Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 121: Phá Tâm Tửu



Hàn Phi buông lời trêu ghẹo:

- Trong nhà ngươi có người mất sao? Thích thanh Đao kia chạy đến tranh dành không tốt hơn à, ngồi thừ ra đó có ích gì.

Liễu Dung chép miệng lắc đầu, nặn ra khuôn mặt tươi tắn giả tạo, cố cười gượng đáp: - Chủ tử, ta không cần nữa!

Chữ cuối ra khỏi miệng, dáng điệu khôi phục u lãnh, không khí quanh thân Y cũng bị ảnh hưởng loãng ra.

Hàn Phi hỏi lại thêm lần nữa tựa muốn chắc chắn:

- Ngươi thật không cần thanh Đao kia?

Liễu Dung sắc độ lạnh lẽo quả quyết: - Bẩm, ta không cần nữa!

Hàn Phi gật gật đầu, điểm khí bắn tới tráp ngọc khống Đao vào tay, nắm chặt cán nghiêng ngả tựa xem xét, một phần ngoại vi tầm mắt lại đặt ở chỗ Liễu Dung.

Liễu Dung đang cúi đầu khẽ ngửa lên tròng mắt như phát sáng bộ dạng mèo con lại phơi bày, lắp bắp:

- Sao... sao có thể! Không lẽ người mua Đao là chủ tử?

Không chờ Hàn Phi gật đầu xác định cho xong, hắn đã man mê vuốt ve bản Đao, lẩm bẩm mong chờ lại có chút không mấy kì vọng sẽ thành: - Chủ tử, ngươi bán nợ cho ta thanh Đao này được không?

Hàn Phi nhẹ giọng: - Có thể, bất quá Đao này bên trong ẩn tình, ngươi bây giờ thực lực còn chưa đủ kiểm soát bảo quản để đó đến thời điểm thích hợp hẵn lấy ra dùng.

Đôi mắt Liễu Dung long lanh cảm xúc vui sướng ngập tràn, thu Đao cất đi, nghiêm nghị đồng thuận: - Mọi việc nghe theo ngươi!

Buổi đấu giá tiếp diễn, trưởng lão bên dưới gương mặt đầy hỷ sắc dõng dạc hô hoán: - Các vị tiếp theo là một loại tiên dược bọn ta khổ cực thu được cách đây ngàn vạn dặm từ một tiên nhân trên đỉnh thiên sơn, lão tiên nhân kia ba trăm năm mới luyện ra được một phần.

- Dược này dùng cho cảnh giới dưới Nhập Đạo Cảnh tầng ba, uống vào tăng ngay một tiểu cảnh giới, không có tác dụng phụ. Chỗ bọn tay cũng chỉ có duy nhất một phần, giá khởi điểm trăm vạn Linh Thạch hạ phẩm.

Dứt lời trưởng lão nọ phất tay ra hiệu cho tám võ giả đứng ở vị trí khác nhau dưới khán đài vận xuất lực lượng tạo ra một màn chắn phòng hộ, động tác bọn hắn gấp gáp giống như là sợ người ta cướp mất.

Đám đông rầm rộ lên:

- Thần Dược bậc này còn có trên đời sao? Tăng một tiểu cảnh ở cấp bậc kia chí tài nguyên bồi bổ vô số, thời gian tích lũy không có năm mươi năm cũng mất ba mươi năm.

- Đúng.. đúng, Võ giả cũng giới hạn tuổi thọ, tính là đột phá đến Nhập Đạo Cảnh hưởng thụ 500 tuổi, tăng một tiểu cảnh cộng thêm 50 năm, ở mức cửu tầng xác định bản thân an nhàn sinh sống 1000 năm. Lại nói từ xưa đến nay người không đủ tuổi thọ để đột phá cảnh giới ngã xuống thật không ít. Dược này uống vào tăng cấp luôn?

- Ta muốn.. ta muốn..

