Đây Là Cuộc Sống Ở Cao Trung

Chương 5



Học kỳ cuối cùng của những năm cấp 3 tới một cách rất oanh liệt, mọi người đều căng thẳng thần kinh.

Phương Hòa nhận học bổng từ trong tay giáo viên, bỏ vào trong cặp, sau đó lại nghĩ xem phải giải đề toán này như thế nào.

Cố Thuyền cũng nhận được tiền thưởng, nhưng tan học tối hôm đó đã đưa cho Phương Hòa.

“Sao lại làm vậy?”

“Chẳng phải lần trước em rất thích một chai nước hoa sao? Mua đi.”

“Làm gì có ai như anh chứ, tụ em có tiền mà.”

Cố Thuyền bỏ tiền vào trong túi cô, nói: “Nếu không thì như thế này, số tiền này giữ lại làm tài sản chung của chúng ta sau khi tốt nghiệp sẽ cùng đi du lịch.”

Phương Hòa cười một chút, nói: “Được rồi nếu vậy em cũng bỏ ra 4.000, còn lại 1000 em dùng để mua nước hoa.”

“Ý kiến hay.”

Phương Hòa quay cặp sách lại mở ra, nhưng lại không nhìn thấy tiền thưởng của mình đâu cả.

“Ủa? Tiền của em đâu?”

Cố Thuyền cũng tìm kiếm một lúc trong cặp sách của cô, đúng là không nhìn thấy phong bao tiền mặt màu đỏ kia nữa.

May mắn là khoảng cách lúc này của hai người với dãy phòng học vẫn còn rất gần liền lập tức quay đầu về phòng giáo viên, báo cáo chuyện này.

Các giáo viên rất quan tâm chuyện này lập tức triệu tập các bạn học trong lớp về phòng, phó chủ nhiệm lớp thì lục soát trong ký túc xá, chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm khối tìm kiếm trong phòng học.

Chủ nhiệm lớp đứng ở trên bục giảng nói: “Bị mất trộm 5.000 tệ phần thưởng lần này nhà trường và em Phương Hoà có thể báo cảnh sát để thành lập hồ sơ, nếu có em nào đã lỡ làm chuyện sai trái thì có thể đứng ra thừa nhận, nhà trường sẽ bỏ qua chuyện cũ, cũng không ảnh hưởng đến việc thi đại học của em đó.”

Không có ai lên tiếng.

Phương Hòa ngồi sau bàn học, chóp mũi đã ứa mồ hôi, cô khẽ quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Thiến ngồi chếch phía sao.

Giáo viên chủ nhiệm đặt hai tay lên bàn, nói: “Cơ hội cuối cùng.”

Không có ai lên tiếng.

“Được rồi.”

Cuối cùng chủ nhiệm khối tìm được trong học bạ của Lưu Thiến, cô ta còn dùng sách giáo khoa Địa lý đè lên.

Cô ta bị giáo viên chủ nhiệm kéo cánh tay đứng lên, sau đó bị gọi điện thoại mời phụ huynh, cô ta đứng trong phòng học không ngừng khóc lóc p.

Chủ nhiệm lớp ngồi xổm xuống bên cạnh Phương Hòa, nhỏ giọng hỏi: “Nếu em tha thứ cho bạn, thì nhà trường cũng sẽ không truy cứu nữa.” Cô giáo dừng lại một chút, nói, “Tất nhiên là mọi chuyện do em quyết định.”

Phương Hòa không quá đau lòng chỉ có chút thất vọng, cô thất vọng về Lưu Thiến, cô quay đầu nhìn thoáng qua cô ta, lại nhìn thoáng qua Cố Thuyền, Cố Thuyền mỉm cười tỏ vẻ ủng hộ cô.

“Em không muốn tha thứ cho bạn ấy nhưng cũng không muốn chỉ vì chuyện này mà tương lai của bạn ấy bị hủy bỏ, cứ bảo bạn ấy công khai xin lỗi em, thì em sẽ tha thứ.”

“Cha mẹ bạn ấy sẽ cảm ơn em vì đã độ lượng.”

Sau khi cha mẹ Lưu Thiến tới, chủ nhiệm lớp giải thích tình huống, cha mẹ cô ta đưa Lưu Thiến đến trước mặt Phương Hòa.

Phương Hòa cũng đứng lên, chuẩn bị nói gì đó, Lưu Thiến đột nhiên giơ tay dùng sức tát mạnh vào mặt Phương Hòa một cái, đầu Phương Hòa trực tiếp đụng vào cạnh bàn.

Lưu Thiến còn gào rống, mắng nhiếc Phương Hòa.

Phương Hòa ngã sang một bên, tầm mắt có chút mơ hồ, chỉ nghe thấy những người bạn cùng bàn thét lên chói tai, sau đó là âm thanh của Cố Thuyền.

Coi nắm lấy tay Cố Thuyền, vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Em không sao.”

Cố Thuyền đỡ cô ngồi lên trên ghế.

Cha mẹ Lưu Thiến giữ chặt cô ta lại, trong ánh mắt toàn là thất vọng, sau đó mẹ Lưu Thiến đi tới trước mặt Phương Hòa xin lỗi, xin Phương Hòa tha thứ cho Lưu Thiến.

Phương Hòa lập tức giữ chặt tay bà ta nói: “Dì à, đừng như vậy, không sao đâu.”

Sau đó chủ nhiệm lớp lại phải hòa giải, bảo bọn họ đưa Lưu Thiến về nhà trước, chờ khi cô ta nghĩ thông suốt, bình tĩnh lại rồi mới tiếp tục đi học.

Cố Thuyền đưa Phương Hòa về ký túc xá, cô nắm tay hắn, ở một đoạn đường không có ai, cô đột nhiên vùi đầu vào lồng ngực Cố Thuyền, khóc nức nở.

Cố Thuyền đau lòng ôm cô thật chặt.