện tập bình thường cộng thêm ưu thế tuổi tác, cũng chỉ hơn Chu Tú Mẫn một chút, cho nên hắn còn có thể giãy giụa đi tiếp. Đến một bức tường thấp đã bị đổ đằng trước, Chu Tú Mẫn đứng lại, chống lên bức tường đổ, đau đớn thở dốc, "Chu Sa... dừng một chút... mình không đi được nữa. Dừng một chút."

Chu Sa vội vàng nhìn Chu Tú Mẫn, "Không được, chúng ta phải nhanh đi thôi." Cô nhìn cô ấy van nài, "Tú Mẫn, kiên trì lên."

Chu Tú Mẫn chống lấy bức tường như sắp khóc, lưng đã tê dại, cô ấy cảm thấy chân mình sưng thành hai vòng, Chu Tú Mẫn biết bản thân vô dụng, biết đàn anh và Chu Sa cũng mệt rồi, bản thân không nên tùy hứng, nhưng, cô ấy thật sự không đi nổi nữa. Thật sự. "Chu Sa, mình thật sự không đi được nữa. Dừng một chút đi, nếu tiếp tục đi... chúng... chúng ta thật sự sẽ chết." Trước mắt Chu Tú Mẫn đen lại, bên dưới mặt đất vô vàn bùn đất mảnh vỡ nhưng lại có sức mê hoặc, giống như lúc nhỏ, mẹ Chu dang hai tay ra gọi: Đến đây với mẹ, Tiểu Mẫn, đến chỗ mẹ nào... Chu Tú Mẫn nhào tới, lòng mẹ vừa thơm vừa ngọt lại mềm như bông, rất thoải mái. Bàn tay chống lên bức tường chầm chậm buông ra, cả người cũng chầm chậm ngã xuống.

"Không được! Dừng lại chúng ta mới thật sự sẽ chết!" Chu Sa vội vàng khuyên giải, "Tú Mẫn..." Cô còn chưa kịp nói "chịu đựng", đột nhiên phát hiện Chu Tú Mẫn dị thường, liền nhanh tay đỡ lấy cô ấy, cô gấp gáp ấn huyệt vỗ vỗ lên mặt Chu Tú Mẫn, trong lòng đau đớn như lửa thiêu, "Tú Mẫn... Tú Mẫn... tỉnh lại đi... Tú Mẫn..."

"Chu Sa..." Chu Tú Mẫn yếu ớt mở mắt, Chu Sa giống như đang ở một nơi rất xa, mơ hồ tới mức cô ấy không nhìn rõ, "Xin lỗi... mình..." Chu Tú Mẫn muốn nói xin lỗi, cô ấy thật sự không đi được nữa. Chu Tú Mẫn nghĩ bản thân nói ra rồi, nhưng chỉ có khóe môi khẽ động, lại không phát ra được âm thanh, chỉ là khuôn mặt của Chu Sa, âm thanh của Chu Sa ngày càng mơ hồ, ngày càng mơ hồ...

"Tú Mẫn... Tú Mẫn..." Chu Sa sốt ruột móc chai nước đút vào miệng Chu Tú Mẫn, sau đó đặt nước xuống, vứt ba-lô trên tay xuống, quỳ trên đất, ôm lấy hông đặt cô ấy lên lưng mình. Béo quay đầu thở dài, nhấc chân bước đến, "Để anh cõng!" Hắn buông ba-lô xuống, chuyển Chu Tú Mẫn từ đôi vai yếu ớt của Chu Sa sang vai mình, Chu Sa lẩm bẩm, "Đàn anh..."

Béo không lên tiếng, cõng lấy Chu Tú Mẫn tiếp tục đi, Chu Sa chỉ đành ôm lấy ba-lô của Béo đi theo. Giang Viễn Lâu nhân lúc bọn họ nói chuyện ngồi xuống đất hổn hển nghỉ ngơi, thiếu chút nữa không đứng được, chiếc mông nâng lên nhưng chân mềm nhũn, cả người ngã nhào, sao đó dồn toàn sức mới chống đỡ đứng được lên, Chu Sa muốn tìm gậy chống cho hai người, nhưng chỗ này không có bất cứ thứ gì, cũng đành bỏ đi.