Giá đầu tiên hô lên 150 vạn, nhưng chỉ sau một thoáng tăng đến 3000 vạn. Cuối cùng ai nấy cũng bỏ cuộc, người mua được lại nhanh chóng lặng lẽ rời đi tránh hậu hiểm tìm tới dù vậy vẫn bị vài kẻ theo đuôi.

Ban đầu Hàn Phi nghe quảng bá cũng đặt chú ý tò mò, khi biết đến hiệu dụng thì nhận định là dược của mình, lắc đầu thầm thán:

“Tụ Bảo Các còn dùng chiêu này? Phô trương thanh thế sản phẩm nhằm nâng cao giá trị đổi về. Cũng phải, nếu nói Dược từ một tiểu tử vô danh gửi bán sẽ không đạt được hiệu quả giá thành kia, xem chừng còn không có người mạnh dạng mua lấy vì nghi hoặc tác dụng bên trong.”

Đến khay thứ hai trưởng lão lại hớn hở chúc mừng, kèm tỏ vẻ nuối tiếc:

- Dược tốt như vậy ta không vì thân phận người của Các không chừng cũng sẽ tranh với các vị, bất quá trên Thiên Sơn kia không chỉ lấy về một loại, tiếp theo đây tác dụng Dược tương tự bình trước tăng tiểu cảnh giới nhưng dùng được cho Nhập Đạo Cảnh trung kì. Giá khởi điểm 300 vạn.

Lời kia vừa dứt toàn trường còn ồ lên rộn ràng gấp mấy lần khi trước, vì Nhập Đạo Cảnh sơ kì cũng không chiếm giữ vị trí quan trọng gì cho dù là Tinh Anh của các thế gia cũng không dư hơi bỏ ra công sức dành lấy.

Qua nhiều lượt tranh đoạt, cuối cùng dừng lại ở mức 9000 vạn Linh Thạch hạ phẩm.

Món tiếp theo là Thổ Linh Nguyên một cặp Mẫu Tử, Hàn Phi nhờ đến Mãn Y Kiều thu mua, nàng vay mượn thêm một ít cuối cùng cũng tới tay.

Mọi việc cũng mới chỉ là mở đầu, đến khi vũ khí hắn gửi bán được bày ra cộng thêm mấy lời tâng bốc đỉnh điểm của Tụ Bảo Các gần như chín phần người có mặt rộn ràng đứng ngồi không yên, nghe được tác dụng của vật phẩm đến những cự đầu cũng lộ mặt ra giá. Hai món bảo khí tranh qua dành lại hơn một canh giờ đem về cho Y mấy chục ngàn vạn khối Linh Thạch hạ phẩm.

Buổi đấu giá rơi vào bế mạc trưởng lão nọ mang đến vật phẩm áp trục lại là bình dược đột phá cho Nhập Đạo Cảnh hậu kì, thời khắc này toàn bộ Tụ Bảo Các sôi động mãnh liệt. Trong ầm ầm kêu giá, ngoài không ít cự đầu xông thẳng cửa sau.

Trong một toà lầu gần đó Phó Các Tụ Bảo Các cùng năm Trưởng Lão Các đang ngồi dùng trà quan sát sàn đấu giá qua một hướng nhìn thuận tiện. Chợt liên tục có trưởng lão của các thế lực Gia Tộc nhị phẩm nhất phẩm tìm đến đặt mua Thần Dược lẫn Bảo Khí cùng loại với vật phẩm đã đấu giá trước đó.

Lần lượt có tiếng vọng lên:

- Đại Trưởng Lão Tào Gia đến làm sinh ý!

- Phó Thống Lĩnh Tây Phủ..

“Đông Phủ, Bắc Phủ, Nam Phủ.. Đại Trưởng Lão Kim Gia.. Ngô Gia.. Đoàn Gia.. Hồng Gia.. Mãn Gia..”

