Cô Nàng Tomboy Khác Người

Chương 19



Cũng nhờ cái tin buồn động trời ấy của má tôi mà tôi đây không biết phải làm gì cho đúng nữa, ngồi ở trong lớp mà vẻ mặt của tôi lúc đó giờ đang rất là get high, vừa ngồi đó vừa tự cười khinh bỉ vào cuộc đời chó cắn của mình. Quả nhiên Handa là một đứa bạn tốt, nó sợ tôi cứ tiếp tục bất thường như này thì tôi sẽ bị tự kỷ mất, nên nó ân cần đi đến chỗ tôi và hỏi han tình hình của tôi:

- Shiraku, mày sao vậy? Nhìn mày trông giống mấy đứa high cần ghê! Có chuyện gì xảy ra với mày sao?

Tôi cũng không giấu diếm điều gì mà chán nản kể hết cuộc nói chuyện điện thoại giữa tôi và má của tôi vào ngày hôm qua, tôi kể xong hết thì nó nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại:

- Đời mày gắt vồn nhể? Tội nghiệp mày!

- Giờ tao đây còn méo biết đời tao sẽ lạc trôi về đâu nữa!

- Thế mày đã có kế hoạch gì để sống sót trong vòng một năm tới chưa?

- Mày nhìn mặt tao giống như mấy thằng hay lên kế hoạch cho cuộc đời mình lắm hả? Tao đã dành nguyên cả một buổi tối hôm qua để suy ngẫm tao là ai và đây là đâu trong thế giới này đấy!

Thằng Handa nghe cái câu nói đầy triết lý sống của tôi mà mồ hôi của nó tuôn trào không điểm dừng, tôi thì vẫn tiếp tục cái vẻ mặt bất cần đời ấy và thở dài nhìn bầu trời ra ngoài cửa sổ. Trong lúc khi tôi đang mông lung như một trò đùa thì Handa như liền nhớ ra một điều gì đó, vẻ mặt của nó liền phấn khích và nói:

- Shiraku, ở chỗ làm thêm của tao đang tuyển nhân viên nam vào làm đấy! Mày có muốn đi làm thêm cùng với tao để kiếm tiền sinh hoạt không?

Nghe câu nói đó thôi mà tôi liền bừng tỉnh quay về thế giới thực, quay mặt về phía nó và lay người nó như điên:

- Gì, làm thêm kiếm tiền sinh hoạt ư? Muốn, muốn chứ! Thế nó ở đâu vậy và tao sẽ làm cái gì?

- Sau giờ tan học tao sẽ dẫn mày đi! Còn mày sẽ làm cái gì thì đến đó đi rồi biết!

Nó chỉ nói vậy với tôi thôi nhưng tôi mặc kệ, miễn sao là tôi có tiền để sống sót qua một năm sau thì có kêu tôi làm cái gì cũng được hết, ngoại trừ làm trong gay bar. Sau giờ học, tôi và nó đi đến tàu điện ngầm và địa điểm đến nơi đó là Akihabara, tôi vẫn phải chật vật trong đống người trên tàu để đi đến thành phố đó.

Sau khi ra khỏi tàu, chúng tôi đi bộ một đoạn dài khoảng hai ki - lô - mét nữa thì tới chỗ làm việc của nó và cũng là nơi mà tôi bắt đầu làm việc để kiếm tiền. Cái chỗ làm thêm ấy có tên là Pet's House, nhìn cái chỗ làm thêm rộng lớn của nó mà vẻ mặt của tôi lộ ra phấn khích ngay, nhìn những nhân viên cùng với những thú cưng vô cùng dễ thương trong đó mà tôi sáng hết cả con mắt lên và quay người nhìn Handa với ánh mắt khâm phục:

- Mày làm nhân viên phục vụ trong quán này ư? Mày tuyệt thật đấy! Á, nhìn cái bộ đồng phục ở đây vừa đẹp vừa trang trọng là tao mê rồi đấy, lại còn có mấy con thú cưng dễ thương nữa!

Từ nhỏ tôi đã rất ngưỡng mộ những quán cafe phục vụ như thế này rồi, hồi đó tôi còn ước mơ rằng tôi đây sẽ trở thành chủ của một quán như vậy nữa. Tôi không kiềm nén được cơn xúc động này mà tôi vội vàng thúc giục nó đưa tôi đến chỗ của quản lý để xin việc, Handa cũng nghe theo lời tôi và dẫn tôi đi gặp quản lý. Chỉ vừa gặp quản lý ngay từ lần đầu thôi là tôi đã thích chị ấy rồi, chị ấy vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, vừa trang trọng và vừa tốt bụng chỉ dẫn nhiều điều cho tôi nữa, tôi cảm thấy thật là hạnh phúc, cảm giác ở đây như là một thiên đường vậy.

Sau khi chị ấy chỉ dẫn xong thì liền đưa tôi bộ đồng phục của quán, tôi hí hửng cầm bộ đồ ấy và chạy vào phòng thay đồ. Thằng Handa đang phục vụ nước uống và bánh ngọt cho những khách hàng nữ, thấy tôi đi ra ngoài mà nó nhìn tôi không khỏi bất ngờ và khen tôi không ngớt lời:

- Shiraku, nhìn mày mặc bộ này cũng không tệ đâu! Trông mày ngầu lắm đấy!

- Thật hả? Mày khen tao như vậy làm tao ngại ghê!

Tôi gãi đầu cười hì hì mà lòng phới phới không thể tả được, nhưng bây giờ tôi phải tập trung vào việc làm nữa, đích thân thằng Handa sẽ chỉ dẫn tôi cách phục vụ khách và pha thức uống. Một tiếng trôi qua, tôi cũng đã biết được sơ sơ một chút, tôi nhiệt tình phục vụ quý khách bằng tất cả tấm lòng của mình. Khi tôi đang đi đến quầy pha để lấy thức uống phục vụ cho khách thì cửa quán liền mở ra, theo phản xạ của một nhân viên, tôi tươi cười cúi chào quý khách, sau khi tôi ngước mặt lên thì mặt tôi không tránh khỏi hai từ "giật mình" khi khách hàng đó chính là Aiko. Cô ta nhìn tôi cũng lộ rõ vẻ bất ngờ, được một lúc rồi thì cô ta vui vẻ nở rộ như một vườn hoa và nói:

- Senpai, anh làm việc ở đây ư? Yaaaaa ~ em cũng làm việc ở đây nè! Sao hai tụi mình đi đâu cũng gặp nhau hết vậy nà ~! Trời ạ, chúng ta có duyên ghê đó!

Tôi đứng hình một trận ở đó, sặc, cái quái gì vừa mới xảy ra vậy? Tôi ngớ người như từ trên mây rơi xuống, quay người nhìn Handa với ánh mắt căm hận, còn Handa thì ra hiệu xin lỗi vì nó quên nói cho tôi biết Aiko cũng làm ở đây. Mấy khách hàng nữ thấy Aiko thì la làng lên trong vui sướng, phấn khích nói này nói nọ, cô ta thì liền thay đổi 480 độ, biến thành một quý ông thứ thiệt ngay, ôn nhu nhìn những khách hàng ấy và niềm nở chào, ai nhìn vô mà cũng bị trúng một mũi tên ngay tim, còn tôi thì lấy tay bóp trán và nói thầm trong miệng:

- Đúng là trên đời này, cái méo gì nó cũng có thể xảy ra!