Chuyện Của Ba Mươi Năm

Chương 3: Tôi Của Mười Năm



" Em là Bình An của anh..."

"Anh là An Bình...của em"

"Trưởng phòng An, cũng đã ba mươi rồi, khi nào mời chúng tôi ăn tiệc cưới của anh đây?"

Tôi cười chạm ly với cô dâu chú rể, tự động bỏ qua câu hỏi. Hôm nay là một ngày vui, vì thế tôi cũng chỉ nên vui, không được nhớ nữa. Tôi nhìn cô dâu tươi cười vòng tay chú rể đi mời rượu từng bàn, chợt thấy vị rượu của mình trở nên thật đắng. Anh của mười năm sau sẽ như thế nào? Tôi của mười năm sau đã tìm được việc làm, đã được lên chức, và có nhiều thứ mà hồi ấy đến nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới. Nhưng tôi ước mình sẽ được sống mãi ở mười năm trước. Tháng ngày tôi không có gì cả, nhưng tôi có anh.

Mười năm qua của tôi trôi qua thật khó khăn. Tôi luôn nhớ anh, nhớ đến điên mất. Người ta nói thời gian sẽ chữa lành tất cả nhưng sao nó không chữa lành tôi? Tại sao vậy?. Anh nói tôi nghe đi, sao anh bắt tôi chờ anh đến ba mươi năm. Ai cho phép anh được quyết định thay tôi? Mười năm rồi, tôi đã gần như không chịu nổi nữa. Xin anh, tôi thật sự không muốn giữ lời hứa chút nào.

"Trưởng phòng An, anh sao thế?" Có người gọi tôi.

"À, không, chỉ là nhớ chút chuyện nhà ấy mà." Tôi lau vội giọt nước mắt chưa kịp rơi.

"Hôm nay là ngày vui của tôi mà, anh còn lo nghĩ gì nữa. Nào nào ra đây, chúng ta cùng nhảy một bài, xem như là chúc mừng phòng chúng ta cuối cùng cũng có người thoát ế thành công. " Chú rể cười, kéo tay tôi.

"Này! chú nói thế là đá xéo anh rồi!" Có người cười, nói lớn.

"Phải! tôi đây là nói mấy người đó, FA lâu năm, ra đây nhảy với tôi, tôi gieo duyên cho, có khi lại tìm được người yêu cũng không chừng. " Chú rể đáp lại, kéo tôi hòa vào đám đông.

Tiệc tàn, tôi lại trở về với căn hộ nhỏ của mình. Hơi men khiến bước chân tôi loạng choạng.Hôm nay có vẻ như tôi hơi quá chén thật. Lâu rồi chưa có lại cảm giác say này, Tôi nhớ năm mười tám tuổi lén chạy đi uống rượu, uống say đến nỗi xém chút nữa thì bán luôn mình ra ngoài. Từ lần đó, anh cấm không cho tôi đụng đến giọt rượu nào nữa. Chỉ là từ khi anh đi, không còn ai nhắc nhở tôi điều đó. Thời gian không chữa lành tôi, nhưng nó dạy tôi nhiều thứ. Bây giờ tôi đã có thể ngồi từ bàng rượu này sang bàng rượu khác, tiếp không biết bao nhiêu ông lớn, bà lớn chỉ để kí một bản hợp đồng. Tôi bây giờ có thể ngàn chén không say, có thể tự mình tìm đường về nhà và tự nấu canh giải rượu, chỉ là đôi khi tôi lại nhớ đến đêm hôm đó, ước gì mình có thể say như thế thêm lần nữa. Ước được anh ôm vào lòng vỗ về, ước được nghe anh mắng, ước được thấy vẻ mặt bất đắt dĩ của anh. Ước gì tôi không cô đơn như bây giờ.

"An Bình, chết tiệt! anh hành em thật thảm." Tôi làu bàu, đá đôi giày da vừa cởi vào trong góc. Tôi cá rằng sáng mai mình vẫn phải mò vào góc đó để tìm giày, nhưng mà tôi chỉ muốn phát tiết cảm giác ngột ngạt này ra ngoài, nếu không tôi sẽ mệt chết mất.

"An Bình, em nói anh biết! hôm nay đám cưới đông vui lắm, em không nhớ anh chút nào! Có khi em sắp quên anh rồi!" Tôi chỉ vào khung hình hai đứa tôi ở trên bàn, nói lớn.

"An Bình có khi ba mươi năm sau em không nhớ anh là ai nữa! nên là em sẽ thất hứa đấy!" Tôi vừa nói, vừa gõ vào gương mặt của anh trong khung ảnh.

Hơi men khiến tôi choáng váng đầu óc, đi được vài bước đã ngã ra đất. đầu gối tôi va vào thành ghế, đau điến. Tôi nằm dưới sàn ôm chân mình, tự nhiên lại thấy sóng mũi cay cay. Thế là tôi khóc thật. Một thằng đàn ông ba mươi tuổi đầu nằm dưới đất khóc như một đứa trẻ.

Không biết cơn đau này có thật là xuất phát từ đầu gối không nữa...

...

"Tôi đề nghị cậu nên đi chụp CT đầu, Khả năng xấu nhất, có thể cậu có khối u ngay não. Điều này là nguyên do khiến cậu luôn đau đầu và buồn nôn." Vị bác sĩ già nhìn anh, viết một tờ đơn để anh đăng ký chụp CT.

"Ông nói vậy là có ý gì chứ!" Tôi sợ hãi nói, tay bấu chặt vào đùi.

"Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi sẽ đi đăng ký." Anh nắm tay tôi, kéo ra khỏi phòng khám.

"Bác sĩ nói thế là sao chứ? Anh chắc chắn không có sao đâu, ông ấy chỉ nói là trường hợp xấu nhất mà phải không? An Bình anh nhất định không có chuyện gì đâu." Tôi nói nhanh, lại giống như tự trấn an mình.

Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi. Bất chợt kéo tôi vào lòng.

"Anh sao vậy? Nói gì đi chứ. Chắc chắn là bác sĩ nói sai rồi, anh không sao hết. Hay là chúng ta đừng kiểm tra nữa. Anh không có bệnh gì hết." Tôi ghì chặt anh, tôi không biết là mình đang sợ hãi điều gì, sợ hãi đến nổi anh ôm tôi giữa chốn đông người cũng không để ý.

"..."

"Chúng ta chưa kiểm tra mà... Nhất định là bác sĩ nói sai rồi..." Tôi nói trong tiếng nấc.

Anh vuốt má tôi, " Nếu...anh chỉ nói là nếu...." . Truyện Mạt Thế

"Không! anh nhất định không có chuyện gì mà." Tôi lắc đầu, Tay bấu lấy áo anh.

Vài người đi ngang qua nhìn hai đứa trẻ chúng tôi đứng níu nhau ở sảnh bệnh viện, vài tiếng xì xào bắt đầu vang lên. Nhưng tôi đã không còn để tâm nữa. Có gì đáng sợ hơn việc mất đi người trước mắt tôi? ông trời không có mắt đến thế sao?

...

"Reng Reng"

"Bình An! đã mấy giờ rồi hả!? Cậu không định trưa mới đi làm đúng không hả? Lết xác đến văn phòng ngay cho tôi! Nếu mười phút sau tôi không thấy mặt cậu thì sau này đừng đi làm nữa! "

Chết tiệt, lại mơ thấy anh, sàn nhà hôm nay lạnh thật.