Cuối Cùng Anh Đã Đến

Chương 6: Ấm áp



Mấy ngày liền đi làm tâm trạng Mỹ Lệ vẫn rất tệ, cô không vui hay thỉnh thoảng cười như trước. “ Cô sao vậy, có chuyện không vui sao? ” Lục Minh hỏi thăm

“ K….không có gì ” Mỹ Lệ cười nhẹ cho qua

“ Trông cô không được vui lắm, quán của tôi tuy không đông khách nhưng làm ăn vẫn tốt yên tâm tôi không quỵt tiền lương hay thiếu của cô đâu ” Lục Minh hồn nhiên nói với gương mặt hớn hở

“ Tôi biết mà anh chưa bao giờ thiếu ” cô cười mỉm nhẹ.

Cảm thấy đỡ hơn khi được Lục Minh đùa, mỗi lần gặp chuyện chỉ cần chàng trai này xuất hiện anh ta sẽ quan tâm hỏi han cô làm cho cô vui cười. Vì vậy nên gần anh ta cô chưa vào giờ buồn.

……

“ Mẹ kiếp ” giọng nói dữ dân vang lên ông Lý cau mày khó chịu ra mặt

“ Có cần tôi báo với phu nhân không thưa ông chủ ” Tiểu Manh lên tiếng

“ Không cần, chuyện của tôi để tôi tự giải quyết Tiểu Manh cậu cho người điều tra theo dõi quản lý của Mỹ Lệ xem cô ta đã đi đâu rồi âm thầm theo dõi ” Ông Lý lên tiếng

Tiểu Manh nhanh chóng đi làm.

Đừng nghĩ có thể thoát khỏi ông đây, cô chơi tôi một vố tôi nhất định sẽ khiến cô bị gấp trăm ngàn lần. Hãy chờ đấy Mỹ Lệ.

……

Mỹ Lệ đi dạo khu phố gần nhà cô đeo khẩu trang thanh thơi đi quanh xem có món đồ gì muốn mua không? Có những bạn trẻ, thanh niên đi qua cô nhìn rồi không ngừng chỉ trỏ.

Cảm giác khác lạ, có người đang bàn tán về mình Mỹ Lệ vội vàng đi nhanh hơn bắt đầu có những người lôi điện thoại ra chụp và quay video.

“ Chính là cô ta ” giọng nói một trong số thanh niên cất lên

“ Thực sự là cô ta sao? ”

“ Nhìn cũng không xinh đẹp lắm, sao mà ông ta lại thích được ”

“ Loại lẳng lơ ”

Nhưng câu nói xúc phạm đang chĩa vào cô, lúc này đây Mỹ Lệ chỉ có thể chạy nhanh để mau chóng thoát khỏi cảnh này, thục mạng chạy không nhìn đằng trước cô và vào lưng người đàn ông “ Tôi xin lỗi ”

“ Lục Minh, anh ….. ” Mỹ Lệ ngạc nhiên

“ Cô đang vội chuyện gì mà chạy không nhìn đăng trước vậy ”

“ Tôi, nói sau đi ” Mỹ Lệ phủi tay

Chưa kịp đi nửa bước bàn tay cô đã bị Lục Minh kéo lại chạy về phía cửa hàng hoa cạnh bên, anh ấy đưa mặt gần về phía cô. Hai đôi mắt chạm nhau nhìn không rời, đôi bàn tay Lục Minh ôm eo Mỹ Lệ chặt vào lòng. Ánh mắt của anh thật sự quá đẹp, nó trong nhìn không thể dính một chút tạp nham bên ngoài. Nhìn vào đôi mắt ấy Mỹ Lệ như cảm thấy sự bước tiếp của cuộc sống một lối rẽ khác ……

“ May quá họ đi rồi, cẩn thận ở đây chút nữa rồi ra ”

Câu nói như đang đánh thức cô “ Hả …. ừ được ” cô chỉ biết gật nhẹ đầu

“ Anh chị muốn mua hoa ạ ” bé nhân viên nhiệt tình hỏi han

Lục Minh ngại ngùng gãi đầu “ À thì cho tôi hai bó hoa đẹp không có yêu cầu gì quá nhiều, chỉ cần ý nghĩa là được ”

“ Dạ được anh chị chờ chút ạ ”

……

“ Cảm ơn anh lúc nãy đã giúp tôi ”

