Diệp Dương

Chương 13



Tần Lỵ sau hôm ở công viên liền nhận được không phải mình không xinh đẹp, không câu dẫn được đàn ông mà căn bản cái tên Lượng Phàm kia chính là gay, gay cũng không được tính là đàn ông, cô biết mà, cho nên cô mới ghét nhất là gay, gay chết tiện ghê tởm.

Bực tức suy nghĩ, chẳng lẽ cô đã làm đến thế mà phải từ bỏ? Đó căn bản là không có khả năng, cô cười cười mặc quần áo lái xe đến nhà Lượng.

Một danh gia như Lượng gia làm sao có thể chấp nhận được một người con dâu là đàn ông chứ, đó căn bản không có khả năng, nhất là tên đàn ông kia còn phải điều trị tâm lý 7 năm nữa chứ, gia cảnh không sạch sẽ. Cô đã điều tra tất tần tật về 'kẻ địch' của mình rồi, cô không tin gia thế nhà cô mà không đấu lại tên hồ ly tinh dơ bẩn đó.

Sau khi được bảo vệ thông báo cho phép vào cổng, chỉnh lại thái độ cùng gương mặt, cô đi vào nhà Lượng.

Mẹ Lượng nghe được thông báo của bảo vệ liền ra ngoài cửa chờ, nhìn thấy Tần Lỵ hai mắt hồng hồng, mặt tái nhợt, môi bị cắn đến sắp rách ra thì lo lắng hỏi: "Lỵ, sao vậy cháu, có chuyện gì có thể nói với bác này."

Tần Lỵ giống như tìm được chỗ dựa bật khóc òa lên, "Bác gái, anh Phàm anh ấy, anh ấy.. Hức hức, anh thích con trai, òa.."

Ôm lấy cô gái vỗ vỗ lưng dỗ dành, mẹ Lượng nói: "Sao có thể chứ, thằng Phàm nhà bác chưa bào giờ kết giao cùng người khác nhưng không phải đồng tính đâu, cháu nghe ai nói? Nào đừng khóc nữa, kể cho bác nghe".

"Hức, cháu tận mắt thấy, anh ấy đưa người kia đi chơi, còn đút kem cho hắn ăn nữa mà, hức" Tần Lỵ ngẩng mặt nhìn bà Lượng nói.

"Vậy thì cũng đâu có gì cho thấy Phàm à gay? Có thể là bạn bè chơi đùa đút cho nhau thôi có gì đâu nào." Bà xoa xoa nước mắt cho Tần Lỵ vừa ôn tồn nói.

"Nhưng nhưng.." Cô cắn cắn môi giống như quyết định lớn lao, "Cháu còn thấy hai bọn họ.. Hôn môi.." Cô cúi đầu xuống nhỏ giọng trả lời.

"Cháu nói, nói gì? Nó nó hôn môi với ai?" Bà Lượng run run nắm vai Tần Lỵ lắc lắc hỏi.

"Là một người tên Diệp Dương ạ, cháu cháu.." Tần Lỵ bị đau nhíu mày rất nhanh lại thả lỏng không để mẹ Lượng phát hiện, nói xong hai mắt lại rưng rưng.

Bà nhớ lại lần trước hai người ở chung, càng nghĩ cảng cảm thấy hành động của con mình với đầu bếp có gì đó không đúng, dường như luôn mang theo một tia ám muội.

Nhưng bà vẫn cố mạnh miệng cười nói, "Không, không chắc đâu, cháu cứ về trước, để bác hỏi thử nó xem."

Hôm nay bà cũng không có tâm trạng tiếp đón ai khác, bà muốn làm rõ chuyện của con trai mình trước rồi tính sau.

