Cô Nàng Tomboy Khác Người

Chương 17



Sau một tháng hè mà tôi tưởng chừng nó như là địa ngục thì cuối cùng tôi cũng phải vào lại trường để tiếp tục năm học, mọi việc đâu lại vào đó, tôi vẫn tiếp tục bị cô ta bám đuôi bất chấp mọi hoàn cảnh, nhưng trong nửa năm học còn lại này, tôi đã không còn cảm thấy cô ta phiền phức nữa. Lạ thiệt, mỗi khi cô ta qua lớp tôi, tôi đã không còn có cái cảm giác khó chịu và bực bội nữa, thay vào đó là lòng tôi lại dấy lên một niềm hạnh phúc, sau cái tháng hè đó, suy nghĩ trong tôi đã thay đổi đi rất nhiều và có rất nhiều cảm xúc mới lạ trộn lẫn trong tôi.

Hôm nay, vẫn cái khuôn mặt tỏa nắng thân quen ấy, cô ta đến lớp tôi và vẫn xuất ra cái màn chào hỏi khác loài đó mỗi khi gặp tôi, cô ta sỗ sàng ôm lấy tôi, mỗi ngày cô ta cứ làm cái hành động khác người này hoài riết giờ nó cũng đã thành truyền thống luôn rồi. Vẫn cái sự thay đổi kỳ lạ trong tôi, tôi không đấm cô ta, tôi chỉ nhìn cô ta và nhếch mép lên cười một chút như thể "Là mày đấy à?" mà thôi. Bữa nay có khác mọi hôm, cô ta có mang một cái túi đựng cái giống gì đó, tôi nhìn vào cái túi ấy ở trên tay cô ta và thắc mắc:

- Mày đang cầm cái túi gì vậy?

- Cái này đó hả? Ừm, cái này là quà cho anh đấy!

Tôi ngạc nhiên ra, quà cho tôi á? Ngày hôm nay đâu phải là ngày gì đặc biệt đâu, cũng chẳng phải là sinh nhật của tôi, bởi vì điều đó khiến tôi khó hiểu nên tôi hỏi cô ta:

- Hôm nay là ngày gì mà mày tặng quà cho tao vậy?

- Hôm nay có phải là ngày gì đâu! Em thích là em tặng cho anh thôi! À, em nói trước luôn nha, bắt đầu từ giờ trở đi, mỗi ngày em sẽ tặng cho anh món quà này!

Mỗi ngày luôn sao? Không biết nó là món quà gì nữa, tôi tò mò đón nhận cái túi ấy từ tay cô ta và sau đó là giở ra xem. Nhìn cái món quà ấy mà tôi câm lặng, méo nói gì cả, tôi vô thức móc món quà đó ra, đưa ngay trước mặt cô ta và cố tình gằn giọng hỏi:

- Cái - này - là - cái - gì?

- À rế, bộ đây là lần đầu tiên anh thấy chai sữa bò đấy hả?

Tôi tức muốn phát điên lên nhưng tôi vẫn cố gắng kiềm chế cái cơn giận ấy lại và kiên nhẫn hỏi tiếp:

- Thế tao hỏi mày, mày tặng cho tao để làm gì?

- Anh không biết sao? Bộ anh không cảm nhận được là chiều cao của anh có hơi khiêm tốn so với những người cùng lứa tuổi với anh à?

Biết ngay mà, biết ngay là cô ta sỉ nhục chiều cao của tôi mà. Cho tôi rút lại cái suy nghĩ lúc nãy, tôi sôi máu lên, liền co tất cả ngón tay về lòng bàn tay để tạo thành một nắm đấm, sau đó là tung hết tất cả các sức vào mặt của cô ta. Tôi nghĩ lại rồi, tôi chả thay đổi con mợ gì cả, tôi vẫn là tôi của ngày hôm qua, tôi vẫn còn tính hổ báo thiên bẩm ấy ở trong người và tôi vẫn tiếp tục đấm vỡ mặt cô ta. Còn cô ta cũng vậy, vẫn nhây và lầy như ngày nào, vẫn là cái tính cứng đầu cứng cổ ấy, bữa nay tôi đã điên lên đấm vào mặt cô ta rồi, qua ngày hôm sau, cô ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn mặt dày qua lớp tôi tặng cho tôi chai sữa bò.