Vết tích của rắn chuyển tiếp đến trong cung điện, nhìn giống như phần giữa trống trên bản đồ, cậu ba Lâm cũng không bước chân đến khu vực nguy hiểm.

"Hay là, chúng ta quay lại lối vào?" Giang Viễn Lâu yếu ớt đề nghị, "Đi ra từ đó? Con đường đã đi qua, có lẽ sẽ hợp lí hơn tìm một lối ra không rõ phương hướng."

"Không được. Không kịp nữa rồi. Cho dù chỗ đó không bị sụt lở, chúng ta đi qua xuyên qua thôn làng, cũng không kịp đến được đài tế." Béo suy nghĩ một phen, lắc đầu.

Giang Viễn Lâu nghĩ ngợi, quả thật như thế. Cũng không lên tiếng.

Đi thêm nửa tiếng đồng hồ, bọn họ quả thật không đi được nữa, chỉ đành dừng lại. Bọn họ ngồi trên bậc thềm nghỉ ngơi. Béo đặt Chu Tú Mẫn xuống. Chu Sa ôm Chu Tú Mẫn vào lòng, trên mặt Chu Tú Mẫn có vệt nước, Chu Sa đau lòng lau đi cho Chu Tú Mẫn, khẽ gọi cô ấy, "Tú Mẫn, tỉnh dậy đi, Tú Mẫn tỉnh dậy đi."

Chu Tú Mẫn không tỉnh, cả người đang run lên. Chu Sa vội vàng sờ trán cô ấy, lòng bàn tay có chút nóng, dường như bị sốt, Chu Sa "phốc" một cái đứng lên, cõng Chu Tú Mẫn lên lưng, "Đàn anh, Tú Mẫn ốm rồi. Chúng ta lập tức đi thôi."

Béo cười khổ nhìn cô, "Tiểu Chu..."

Giang Viễn Lâu đi qua, "Tiểu Chu, em đừng vội, chúng ta... dù sao chúng ta cũng phải nghỉ ngơi." Hắn sờ đầu Chu Tú Mẫn, "Hình như sốt nhẹ. Ba-lô của anh có ít thuốc hạ sốt, cho em ấy uống đã. Nghỉ ngơi một lát, nghỉ ngơi một lát chúng ta tiếp tục đi." Giọng nói Giang Viễn Lâu có chút không ổn định, hắn kéo lấy ba-lô của mình, móc ra một hộp thuốc từ bên trong, đây là đồ lục được trong ba-lo của mấy xác chết kia, bên trong có thuốc hạ sốt, thuốc cảm, vitamin các loại. Hắn tìm thuốc có kí hiệu "hạ sốt" lấy ra đưa cho Chu Sa, Chu Sa nhận lấy, một bên gọi Chu Tú Mẫn tỉnh lại, một bên bóp lấy mặt để cô ấy há miệng. Chu Tú Mẫn mơ hồ nghe được Chu Sa gọi mình, muốn mở mắt nhưng không mở nổi, chỉ là vẫn có chút ý thức, mơ hồ mở miệng nuốt thuốc vào. Chu Sa lại đút cho Chu Tú Mẫn hai ngụm nước. Giang Viễn Lâu cầm lấy ít vitamin đưa cho bọn họ, Chu Sa và Béo ực ực nuốt vào, lại ăn linh tinh vài miếng, ngồi thêm năm phút rồi tiếp tục xuất phát. Chu Sa từ chối ý tốt muốn cõng Chu Tú Mẫn của Béo, cõng lấy Chu Tú Mẫn lên vai, vừa đứng vững, đột nhiên lại nghe thấy tiếng súng, sau đó là một loạt tiếng súng liên tiếp, dường như còn đan xen với vô số âm thanh khủng bố khác.

Mọi người khựng lại. Khoảng thời gian này vì thoát khỏi nhóm Joker, lại sống chết nhanh chóng tìm đường, nên đã đem vứt đám người Joker ra sau đầu, lúc này lại cảm giác được sự tồn tại của bọn chúng. Giang Viễn Lâu hít sâu một cái, nghe âm thanh, có lẽ không cách bọn họ quá xa...

Đi vào, có khả năng gặp nhau, không vào, bọn họ hết đường để đi.

