Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 120: Đao Quỷ



Hàn Phi bên trên nhìn xuống, lẩm bẩm: - Địa Lân Ấn?

Khí chất Liễu Dung biến đổi nghiêng trời lệch đất, trước là một kẻ bộ dáng so với tiểu tử lưu manh giả dạng hiền lương chẳng khác bao nhiêu, lúc này lại như một đại sư huynh nội công thâm hậu ngoài mặt lãnh đảm thu liễm khiêm nhu. Nhưng bên cạnh Hàn Phi vẫn bộc lộ tâm tư là một tên nam tử thông thường hiểu biết chẳng bao nhiêu. Nghe Y nói, liền tròn mắt hỏi:

- Chủ tử, Địa Lân Ấn có tác dụng gì!

Hàn Phi nhìn khí độ gương mặt của Y lúc này cũng hơi lạ lẫm song tự mình biết rõ, thích hợp từ từ, nhẹ giọng giải thích:

- Địa Lân Ấn là một loại Ấn công kích, giam bên trong một đầu Hồn Thú, Địa Ấn hạng kia lúc còn nguyên vẹn dùng trong tay một Nhập Đạo Cảnh cửu tầng có thể thao túng Hồn Thú bên trong vờn chết địch nhân hơn hắn một đại cảnh giới.

- Bất quá, Ấn Ngọc kia bây giờ là vỏ bọc, Hồn Thú nọ không còn tồn đọng. Tác dụng hiện tại, nhiều nhất chỉ làm được con dấu trang trí cho đẹp.

Đồng tử Liễu Dung co thắt lại, mường tượng đến cảnh võ giả dùng bảo ấn vượt cấp chiến đấu, trợn mắt thầm thán:

“Đây là khái nghiệm gì! Cường đại đến vậy, lúc này chỉ có thể làm con dấu trang trí?”

Liễu Dung thoáng tỉnh ra tầm hiểu cả đời của mình tính bằng hạt bụi nhỏ ném vào tinh không.

Người trong hội trường dù không rõ ràng Ngọc Ấn kia có tác dụng gì nhưng vì tinh thần cuồng nhiệt cũng liên tục ném giá ra: 7000. Một người khác cướp vị: 9000. Lại thêm một kẻ khác: một vạn. Vạn rưỡi... hai vạn... ba vạn.. bốn vạn. Cuối cùng người trả bốn vạn Linh Thạch hạ phẩm đã mua được.

Khay thứ hai là mười viên Phong, Hoả, Lôi thạch cấp 5. Trưởng lão lên tiếng:

- Giá khởi điểm một vạn Linh Thạch.

Dứt lời, từ trong đám đông liên tiếp nhiều điểm hô lên:

Hai vạn, ba vạn, năm vạn, bảy vạn, mười vạn, hai mươi, hai lăm vạn...

Hàn Phi lẩm bẩm:

- Tụ Hệ Thạch cấp năm Phong, Hoả, Lôi. Tuy hiếm gặp nhưng năng lượng bên trong chỉ bằng ba viên cấp ba mà thôi, tính theo giá thành không cần thiết phải mua.

Hắn cố tình nói to ra thành lời rõ ràng tiện chia sẻ kinh nghiệm cho Liễu Dung bên cạnh. Bộ dáng Liễu Dung cũng là đang lắng nghe từng chút.

Khay thứ ba, thứ tư, thứ năm cũng chưa lọt vào tầm mắt Y. Đến khay thứ sáu, trưởng lão nọ gọi người mang đến một thanh Đao hắc sắc. Lớn giọng quảng cáo:

- Các vị đừng xem thường thanh Đao đen đúa này, bọn ta thu được trong một Mộ Địa giữa một đám thi hài cường giả tranh đấu, qua giám định xác thực đây là một thanh Ngân Khí thượng phẩm, nhìn có vẻ như vị Đại Sư luyện ra nó mới hoàn tất tám thành.

- Nhưng giá trị vẫn tương đối cao về sau chư vị đạt được đem đi tinh luyện một chút là dùng tốt. Giá khởi điểm năm vạn Linh Thạch.

Trong một gian phòng Thượng Phẩm, có mấy giọng điệu lão niên rỉ rả với nhau:

- Tinh luyện? Xí.. Không phải Hàn đại sư, mấy lão già chúng ta không mất một năm cũng tám tháng.. Mua cho được để tự hại mình sao!

Giọng điệu tráng hán vang, ngữ khí lễ độ: - Lão Sư, Hàn đại sư trong lời người là ai?

Lão giả nọ chặn tay, không nói thêm.

Bên này, Liễu Dung vừa thấy Hắc Đao bộ dáng như trẻ con nhìn kẹo đường, thèm thuồng sở hữu đứng ngồi không yên.

Hàn Phi trêu ghẹo: - Ngươi cũng biết dùng Đao sao!