Tần Lỵ cũng thấy đủ quyết định thu thân trở về chờ kết quả cuối cùng.

~~~~~~~

Bà nhớ tới đứa cháu gái mấy hôm trước tới đây bắt buộc mình xem mấy thứ loạn thất bát tao kia liền hiểu rõ, gọi nó ra muốn hỏi lại một lần cuối cùng, bà không muốn chấp nhận sự thật con mình là đồng tính!

Em họ Lượng mắt lim dim bị gọi xuống lầu thì thấy thím mình mặt nghiêm túc ngồi trên ghế, cô sợ hãi, lại có tai họa gì sắp đổ lên đầu mình sao? Không phải thật chứ, không muốn à!

"Nói đi" Mẹ Lượng không đầu không đuôi ném ra một câu.

"Nói gì ạ?" Em họ Lượng mù mịt quăng lại một câu.

"Mục đính của cháu khi đến đây."

"Ách, cháu cũng không phải người ngoài hành tinh đến trái đất làm nội gián.." Thấy mẹ Lượng trừng mắt liền cúi đầu nói nhỏ dần, cô cũng không biết thím mình trong hồ lô bán gì, thật sợ hãi à, anh họ mau mau về cứu em!

"Cháu còn dám nói như thế, vậy mấy cái này là cái gì, tại sao lại cho cô xem cái này?" Mém một đống truyện nào là yayoi, đam mỹ Trung, Nhật, Hàn tất cả đều đầy đủ, đúng là truyện mỗi ngày mình niệm cho thím ghe. Lần này thảm rồi! Thím biết hết rồi sao?

Nước mắt đầm đìa đi qua ôm lấy đùi thím, "Thím, thím đại nhân đại lượng tha cho cháu đi, tất cả là do anh Phàm xúi dục cháu, cháu cung chỉ nghe anh Phàm thôi, chú không quan hệ à, cháu sẽ khai hết mà, thím tha cho cháu đi, oa òa".

Bà Lượng chệt để chết tâm, phất phất tay cho em họ Lượng về phòng, bà xoa xoa thái dương, chẳng lẽ cách dạy con của mình có vấn đề?

~~~~~~~~

Em họ Lương sau khi về phòng ngay lập tức gọi điện thoại cho anh họ cấp tốc báo cáo, Lượng Phàm nghe xong cũng chỉ bảo cô cẩn thận xem xét rồi báo lại cho anh rồi cúp máy.

Ngồi trong văn phòng, Lượng Phàm gõ gõ bút bắt đầu suy nghĩ đối sách, anh cũng biết là sẽ không dấu được suốt, nhưng không ngờ lại bị lộ sớm như vậy, chuyện ai tiết lộ tạm thời cần phải xem một chút rốt cuộc là kẻ nào đã mới quyết định sau.

Mấy hôm tới chắc chắn không yên bình, gọi cho Diệp Dương, sau khi nghe thấy giọng cậu tâm anh an tĩnh lại, "Mấy hôm nay đừng ra ngoài, ngoan ngoãn chờ anh ở nhà, ai gọi cửa cũng không được mở. Đồ ăn anh sẽ mua nguyên liệu về cho em nấu.. Chờ anh tìm được chỗ khác chúng ta lập tức chuyển đi." Dặn dò một loạt không ngừng nghỉ, Lượng Phàm cũng không có biện pháp nào khác, anh không muốn mẹ làm hại đến Diệp Dương, vẫn là tìm một nơi khác dọn đi thì hơn.

"Có chuyện gì sao? Anh có thể nói với em mà, đừng lo lắng sẽ không sao đâu" Giọng Diệp Dương vẫn ôn nhu như vậy, từng câu từng câu nói vào trong lòng làm anh ấm áp.

"Không có gì đâu, anh chỉ là lo cho em, gần đây xảy ra mấy vụ giết người lên tục anh lo lắng.." Đây đích xác cũng là một lý do thật lớn khác trong lòng anh, đáng lẽ anh phải chuyển đi từ sớm rồi mới phải, thật là sai lầm khi còn ở lại đấy.

".. Không sao đâu, em sẽ chú ý mà, mọi chuyện rất nhanh sẽ kết thúc thôi" Bên kia trầm mặc một chút lại cười cười nói.

"Ừm" Mong là như vậy.

~~~~~~~

Tiểu kịch chương:

Mẹ Lượng (dao găm ép cổ em họ Lượng): Nói mau, mi đến trái đất làm gì, cháu gái thật của ta đâu?

Em họ Lượng bị trói chặt vào ghế: Thím, cháu là cháu thật mà, thím có bệnh phải đi bệnh viện khám đi, đừng lôi cháu vào mà!

Mẹ Lượng: Còn dám mạnh miệng? Trước cắt một miếng thịt đi xét nghiệm trước rồi nói sau (muốn động thủ).

Em họ Lượng: Á á, anh họ mau mau hiện thân cứu cứu em!

Ở nhà cùng Diệp Tiểu Dương ăn cơm, anh họ Lượng hắt hơi một cái: Là đứa nào nói xấu ta?

Diệp Tiểu Dương múc cơm nhàn nhạt nói: Chắc gần đây anh làm việc thâu đêm bị cảm lanh rồi.

Anh họ Lượng: Vậy ăn cơm xong chúng ta làm một ít vận động cho 'nóng' lên là khỏi liền à, khà khà.

Diệp Dương nhìn qua: Được, bất quá ai 'vận động' ai hưởng thụ còn chưa biết đâu.