"Đi!" Vẫn là Chu Sa to gan, "Em không tin bọn chúng còn thời gian rảnh rỗi để đối phó với chúng ta."

Béo và Giang Viễn Lâu biết đương nhiên không phải là vấn đề không có thời gian rảnh rỗi đối phó với bọn họ, mà là, bọn họ chỉ có thể liều mà thôi. Giang Viễn Lâu rút ra hai khẩu súng "thu hoạch được" chia cho Béo một khẩu, Béo dắt ở thắt lưng, vì có vết tích của rắn thông đường, cũng không cần Chu Sa dẫn đường, hắn liền đi phía trước.

Đi mười phút nữa, Chu Tú Mẫn dần dần tỉnh lại. Cô ấy phát hiện mình đang nằm trên vai Chu Sa, vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, vội vàng gọi Chu Sa buông mình xuống. Chu Sa giữ chặt lấy hông Chu Tú Mẫn, "Không sao. Tú Mẫn, cậu bệnh rồi, nghỉ ngơi nhiều một chút."

"Không cần!" Chu Tú Mẫn yếu ớt kêu lên, giãy giụa muốn xuống, Chu Sa lại ôm cô ấy càng chặt, không để cô ấy xuống, "Tú Mẫn, không sao. Mình có thể đi. Cậu nghỉ ngơi nhiều một lát, nghỉ thêm một lát rồi xuống." Nước mắt Chu Tú Mẫn đột nhiên trào ra, rơi đầy trên lớp ngoài chiếc áo phao lạnh lẽo của Chu Sa, khuôn mặt ướt át lại nóng hổi, trước giờ Chu Tú Mẫn chưa từng hận thể lực yếu ớt của bản thân như thế. Rất hận!

"Tú Mẫn, đừng khóc, không phải chúng ta vẫn ổn sao? Ngoan, đừng khóc!" Dường như có mắt phía sau, Chu Sa khẽ an ủi Chu Tú Mẫn, "Đợi chúng ta..." Âm thanh của Chu Sa không ổn định, nhưng vẫn kiên trì, "... Ra ngoài rồi, ngủ mười ngày, ngủ đến lúc tự tỉnh. Chúng ra sẽ đi xem phim, ăn đồ ăn ngon, đi ngâm suối nước nóng. Cậu mời mình, được không?"

Trong hoàn cảnh tuyệt vọng nói chuyện hạnh phúc, thật khiến người ta chua xót, nước mắt Chu Tú Mẫn đã chảy thành sông, chỉ có thể phát ra tiếng thút thít như dã thú bị thương, "Ừm!"

Chu Sa dịu dàng cười cười. Chu Tú Mẫn không nhìn thấy, nhưng cảm nhận được. Lòng càng đau.

Lại có mấy tiếng súng truyền đến, càng gần hơn. Đám người Joker có lẽ ở gần đó, Chu Tú Mẫn kiên trì muốn xuống, Chu Sa chỉ đành để cô ấy xuống.