Mắt Liễu Dung mở lớn, gật đầu đáp trả, ánh mắt lại vội vã ném đến Hắc Đao.

Vào lúc trưởng lão bên dưới cọ xát lực lượng thử độ bền của Đao trước mặt mọi người. Hàn Phi cũng nhạy bén phát giác bên trong lõi Đao truyền ra một âm thanh vọng nhẹ như tiếng lư đồng bị gõ.

Hắn mở ra Linh Nhãn chiếu xuống bên dưới quan sát thật kĩ mới đầu không phát hiện gì, thăm dò mấy lượt nương theo hướng xuất lực của trưởng lão kia, cuối cùng cũng nhìn ra bên trong có tia tàn linh đang tránh né tác động bên ngoài vào.

Bám sát dấu vết kia lại thêm một lần bất nghờ vì tàn Linh nọ hình thù là khối hắc vụ to lớn có một điểm giống phần đầu của Ngưu Yêu hai mắt lửa đỏ sâu thẳm, chẳng biết dùng cách nào mà thu nhỏ lại chui được vào trong thanh Đao kia, trên Đao không có đồ văn không gian.

Y nhoẻn miệng cười lẩm bẩm:

“Bát Hoả luyện Tà Đao, thủ pháp này cũng có người mò mẫm dùng ra, Ngân Khí thượng phẩm nho nhỏ vậy mà có chứa tàn Linh bên trong, nhìn không kỹ người người đều lầm tưởng là do khiếm khuyết từ Luyện Khí Thuật để lại.”

Ánh mắt thưởng thức liếc nhìn Liễu Dung ngầm tán dương kèm tia ảo tưởng nhất thời mà thoáng chút nghi hoặc:

“Một chân đạp qua cửa tử, tiểu tử xách về một tia Lệ Quỷ Hung Sát vậy mà còn cộng sinh với tàn Linh kia một tên Cự Sát Ma Đầu tàn hồn đã rất yếu ẩn nhẫn ăn ở ké bên trong thanh Đao đã lâu bằng cách lén lút thôn phệ Linh Khí miễn cưỡng tồn tại.”

“Sao ta lại có cảm giác tên này trong ngày hôm nay được Đại Năng gieo xuống ấn ký cường giả vậy, vì ở chỗ ta vừa hay đang cất giữ bộ bí pháp Đao Hoàng trước nay chưa từng gặp người thích hợp luyện qua như hiện tại, tự dưng thấy chính mình trở thành một chiếc cầu nhỏ, mảnh ghép vào lúc này cho hắn gặp gỡ đi qua vậy?.”

Nghĩ đến thoáng rùng mình lại thôi không nghĩ nữa liền cho là trùng hợp và đây là thiên duyên của Liễu Dung. Cùng lắm chính mình giúp hắn một chút phát triển được bao nhiêu còn xem nỗ lực của bản thân Y nữa.

Chép miệng cười mỉm dùng Ngọc Bài truyền âm cho Mãn Y Kiều:

“Thay ta mua thanh hắc Đao đó.”

Mãn Y Kiều nhận lời, nàng điều thuộc hạ báo giá suy xét:

“Ta có mang theo 2000 vạn Linh Thạch, tiện lúc trả lễ kia cho Y, chẳng hiểu khuyết Đao này có gì hấp dẫn, nhưng bằng mọi giá cũng phải mua đến.”

Giá hiện tại có người đã trả 160 vạn Linh Thạch, thoáng chốc lên 600 vạn. Trên gian phòng tầng hai có người hô: 700 vạn Linh Thạch hạ phẩm. Toàn trường xôn xao câu chuyện bàn tán đâu đó vang lên ngữ khí ba phần là tò mò bảy phần ức chế:

- Một thanh tàn khuyết Đao có giá này ư! Ngân Khí thượng phẩm nếu bị khuyết uy lực so với trung phẩm cũng không bằng.

- Bọn hắn có tài phú tìm không ra chỗ tiêu sài sao!

Mãn Y Kiều ở một gian phòng tầng hai hô lớn: - 800 vạn!

Mí mắt Liễu Dung sụp xuống buồn ra mặt, tâm tư mộng tưởng vỡ vụn. Đừng nói tám trăm vạn khối Linh Thạch, hiện tại 80 vạn hắn cũng không có.

Một phòng ở tầng ba Uông lão, Hải lão, Hoành Lĩnh, Hoành Cát Lân, một thiếu nữ tầm mười lăm tuổi cùng bốn tráng hán ở chung một chỗ.

Uông lão cười ha hả:

- Khuyết Đao còn có người thu giá này, đi hết Đông Hoàng Thành có thể đến nơi nào tinh luyện giá tốt cho bằng rẻ hơn đặt luyện đúc một kiệng mới đồng hạng đây!

Hảo lão nghiêm mặt: - Là khống giá thôi, ta cũng muốn thử chút!

Dứt lời, Hải lão từ trong hô lớn ra: - 850 vạn!