Không có ngày nào là tôi không nhận chai sữa bò của cô ta cả, đặc biệt hơn, cô ta còn tặng theo cấp số nhân nữa chứ. Mợ ơi, chỉ trôi qua đúng một tháng thôi, tủ lạnh nhà tôi đầy nhóc chai sữa, đi đâu cũng thấy, đi ra ngoài vẫn thấy, đi ăn cơm cũng thấy, coi TV cũng thấy, đi vệ sinh cũng thấy, ngay cả đi ngủ cũng mơ thấy, nói chung cuộc đời tôi bị chôn vùi bởi một đống sữa bò của con ngáo "tốt bụng" đó đến nỗi uống nó trừ cơm còn được. Cái cảm giác cô ta quản tôi như má của tôi vậy, có một lần vì quên uống sữa trước khi ngủ mà cô ta gọi điện qua cho tôi, bộ cô ta là thánh hay sao mà biết tôi quên uống sữa chứ? Còn dọa nếu không uống, nửa đêm cô ta sẽ qua nhà tôi và sống chết bắt tôi uống cho bằng được. Chính vì vậy, mỗi ngày tôi phải câm nín ráng nuốt sữa vào mồm, ai mà biết được cái con nguy hiểm đó sẽ bày trò gì nếu tôi không uống chúng? Người ta uống nhiều sữa thì cao lên, còn tôi thì không thấy đâu, tôi chỉ thấy mình sắp xuống lỗ tới nơi thôi, mỗi khi tiếp 500 mi - li - lít sữa thì y như rằng, nó tỉ lệ thuận với độ hốc hác của khuôn mặt tôi vậy, đời tôi làm cái méo gì cũng bi đát hết, đúng đắng lời mà.

Buổi chiều tan trường ngày hôm nay, các học sinh đã rời khỏi ngôi trường hết rồi, chỉ còn tôi và cô ta đang mải mê chơi trò đuổi bắt thôi. Mặt tôi tái mét, chạy lấy chạy để tìm đường thoát, còn cô ta đuổi theo ở đằng sau tôi và vác theo hai thùng sữa, trời đựu, đã mang theo cái của nợ ấy rồi mà cô ta vẫn bắt được tôi mới đau chứ. Tôi sợ hãi và cố giãy giụa thoát ra khỏi bàn tay của con yêu nghiệt ấy, cứ thế là, hai tụi tôi cứ đẩy qua đẩy lại hai cái thùng sữa đó. Mặt tôi thì cứ đen như cái đít nồi đẩy qua cho cô ta, trong khi miệng cô ta mỉm cười rạng rỡ đẩy lại cho tôi, vì sức của cô ta khá mạnh so với tôi nên khi đẩy qua cho tôi, tôi vô tình ngã về phía sau. Cô ta thấy tôi chuẩn bị ngã xuống đất, cô ta vội vàng vứt cái thùng sữa ấy qua một bên và bay lại chỗ tôi để đỡ. Thế là cô ta cũng theo cái đà ngã của tôi và cả hai chúng tôi đều té ngửa ra, cô ta nằm trên đè tôi và môi của cô ta chạm vào môi của tôi. Cả hai chúng tôi nhìn nhau mà mở đôi mắt hết cỡ ra, chúng tôi cứ để yên cái tư thế này trong giây lát rồi sau đó, cô ta chủ động rời khỏi đôi môi của tôi. Cô ta nhìn tôi không rời nửa con mắt và vô thức mặt của cô ta bắt đầu đỏ ửng lên, tôi cũng như cô ta, nằm đó, mặt ửng hồng và quay qua chỗ khác. Vì cô ta quá xấu hổ nên cô ta không thể kiềm chế được hành động mà vừa la làng vừa bỏ chạy, còn tôi thì chỉ biết nhìn cô ta chạy đi và ngồi đó che mặt lại, nụ hôn đầu của tôi.. đã bị cướp mất bởi con tomboy khác người này rồi.