Đột nhiên trời đất chao đảo, ngay đến phản ứng cũng không kịp: Mặt đất trồi lên, bờ tường đang đổ sụp, trần nhà đang nứt ra, rung lên, một cơn gió thổi tới đem theo bụi bặm từ mặt đất, tường, trần nhà bao phủ lấy trời đất, mắt không thể mở nổi. Động đất đến quá bất ngờ quá đột ngột, giống như vẻ yên bình lúc trước chỉ để tô điểm cho sự ác liệt lúc này, thậm chí Chu Sa còn không kịp đứng thẳng lưng liền bị một sức lực mạnh mẽ nào đó thổi bay, mà mặt đất rung chuyển đánh bật cô mấy mét, xương cốt trên cơ thể như thể bị chặt đứt không cách nào chuyển động, Chu Sa bạt mạng muốn nắm lấy thứ gì đó để cố định, nhưng trên mặt đất chỉ có những mảnh gạch vỡ và đất đá trồi lên, căn bản không cố định nổi. Bên tai truyền đến tiếng kêu thảm của hai đàn anh, cô giãy giụa muốn mở mắt ra, nhưng không nhìn thấy thứ gì, lại một trận động đất nữa, Chu Sa trượt đi, dưới chân trống không, cô liều mạng nắm lấy vết lõm trước mắt nhưng không được, sau lưng là một vết nứt lớn, Chu Sa hoảng hốt, liều mạng muốn nắm lấy viên gạch vỡ đang trồi lên trước mắt, viên gạch lồi này lại "cạch" một tiếng lật lên, hoàn toàn thoát khỏi quan hệ cùng mặt đất. Chu Sa mất đi lực, trượt vào trong khe nứt, cô sống chết nắm chặt miệng khe nứt, muốn gọi lên, vừa mở miệng, lại hít phải một đống bụi bặm, "Cứu tôi... cứu tôi..." Chu Sa bạt mạng hét lên, nhưng âm thanh lạc vào cơn động đất dữ dội không thể nghe thấy. Cô liều mạng muốn bò lên, nhưng nơi bản thân đang giữ tay, từng mảng từng mảng đang muốn tách ra... Chu Sa nhìn thấy vết nứt ở phía sau, dường như rất sâu, cô dùng chân muốn đạp lên vết nứt để tìm kiếm chỗ lấy đà, kết quả chỗ bản thân đang bám vì rung động của cô mà lở ra càng nhanh.

Một cánh tay máu thịt hòa lẫn nắm lấy bàn tay trắng tuyết của cô. Khuôn mặt đang chảy máu của Chu Tú Mẫn trong đám bụi tối tăm hiện lên trước mắt Chu Sa, cô hoảng hốt kêu lên, "Tú Mẫn..."

"Cạch!" Tảng đá cô bám lấy bị lở rồi, mất đi điểm tựa, Chu Sa đột nhiên rơi xuống dưới hai phần, Chu Tú Mẫn bị kéo đi, một phần ba người cũng rời khỏi mặt đất – đột nhiên cô ấy bị tảng đá rơi xuống đập lên trán, đập đến hôn mê, vai cũng bị đập bị thương, đau đớn kịch liệt lại làm Chu Tú Mẫn tỉnh táo, lúc đó, cô ấy nghe thấy tiếng kêu cứu của Chu Sa, Chu Tú Mẫn giãy giụa đứng lên, nhưng mới đứng lên, mặt đất nghiêng ngả lại làm cô ấy ngã xuống, lúc ngã xuống mặt đất, cơ thể và chân đều bị mảnh đá trên mặt đất cứa bị thương. Chu Tú Mẫn không đứng lên được, chỉ có thể dùng hết sức lực còn lại bò đến, may mà lúc ấy, dường như động đất cũng dừng lại, cô ấy mới có thể bò qua, sau đó, bắt lấy tay Chu Sa, mới bắt được, Chu Sa lại rơi xuống dưới, liên đới, Chu Tú Mẫn cũng bị rơi xuống. Lúc bị kéo về phía trước, chân Chu Tú Mẫn đột nhiên va vào chỗ nhọn lồi lên, cô ấy nhanh chóng, sống chết dùng chân bám lấy mới tạm thời tìm được chỗ chống đỡ.

"Đàn anh... đàn anh..." Chu Tú Mẫn sức cùng lực kiệt gọi lên, lòng bàn chân bị vật thể ngọn đâm vào đau đớn khiến cô ấy tỉnh táo, cô ấy phải tìm kiếm sự giúp đỡ, một mình Chu Tú Mẫn không đủ sức để kéo Chu Sa lên, máu từ tay Chu Tú Mẫn men theo cánh tay của Chu Sa chảy lên vai Chu Sa, cho dù chỉ là một chút, cũng khiến người ta đau lòng không dứt...

"Tú Mẫn..."

"Chu Sa, nắm lấy, dùng sức trèo lên, mình có thể giữ được."

"Không được. Chúng ta sẽ rơi xuống mất. Cậu buông tay đi. Bên dưới không sâu, mình xuống dưới, rồi dùng dây thừng bò lên." Lúc đó lớp bụi tản đi, Chu Sa có thể mơ hồ nhìn thấy bên dưới sâu khoảng bảy tám mét, "Cậu đi tìm dây thừng đi."

