Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 131: Bí ẩn dưới đáy hồ



Tình trạng Địa Giao hiện tại, Hàn Phi dùng Thú Ngữ có thể trực tiếp trò chuyện, Y cười khẩy hỏi: - Tốt không?

Địa Giao phấn khởi: - Bẩm ổn, nơi này rất rộng rãi.

Hàn Phi thoáng lẩm bẩm:

“Bảo Linh Lầu dùng trận pháp tiềm không tương tự phương thức luyện chế Giới Chỉ, Ngọc Thạch cấp tám khảm lên đồ hình này sức chứa vật chết rộng tám dặm vật sống hai dặm, chiều cao một trăm năm mươi trượng, độ bền ba trăm năm, ngặt nỗi Linh Khí khá cằn cỗi, điều kiện hiện tại chỉ dùng được cách để nó thường xuyên ra vào hút đầy một bụng.”

Gật đầu căn dặn:

- Không chỉ ở bên trong, có thể miễn cưỡng ra ngoài đừng cách xa hơn Bảo Linh Lầu hai dặm, nếu vậy Linh Hồn của ngươi sẽ không được bảo vệ tốt.

Nói một đằng trong lòng lại định lượng sức mạnh của Yêu Hồn:

“Tuy bản thể nó không còn, linh lực vẫn ở mức Địa Sư Cảnh tầng năm, tập hợp tam hệ bản nguyên công kích Địa Sư Cảnh tầng ba trở lại không thành vấn đề khó khăn gì, có điều toàn lực lại không thể điều động được mấy lần.”

Địa Giao kích động, không kiềm được lẩm bẩm:

- Ta ra được bên ngoài? Nhằm lúc bắt gặp Yêu Hồn cấp thấp, liền một ngoạm nuốt vào.

Dứt câu nó thè ra cái lưỡi dài bốn mét lê một vòng mép miệng tựa thói quen khi nghĩ đến xắp được ăn gì đó.

Hàn Phi bật cười:

- Cho ngươi tự do ra vào, ở chỗ này hộ pháp cho ta, có ngoại địch phiền nhiễu liền ngăn lại.

Địa Giao quả quyết: - Đại nhân, xin yên tâm!

Hàn Phi không nói thêm, mở lớn Đồ Văn hệ Mộc, một tầng quang huyễn thanh sắc tán ra trăm thước lơ lửng lên trên đỉnh đầu cách năm trượng, mặt trên xuất hiện hơn trăm cái lốc xoáy, thu vào lực hút cường đại. Sau lần náo loạn Tổ Địa của Bạch Gia, Y rút kinh nghiệm về công dụng loại hình Công Pháp này, đã cải tiến lên tối đa điểm lợi.

Thời gian nửa nén nhang sau, sương mù thanh sắc nhạt đi chín phần, mấy vạn sinh linh Mộc hệ hỗn loạn, tốp thì lăng xăng chạy tới chạy lui tốp thì bò lổm ngổm tránh né lẫn nhau. Văn Hào lão bên ngoài tĩnh tọa mới đó cơ thể đã cứng đơ như một khối tinh thiết hình người, không chú mục đến điểm khác biệt phía sau.

Trong linh hồn Hàn Phi lúc này đã mọc lên một quang trụ thanh sắc bán kính nửa thước cao bảy trượng. Khẽ mở mắt thoáng nhìn quanh, Hàn Phi giật nảy mình vì bản thân như vừa rớt vào chính giữa bộ lạc đang tụ tập mấy vạn con dân Mộc Tinh, bọn hắn bao vây Y lại ném ánh mắt về phía này tựa tóm cổ tên trộm chờ hội ý xong sẽ đem đi hành quyết.

Hắn chép miệng nhếch mép cười trừ, lại bất ngờ xuất Linh Nhãn tản sát khí nồng đậm đánh sập cả thảy cái nhìn kia, tay phải chộp lấy Thạch Phù, tay trái phóng tàn ảnh Phi Đao, điểm chân hướng cồn đất chứa đựng đại thụ bay tới.

Trong cái nháy mắt này mấy vạn Mộc Tinh oán độc nhìn theo bóng lưng Y. Đối với bọn hắn Đại Mộc Linh Nguyên kèm với hồ nước là tồn tại sùng kính, tồn tại của Thần, trái tim của Tổ Địa. Đến gần bờ hồ bọn hắn cũng không dám.