“ Không có gì, chỉ là lần sau cô cẩn thận hơn chút đừng để fan phát hiện ra thì đỡ phải vậy ”

“ Khoan anh biết tôi là ai sao? Anh nhận ra rồi à anh nhận ra lúc nào ”

“ Cô quên rồi à! Tôi biết cô là ai từ lúc cô xin làm ở quán rồi còn gì ” Lục Minh đáp trả

“ Đúng vậy, anh hôm đấy có hỏi lại tên tôi, tôi không nghĩ là anh biết ”

“ Cô là người nổi tiếng không biết có phải đi quay chương trình thực tế gì đó không? Nhưng nếu đã làm ở quán tôi cô yên tâm tôi sẽ bảo vệ cô dù cho cô là ai đi nữa. ” Lục Minh vỗ nhẹ vào vai Mỹ Lệ

Nhân viên mang ra hai bó hoa, “ Cảm ơn ” Lục Minh cầm hai bó hoa trên tay đưa vào lòng Mỹ Lệ một bó “ Này tặng cô, coi như quà xin lỗi vì lúc nãy hành động đột ngột như thế ”

Mỹ Lệ ngơ ngác không dám nhận, nhưng vì sự nhiệt tình của Lục Minh cô đành cầm. Bó hoa thực sự rất đẹp, cho cô cảm giác như được tiếp thêm động lực.

Lục Minh vui vẻ chào cô rồi rời đi “ À đừng quên cẩn thận không sẽ khó về được nhà lắm đấy nhé ” hồn nhiên nhắc Mỹ Lệ phải cẩn thận

Cô chỉ gật đầu, nhìn bó hoa mà trong lòng cảm nhận sự ấm áp không nhẹ. Lần đầu tiên trong đời có người tặng hoa cho cô bó hoa ấy không có ý nghĩa nhưng với Mỹ Lệ tử giờ nó sẽ có ý nghĩa.

…….

Chiếc xe taxi dừng trước một khu đất hoang vắng rộng rãi, Lục Minh cầm theo bó hoa đi từng bước từng bước lên các bậc thang. Anh ta dừng lại ở chiếc mộ được xây dựng đẹp đẽ, khang trang.

Lục Minh ngồi xuống đặt bó hoa lên phần mộ “ Mẹ con lại đến thăm mẹ đây, con dạo này vẫn ổn. Con mới có một nhân viên mới …… ” anh ra ngồi tâm sự trước bia mộ mẹ.

……..

“ Cũng muộn rồi con về trước đây, lần sau con sẽ lại tới thêm mẹ ” đôi mắt sâu thăm thẳm như một không gian vô cực, không tìm được điểm dừng. Gương mặt không còn thể hiện sự vui vẻ hằng ngày nữa.

Lục Minh vừa ra đến cửa đã có chiếc xe ô tô chờ sẵn, anh tiến lại gần bước lên xe “ Lái xe đi ” cất giọng nói trầm khàn.

Tài xế lái xe đi hết con đường, đến ngôi nhà cách đấy không quá xa “ Cảm ơn ” Lục Minh bước xuống, đi vào trong căn nhà.

Bên ngoài nhìn cũng như bao ngôi nhà khác, bình thường giản dị nhưng lại là ngồi nhà kì lạ nhất. “ Bố con về rồi ”

“ Về rồi à, lại đây ăn cơm ”

“ Lục Minh, con về rồi à ” dì Tuyết chạy ra mừng rỡ

“ Con về rồi ” Lục Minh mỉm cười

Dì Tuyết không ngừng lôi kéo Lục Minh lại bàn ăn, “ Mau ngồi xuống đi ”

Đồ ăn chẳng mau chóng được sắp đầy bàn “ Dì biết là con sẽ về lên làm nhiều món con thích ăn nhất ” dì vui vẻ kể lại

“ Con cảm ơn dì ” Lục Minh vui vẻ đáp

“ Lục Minh anh về rồi đấy à, lâu quá rồi không gặp ” Lục An đi ra vỗ vai anh trai.

“ Dạo này khỏe không? ” Lục Minh hỏi thăm

“ Em vẫn vậy, vẫn bị mẹ ….. ” Lục An chưa nói hết câu đã bị dì Tuyết nhét bánh bao vào bắt ăn.

Cả nhà ngồi vào bàn cười nói vui vẻ …….