"Đừng." Chu Tú Mẫn cự tuyệt, ai biết Chu Sa xuống đó sẽ xảy ra chuyện gì, nếu động đất tiếp tục, sẽ khiến khe nứt càng ngày càng toác ra, cũng có thể trực tiếp vùi lấp thì sao?

"Tú Mẫn..."

"Im miệng! Đàn anh... đàn anh..." Chu Tú Mẫn bạt mạng gọi, lúc cần người thì người đâu? Người đâu? Cô ấy gấp gáp lại tức giận, lại xé toang họng gọi lên, lúc đó có một âm thanh yếu ớt từ gần đó truyền tới, "Anh... anh ở... đây..."

Chu Tú Mẫn nhạy bén nghe thấy, lại kêu lên, "Đàn anh, Chu Sa ngã xuống rồi, mau cứu cậu ấy."

Béo bị những mảnh đá vỡ vụn vùi lấp, chỉ lộ ra nửa cái trán và một cánh tay, hắn tạm thời hôn mê, bị Chu Tú Mẫn gọi tỉnh, hắn động đậy cơ thể, bạt mạng giãy giụa mới bò ra khỏi đống đổ nát, còn may đều là những mảnh đất đá, ngoài say sẩm mặt mày, toàn thân đau đớn, hắn cũng không chịu tổn thương nghiêm trọng nào. Béo lắc lư đi tới, đi đến bên miệng vết nứt, dùng sức cùng Chu Tú Mẫn kéo Chu Sa lên, gân cốt ba người rã rời, kéo được Chu Sa lên, ai nấy đều không còn sức lực ngã ra, mới một lúc, chỗ Béo vừa đứng ban nãy lại sụt xuống, hắn và Chu Sa ngã sang một bên giật mình, liên tục thở dốc. Chu Tú Mẫn ngã trên mặt đất, chân mềm nhũn, ban nãy lòng bàn chân móc vào vật nhọn, lúc này đã bị cứa thành một vết thương to bằng ngón tay, nước mắt trào ra, cô ấy dùng hòn đá nhọn xé rách áo phao, nắm lấy một nắm lông bên trong đắp lên miệng vết thương.

"Đàn anh Giang đâu?" Chu Sa chầm chậm thở ra, không nhìn thấy Giang Viễn Lâu, vội vàng hỏi. Béo nhảy cẫng lên, "Mẹ kiếp! Lão Giang, Lão Giang!" Hắn xé yết hầu gọi to, lập tức vội vã tìm kiếm xung quanh, Chu Sa lắc lư đi đến bên Chu Tú Mẫn dìu cô ấy dậy, hai người cũng đi tìm.

Giang Viễn Lâu bị viên gạch rơi trúng làm hôn mê, ngã bên bức tường, may mà một tảng đá lớn đổ bên cạnh hắn, vô tình tạo thành tam giác với bức tường, vô tình cứu hắn một mạng, nếu không dựa theo những đồ vật rơi xuống ở xung quanh, khó thoát một kiếp. Cho dù như thế, Chu Sa và Béo cũng tốn rất nhiều sức mới rời được tảng đá bên cạnh để đào hắn ra. Béo không nỡ dùng chút nước quý ra để tưới lên mặt hắn, thế là tát hắn hai cái, nhìn thấy Giang Viễn Lâu mơ màng mở mắt, cười mắng một câu, "Thằng nhãi may mắn này."

Chu Sa tìm lại chiếc ba-lô bị thất lạc của bọn họ. Chỉ tìm được hai chiếc. Hai chiếc còn lại đã bị vùi lấp. Chu Sa dùng chiếc áo sơ mi rách của Béo băng bó đơn giản cho Chu Tú Mẫn, ở đây, người bị thương nặng nhất là Chu Tú Mẫn, cả một mặt máu, trên người trên tay cũng bị rạch nhiều tới nỗi khiến người ta giật mình.

"Làm thế nào đây?" Chu Tú Mẫn ngồi xuống đất, khẽ hỏi, không biết là đang hỏi mọi người hay hỏi Chu Sa. Cô ấy xoa đôi chân tê dại cứng nhắc của mình, cảm thấy cơn mê lại muốn ập tới, Chu Tú Mẫn ghét trên người có sẹo, như thế sẽ rất xấu, nhưng bây giờ cô ấy cảm nhận được kích thích, vì đau đớn sẽ làm bản thân tỉnh táo, Chu Tú Mẫn không muốn mất mặt để người khác cõng nữa. Cô ấy có thể đi, cô ấy có thể, nhất định có thể!