Bên ngoài cửa một đám người hô lớn tên tuổi, bên trong Đại Thống Lĩnh Nam Phủ theo đường cửa sổ bay vào lớn giọng:

- Ta không cần biết các ngươi đang có trong tay bao nhiêu vật phẩm kia, chỉ cần chia lại cho Nam Phủ bọn ta mỗi loại hai phần là được!

Đại Thống Lĩnh Tây Phủ cũng một đường theo đến, bồi lời:

- Biết là vật phẩm trân quý, bọn ta cũng chỉ đặt mỗi món hai phần!

Ngoài cửa lại phát lên âm thanh dõng dạc từ tên thuộc hạ đứng gác ở đầu lối đi:

- Đại Thống Lĩnh Đông Phủ đến.

Gã Phó Các hấp tấp phân bua:

- Chư vị chớ có nóng vội, đến ta cũng chưa rõ kẻ gửi vật phẩm là ai, ta đã cho người đi điều tra rồi một lát sẽ có kết quả thôi.

Một bên vội đáp kéo giữ thời gian, trong lòng lay hoay suy tính chưa biết phải đối đãi thế nào, chợt có tiếng lão giả vọng tới:

- Đạo Nhân từ Học Viện Đông Hoàng ghé qua bái phỏng.

Gã Phó Các càng thêm bối rối:

“Mấy người này chẳng thể đắc tội với bất cứ ai, Đạo Nhân kia không phải là Thượng Khách của Viện Trưởng Đông Hoàng Viện sao? Mấy tên Đạo Nhân đó không kẻ nào là tầm thường cả.. thôi xong ta rồi, biết xử lý thế nào cho phải đây?”

Cũng may một trưởng lão bên ngoài chạy vội vào chuyển Ngọc Bài Truyền Âm, gã Phó Các thao tác nhận đến tin tức “Vị khách nọ Các Chủ quản, bảo bọn hắn về đi.”

Phó Các lúc này mới khôi phục khí độ bình tĩnh, uy nghiêm nói:

- Các vị lượng thứ, thông tin khách nhân được Các Chủ bảo mật, mọi người đến tìm lão đại nhân thì sẽ rõ.

Một đám cự đầu thoáng chấn động, không dám cường hoành thêm. Trong tâm mỗi người đều loạn lược:

“Lão già cổ quái kia ngao du thiên hạ hơn trăm năm sao hôm nay lại trở về chứ, đồ trong tay hắn muốn lấy thật chẳng dễ chút nào.”

Cả bọn thở dài ủ rũ: - Vẫn mong Phó Các đại nhân nói giúp vài lời!

Gã Phó Các gật đầu vui vẻ tiễn chân. Bỗng một Đại Thống Lĩnh đa nghi cho rằng Phó Các kia chỉ bịa đặt lý do để khước từ cấp ra vật phẩm, Y bạo khí bộc phát lực lượng lấn tới, liền bị một cỗ áp lực gấp nhiều lần đè xuống. Sau đó mới chịu rời khỏi bằng cách hô lên: - Ta đi.. ta đi..

Tại một Thành Trì cấp bậc Đại Thống Lĩnh nắm giữ quyền hành điều khống khá lớn, Đan Các hay Luyện Khí Các cũng nể mặt bọn hắn vài phần, tuy nhiên Tụ Bảo Các là quy mô nằm ngoài sự quản lý của một Vương Triều, bọn họ chỉ tính cao cấp hơn Thương Đoàn một chút đến nơi này mở ra chi nhánh mà thôi. Ngược lại ẩn thế phía sau vượt khỏi tầm một Vương Triều có thể kiểm soát.

Mấy người ngoài cửa thấy hai Đại Thống Lĩnh nhăn nhó đi ra cũng không dám nán lại thêm.

Buổi đấu giá kết thúc, Mãn Y Kiều đưa tới tài phú. Hàn Phi ra khỏi cửa thì gặp đám người Hoành Lĩnh, thấy Y bọn hắn chào tới:

- Công tử ngươi cũng ở chỗ này sao!

