Dạo Một Vòng, Rồi Về Lại Bên Anh

Chương 7: Bữa Tối (2)



- Không cần phiền phức vậy đâu.

Cánh cửa được mở ra, hai cô gái lần lượt thay nhau bước vào. Cô gái đi trước cũng là người vừa cất tiếng chạc mười chín tuổi, cô là Tứ Tiểu Thư của Châu Gia gọi là Châu Nhật Ninh. Người ngoài thường đánh giá hai chị em ruột Minh Nguyệt - Nhật Ninh mang nét tính cách tương đồng. Người hiểu về Châu Gia nghe được thường sẽ nhắm mắt làm ngơ coi đó như trò đùa của đám trẻ con, ngây ngốc chẳng đáng chú ý tới. Tam Tiểu Thư từ nhỏ được xem là quý nữ, được mài rũa để lớn lên ghánh vác nghĩa vụ gia tộc. Tứ Tiểu Thư lại hoàn toàn ngược lại, cô là đứa con gái cưng, vị ái nữ mà Gia Chủ vô cùng thương yêu, bảo bọc tới độ ngay những vấn đề sinh hoạt bình thường đều có người hầu kẻ hạ, một đầu ngón tay cũng không để chạm nước. Bởi vậy, sự kiêu ngạo, hống hách thường ngày của Tam Tiểu Thư là tự vẽ lên, tự xù lông ra mà bảo vệ bản thân. Còn riêng nét ngạo mạn, phách lối của Tứ Tiểu Thư thì hoàn toàn là thuộc về bản chất con người. Châu Nhật Ninh hai tay khoanh trước ngực, hướng chỗ ngồi của mình bên cạnh Hứa Hoàng Ly mà bước, vừa đi vừa không quên lẩm bẩm trách móc.

- Anh cả, làm người thì không nên quá cứng nhắc, mới chậm có một phút, anh nổi cáu cái gì?

Đoạn vừa định ngồi xuống, bên tai liền nghe thấy tiếng đập bàn rõ to làm cho không chỉ riêng Nhật Ninh mà ngay cả những người có mặt ở đó đều khó tránh giật mình. Cô bây giờ mới để ý sắc mặt anh cả tự bao giờ đã tối sầm lại.

- Đứng đó.

Phúc Vinh nửa mắt cũng không nhìn em gái, mới vừa cất lên hai tiếng đã khiến không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Châu Nhật Ninh thường ngày hống hách là thế nhưng lại vô cùng nhát gan, mới nạt có một câu đã lập tức run bần bật, đứng lặng như tượng di chuyển còn không dám đừng nói là ngồi xuống.

Nhật Ninh đánh mắt ra hiệu cho cô gái còn lại, người dường như đã bị lãng quên, cô gái chừng khoảng mười bảy tuổi dáng người nhỏ nhắn sớm đã bị doạ đến toát mồ hôi đầy trán. Cô gái ấy từ khi chào đời đã không biết cha mẹ mình là ai, lúc năm tuổi được Châu Phu Nhân nhận về từ trại trẻ mồ côi, khoác lên gấm ngọc Ngũ Tiểu Thư danh giá lấy tên họ Châu là Châu Lam Anh. Châu Gia Chủ vốn không thích cô nhưng lại chẳng tìm được lý do chối từ vợ mình, đành coi Lam Anh như người ở phân phó bên cạnh Nhật Ninh đề phòng con gái cưng gây chuyện rắc rối. Cô nhận thấy ánh mắt cầu cứu từ chị gái, nội tâm lập tức rơi vào đấu tranh gay gắt. Châu Phúc Vinh lúc này thực sự vô cùng đáng sợ, nhưng nếu hiện tại Nhật Ninh bị hắn trách phạt người phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Gia Chủ chẳng phải Phúc Vinh mà chắc chắn chính là cô. So với sự tức giận từ anh trai, Lam Anh càng sợ những trận đòn từ người được gọi là cha nuôi kia hơn.

- Anh cả, chị tư chỉ là đói quá mới nói linh tinh, hoàn toàn không có ý xấu, anh đừng coi là thật.

- Không cần xin cho nó, thường ngày quậy phá gây chuyện khắp nơi, về đến nhà cũng không chịu an phận. Lẽ nào Tứ Tiểu Thư ra ngoài được tâng bốc quá đà liền nghĩ bản thân là trời rồi.

''Bộp…bộp''

Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng cười lớn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Chủ nhân của âm thanh ấy không ai khác ngoài Nhị Thiếu Gia - Châu Nhật Quang.

- Đặc sắc, đặc sắc lắm.

- Châu Nhật Quang, đừng có nháo.

Phúc Vinh cau mày, cất tiếng nhắc.

- Tôi cứ nháo, anh làm gì được tôi, phạt đứng giống Nhật Ninh chắc? Châu Phúc Vinh ơi Châu Phúc Vinh, ông già mới hứa cho anh làm người thừa kế anh đã tưởng bản thân là Gia Chủ rồi à?

- Đừng láo.

Nhật Quang đập bàn đứng dậy, khiến Hứa Thanh Mỹ bên cạnh lúng túng nhìn hắn đầy bất ngờ. Hắn phớt lờ dáng vẻ của vợ mình, hướng người anh trai cao giọng.

- Cũng chỉ là con chó bên cạnh ông già, ở đây ra vẻ cái gì?

Phúc Vinh đối với thái độ hỗn hào của người em thứ lại không quá bất ngờ, nhìn cũng chẳng nhìn nhưng âm giọng đã đổi sang một loại thách thức.

- Kể cả ra vẻ, người như cậu cũng không xứng để bất bình. Cậu chưa từng được ngồi ở vị trí này, sao mà hiểu được?