Đi trong kiến trúc chưa sập hoàn toàn này là một chuyện cực kì nguy hiểm, nhưng bọn họ không còn cách nào khác, bọn họ đã không còn đường lui. Vì ban nãy xảy ra động đất, những vết tích đám rắn để lại trên mặt đất dường như cũng mất dấu, đèn pin của bọn họ chỉ còn lại một cái, còn phải đề phòng nguy hiểm từ những bức tường và trần nhà, trong phòng cũng đầy những đất đá, dưới chân giống như mê cung, bọn họ cũng không dễ đi. Mò mẫm như thế gần mười phút đồng hồ, bọn họ nghe thấy âm thanh kêu cứu yếu ớt, nghe kĩ giống như ở bên cạnh, bọn họ đang tỉ mỉ lắng nghe, lại một trận rung lắc nữa, bọn họ vội vàng tìm chỗ thoát thân, may mắn lần dư chấn này không mạnh, chỉ lắc lư mấy cái rồi qua đi, nhưng mọi người vẫn bị dọa tới tim gan lộn tùng phèo, da đầu tê dại...

Âm thanh kêu cứu ban nãy đã to hơn.

Trong cung này, ngoài bọn họ, còn có đám Joker. Không cần nghĩ, đương nhiên là người của Joker. Đối với đám người Joker, ngoài trốn tránh, bọn họ thật không có tâm tư làm Bồ Tát, lướt qua mà đi, bọn họ muốn đi lập tức. Đứng lên, lại mạnh mẽ nghe thấy tiếng thút thít, đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt xanh tràn đầy đau đớn, dường như tất cả mọi người bị doạ tới nhũn chân, con rắn lớn có mào thình lình xuất hiện, cách bọn họ chưa tới hai mét, nó bị một cột đá lớn đè lên, có lẽ đã đau tới ngất đi, nhưng bị dư chấn ban nãy làm tỉnh, phát ra tiếng thút thít đau đớn, mọi người giật mình thon thót, nổi hết da gà da vịt, con rắn đó tuy đau đớn kêu lên, nhưng vẫn tràn đầy khí thế, nhìn vào đôi mắt nó, khiến tâm gan người ta tê dại. Lúc này mọi người hiểu ra, những tiếng súng lúc trước, có lẽ là tiếng súng của đám Joker để trốn tránh đàn rắn đang tản đi tìm chỗ trú. Joker nhìn thấy khí thế hùng hồn của đám rắn đương nhiên hồn bay phách lạc, đương nhiên sẽ dùng súng đạn đi công kích. Đám rắn vốn không quan tâm nhưng bị người công kích vẫn phản kháng lại, kết quả hai bên giao chiến, một bên đi không được, một bên lùi không xong, sau đó, xảy ra động đất. Bọn họ nhìn kĩ mới phát hiện, xung quanh con rắn lớn nằm la liệt không ít xác chết, hoặc những người bị hôn mê, có thể một nửa là do con rắn kia gây ra, một nửa là từ hậu quả của động đất, mặt gầy và mặt ngựa Tiểu Lộ cũng nằm trong đó.

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Tiếng kêu cứu lại vang lên. Nghe kĩ, là tiếng của Joker, lúc này, con rắn kia lại thút thít một tiếng, như thể cũng muốn kêu cứu mạng...

Nhóm người Chu Sa bị hoảng sợ, Chu Sa lấy đèn pin soi kĩ về bốn phía, phát hiện Joker đại nạn không chết rơi xuống một khe nứt, mà dưới thân còn một hàng đinh sắc nhọn – phía dưới là một căn phòng bí mật, động đất khiến mặt đất nứt ra, lộ ra cơ quan được che giấu phía dưới trong căn phòng bí mật. Joker sống chết bám lấy tảng đá làm điểm tựa, mà dưới thân ả lại còn một người nữa, có lẽ động đất khiến hai người rơi xuống căn phòng bí mật. Joker nắm lấy tảng đá lồi trên mặt đất, mà người kia nắm lấy chân ả, nếu không phải người kia liên lụy, có lẽ Joker đã có thể bò lên, nhưng nhiều thêm một vật cản, ả không còn cách nào. Người kia không động đậy, tự do cho Joker đạp, nhưng sống chết ôm lấy chân ả không buông.