Hàn Phi tỏ vẻ nuối tiếc:

- Chưa kịp xem, ta đến đã kín chỗ. Lúc vào được bọn hắn lại đi ra. Có thể cho ta đi nhờ xe không!

Hoành Lĩnh gật cười, gọi đến ba cỗ xe lỗng lẫy rời khỏi.

Đến Luyện Khí Các, Hoành Lĩnh xắp xếp căn dặn Hoành Cát Lân đưa Liễu Dung đi chơi cùng bọn hắn. Đám người trẻ còn chưa chuyển hướng đi xa, bỗng thiếu nữ bên cạnh Hoành Cát Lân loắt thoắt như con thỏ nhỏ trở mình chạy đến níu tay Hoành Lĩnh nũng nịu:

- Gia Gia ngươi không đưa Tố Ninh về sao!

Hoành Lĩnh đặt tay lên mái tóc thiếu nữ vuốt xuống, ôn nhu đáp:

- Ta còn bận chút việc, xong sẽ mang quà đến cho ngươi.

Hàn Phi lúc này mới thoáng liếc qua nhận diện thiếu nữ nọ tuổi khoảng mười lăm tu vi Luyện Khí Cảnh tầng ba Phong Hệ, nàng nước da trắng sáng đôi mắt lam sắc nghịch ngợm đong đưa liên hồi. Lại nhìn đến Hoành Cát Lân, hơi sững ra:

“Mắt tên kia lại là màu ánh kim, hai kẻ này không phải từng nghe Hoành Lĩnh nhắc bọn hắn là huynh muội ruột sao?”

Sau một màn nhõng nhẽo thiếu nữ nọ cũng chịu rời đi. Hoành Lĩnh đưa mấy người nhị lão, Hàn Phi đến một phòng ốc rộng rãi đẹp hơn lần trước, lại gọi thuộc hạ mang đến mười vò đại tửu. Niềm nở hào sảng:

- Chư vị Đại Sư, tửu này tên gọi Phá Tâm mua đến từ Kinh Đô, để trăm năm qua chưa gặp được đúng khách mang ra mời.

Phất tay cho thuộc hạ lui, đóng cửa lại, khống đến một vò bật nắp. Trong cái chớp mắt, hương nồng ngào ngạt lẫn vào khí lưu tràn ngập khắp gian phòng. Nhị lão mới đó hai má đã ửng hồng, hít sâu một hơi thưởng thức, mọi phiền muộn trong khoảnh khắc này tan biến vô tung.

Hoành Lĩnh ngửa mặt cười, rót vào cho mỗi người một chén lớn, thúc dục:

- Ha ha, hôm nay thoải mái uống một trận thật đã nhé!

Bốn người nâng rượu lên uống xuống một hơi dài gần cạn. Hoành Lĩnh như mất hết tiết tháo ợ mạnh một hơi phát ra âm thanh như tiếng dê kêu, nhị lão đập bàn mạnh bạo tựa tráng hán, cử chỉ thô lỗ chưa từng thấy qua. Hàn Phi phải loé lên Linh Nhãn định thần để thoát khỏi mê cảnh.

Chờ khi hơi men tán đi, Hàn Phi tiếu dung: - Tửu tốt..

Nói chưa đủ câu ợ ra một hơi, âm thanh thiếu lễ chẳng kém Hoành Lĩnh bao nhiêu.

Nhị lão nhe răng cười ngượng, lẩm bẩm:

- Phá Tâm... Phá tâm, cái tên nói lên công dụng!

Cả bọn như biến thành đám người khác, vẫn biết bản thân ra sao có điều không kiểm soát được mặt xấu của tính khí. Hoành Lĩnh lại rót đầy cho từng người, bộ mặt như hồi tưởng về sự kiện nào đó hắn từng trải qua, lẩm bẩm thành lời:

- Tiếc là nơi này không có Tửu Sư, bằng không hâm lên một chút hương vị sẽ được nâng lên mấy thành.