Một tiếng hô giá khác: - 900 vạn!

Mãn Y Kiều: - 1000 vạn!

Hải lão cười sặc: - Bọn hắn đang làm thật sao!

Uông lão trề môi dưới, khiêu khích bâng quơ:

- Ngươi rụt rè à, bất quá ôm lấy. Về sau nhờ Hàn đại sư tinh luyện giúp qua.

Nụ cười trên mặt Hải lão vụt tắt, lạnh mặt “hừ hừ”:

- Sao ngươi không thử một chút!

Hải lão cong môi xỉa ngang:

- Ta không có gan ôm Đao đi nhờ cậy, nhưng 1000 vạn cũng không tính phải bủn xịn như ngươi!

Dứt câu hô to: - 1100 vạn!

Mãn Y Kiều không do dự: - 1200 vạn!

Hàn Phi thi triển thính giác nghe lỏm được cuộc trò chuyện của nhị lão, lẩm bẩm thoáng qua: “hai lão đầu này thật nghịch ngợm!”

Một hồi lâu không có ai trả giá cao hơn, Mãn Y Kiều mua được trực tiếp thanh toán đưa đến cho Hàn Phi.

Tráp ngọc lưu Đao để lại bàn, Mãn Y Kiều chào biệt:

- Tiên sinh may mắn không làm nhục mệnh, còn cần thêm gì cứ tuỳ tiện liên lạc.

Hàn Phi gật đầu cười: - Mãn Quản Sự vất vả rồi, hết buổi đấu giá ta sẽ tính lại.

Mãn Y Kiều lắc đầu từ chối:

- Chỉ là việc nhỏ không đủ nhắc ra, ta còn trưởng bối đang đợi, mạn phép đi trước.

Hàn Phi không tiện nói nhiều, gặp qua Mãn Y Kiều này chỉ đôi ba lần liền đoán định tính cách nàng nữ cường không sai nửa điểm, nàng lo mình chưa đủ sòng phẳng trả lễ bình dược kia nên bất chấp một việc nào đó thật tốt để đỡ một phen áy náy. Dược nọ Hàn Phi cấp ra vì thể diện của Thiết lão càng không đặt nặng câu kéo gì. Nên tạm gác lại, xong buổi đấu giá mới tính tới.

Lúc Mãn Y Kiều quay lưng trở ra thoáng liếc nhẹ Liễu Dung bỗng chấn động dâng lên:

“Tiểu tử này mới không gặp chưa quá một canh giờ bao nhiêu tu vi tăng liền hai tiểu cấp bậc, nhuệ khí lăng lệ cũng xuất hiện mấy phần, thật khiến người khác bất ngờ. Hàn đại sư này thuật pháp không ít nếu chịu chiếu cố phụ thân ta một chút, bảo ta mua một trăm thanh Đao nữa, ta cũng nguyện tán gia bại sản mua về cho ngươi.”

Mà sau khi Mãn Y Kiều trở lại tiến vào một gian phòng, bên trong có một lão giả mặc áo bào chùm đầu màu trắng sữa, râu tóc chín phần bạc trắng. Ngồi chung bàn còn có sáu lão giả bộ dạng kém tuổi hơn chút phục trang tương đồng, bốn trong sau người nọ cất lời tựa hỏi thăm lại như thăm dò lẫn oán trách:

- Tiểu thư có không ít Linh Thạch nhỉ!

- Bỏ nhiều tài phú ra đổi lấy một tàn khí, rốt cuộc để làm gì?

- Tiểu thư mới thăng cấp sao không dùng số Linh Thạch đó mua tài nguyên tu luyện ổn định tu vi!

- Tiểu thư dám bỏ ra giá lớn đổi lấy Đao nọ chắc hẳn Đao có điểm đặc biệt, có thể lấy ra cho bọn ta xem chút được không!

Mãn Y Kiều tỏ vẻ khó xử tránh né chuyển hướng sang vấn đề khác. Đám người này đều là trưởng bối gần gũi nhất trong Tộc của nàng, tài phú ai cũng có một khoản riêng có điều hàng ngàn vạn Linh Thạch không phải số nhỏ với nhánh chi Tộc của nhị phẩm thế gia, mỗi người đều bị soi xét rất kĩ khi chi tiêu cá nhân, đa phần tích lũy làm lợi cho chính sự Tộc hệ là nhiều.

Một bên Hàn Phi nhìn bộ dạng ủ rũ của Liễu Dung thì phụt cười:

“Tiểu tử này sau khi trải qua chuyện kia, trạng thái sinh hoạt cũng có biến đổi, trước đó giả hổ ăn heo gặp hiểm thì chuồn, lúc này tựa con Báo dữ có trái tim của chú mèo nhỏ, nhìn vật yêu thích không đến tay cảm xúc bao nhiêu phơi bày ra đủ.. thật hết nói nổi nam nhân dạng này.”