"Cứu cứu cứu mạng... cứu mạng..." Joker hoảng loạn nhìn thấy bóng người, lắp bắp cầu cứu, cho dù là "kẻ thù đối đầu" cũng không chịu buông cơ hội, "Kéo tôi lên, cầu xin cô! Cứu chúng tôi! Cứu chúng tôi..."

Con rắn kia lại thút thít một tiếng. Chu Sa đi mất. Joker nhìn Chu Sa dửng dưng không động lòng, kêu thảm thiết, "Cầu xin cô, tôi cho cô tiền, tiền trong ngân hàng Thụy Sĩ của tôi cho cô hết, còn có hòn đảo ở phía nam Thái Bình Dương của tôi cũng cho cô hết, cô muốn gì, tôi đều có thể cho cô, cầu xin cô, cứu tôi!"

Chu Sa dừng lại. Joker cầu khẩn nhìn cô, "Cầu xin cô."

"Ai cho chị bản đồ? Ai nói cho chị chuyện về chỗ này?"

"Là Âu Thế Chí, hắn nói tổ tiên hắn có quen biết với nhà họ Lâm, đồ này, chuyện này đều là biết được từ nhà họ Lâm. Hắn cung cấp vũ trang và lính để tôi vào trong mộ lấy một viên châu, hắn nói chỉ cần lấy được "Tùy Hầu Châu" sẽ cho tôi ba trăm triệu."

Thời Tần Hán, Tùy Hầu trên đường ra ngoài, vô tình cứu được một con rắn lớn, một năm sau con rắn nhả châu báo ơn, nghe nói viên châu này "đêm phát ánh sáng, chiếu tỏ như trăng, có thể chiếu rọi căn phòng", vì dâng tặng Tùy Hầu nên gọi là "Tùy Hầu Châu", cũng có nơi gọi là "Linh Xà Châu", giống như Hòa Thị Bích nổi tiếng, sau này rơi vào Sở Tuyên Vương, cùng sự diệt vong của nước Tùy mà không rõ tung tích, không ngờ đến được tay Công chúa, còn trở thành vật bồi táng.

"Châu đâu?"

"Chưa mở được cửa mộ chính thì động đất. Tôi còn chưa lấy được."

Chu Sa yên tâm rồi. Trầm ngâm một lúc. Vốn là bảo vật nơi này. Cô loạng choạng rời đi, Joker gào rát cổ, "Cứu tôi, tôi sẽ nói hết với cô. Cô muốn biết gì, tôi đều nói cho cô, cầu xin cô cứu tôi."

"Tôi từng nói muốn giết chị, tôi không giết chị đã là nhân từ rồi." Chu Sa khẽ nói, con mắt lạnh lùng bàng quan nhìn dáng vẻ đáng thương của ả, nhưng Chu Tú Mẫn cực kì ghi hận, máu trên trán trên tay chảy ra, còn đủ các loại đau đớn trên người nhắc nhở cô ấy, cũng không biết cô ấy lấy đâu ra sức lực, vươn người xông tới, dùng con dao găm nhặt được hung hăng đâm lên đôi tay đang níu lấy hòn đá để giữ thân của ả, động tác vừa nhanh vừa đột ngột, khiến người ta không kịp phòng bị, Chu Sa, Giang Viễn Lâu và Béo muốn ngăn cản cũng không kịp. Nỗi hận của Chu Tú Mẫn đã khắc sâu vào xương cốt, âm thanh cũng ngập tràn ác độc hung hăng:

"Xuống địa ngục đi!"

...

Chú thích:

Hòa Thị Bích, có nghĩa "Ngọc bích họ Hòa", là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc. Nó không chỉ nổi tiếng là một viên ngọc hoàn hảo, ghi nhiều dấu ấn trong lịch sử mà còn được sử dụng như một đối tượng trong nhiều thành ngữ ở các nước Đông Á.