Bây giờ lại trơ mắt nhìn ngoại nhân đặt chân lên, cùng vào lúc này mười hai nhánh cây của Đại Thụ run rẩy, trên ngọn cao trong các tán lá phun ra mấy đám sương mù xanh ngắt. Mấy vạn Mộc Tinh trên bờ hành lễ quỳ bái, chỉ trong chớp mắt mấy dặm nơi này đã bị sương mù xanh nuốt trọn lần nữa.

Hàn Phi thoáng nghĩ:

“Đại Linh Nguyên Mộc này vậy mà cảm ứng được khí lưu khu vực biến đổi, tự động tản mác Linh Mộc Nguyên Khí bổ sung sao?”

Hắn để Thạch Phù một bên, tiếp tục mở ra Đồ Văn Ngoại Thu Mộc Hệ, qua nửa canh giờ Đại Linh Nguyên Mộc tựa khô héo toàn thân lại run lên, lần này kịch liệt gấp năm lần đợt đầu nhưng cũng chưa đầy một lần hít thở tự trở về hiện trạng sung mãn nhất.

Lại qua thêm một canh giờ, động thái Đại Linh Nguyên Mộc như cũ chỉ tăng độ rung lắc nhiều hơn trước, Mộc Khí Quang Trụ trong Linh Hải của Y đã to tám mươi mét cao hai trăm trượng. Quan sát điểm khác biệt, màu nước trong hồ nhạt đi, một khắc sau từ trong lòng hồ nổi lên một màu xanh đậm trở lại.

Hàn Phi động dung: “Bên dưới có huyền cơ!”

Thu Bảo Linh Lầu, lao thân lặng xuống. Mà Địa Giao từ lúc được tự ý rời đi, phấn khởi quên cả phải hộ pháp, nó nằm hóng mát trên một phiến đá lớn, thời điểm Hàn Phi thu Thạch Phù nó liền bị lực hút của Thạch Phù trói buộc lôi ngược trở về trước khi Hàn Phi chìm hẳn vào trong nước.

Men theo rễ cây đan chắt chéo vào khối Thạch Thổ, độ sâu hai ngàn thước vẫn chưa thấy đáy, bốn mặt đều có Thạch Động mạch nước ngầm ra vào tạo thành hai chiều thủy lưu trong lòng hồ, khéo léo tránh né lại xuống thêm ngàn thước mới phát hiện xa xa bên dưới một điểm sáng lờ mờ.

Hí hửng thoáng qua:

“Địa Nguyên Linh Mạch? Linh Nguyên Mộc bên trên không phải Dị Bảo hiếm hoi, mà là do Địa Nguyên Linh Mạch uẩn dưỡng mấy vạn năm hình thành.”

Sức ép gia tăng đến từ Thủy Linh Nguyên Mộc, Hàn Phi câu thông Địa Giao từ Bảo Linh Lầu phát ra lực lượng tạo một quang cầu bọc lấy Y, hắn đem Bảo Linh Lầu để ngay trong ngực áo.

Địa Giao cất lời phấn khởi:

- Đại nhân, thông thường ta kị hệ Thủy, nay có mặt ở đây, cảm giác phiêu lưu thật kích thích.

Hàn Phi nhàn nhạt giới thiệu:

- Bảo Linh Lầu ngũ hành bất xâm, ngươi ở trong yên tâm thưởng thức, bất quá linh lực khi tác động ra ngoài giảm mất năm thành.

Có tầng bảo vệ của Địa Giao, Hàn Phi dễ dàng vượt qua mấy tầng đại thủy đối lưu, ngang qua mấy đại thạch động u tối, Y nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi đem một tia linh lực thăm dò xem, mấy hang động kia thông đi đâu. Phải chăng bên trong có Bảo?

Địa Giao há miệng phun ra mấy tiểu Xà quang sắc mỗi con dài tầm mét rưỡi ọt ẹt lúc lắc như lăn quăn vào trong từng thạch động, bọn chúng càng đi xa có vẻ giống mờ nhạt tan biến dần, vài nhịp thở sau, Địa Giao khẩn trương báo cáo:

- Đại nhân, thạch động kia bảy phần là ngõ cụt chứa đựng hài cốt Thủy Thú, dường như đã trải qua năm tháng khá dài, ta khó phân biệt được cấp giai của chúng. Hai thạch động còn lại, thông đến đâu ta cũng tra không rõ.

Hàn Phi điệu ngữ bỡ ngỡ:

- Tính bằng linh lực của người cũng tra không thấu?

Địa Giao lễ độ:

- Đúng vậy đại nhân, khi ở dưới nước giới hạn linh lực của ta xa nhất là một trăm năm mươi dặm. Hài cốt của Thủy Thú càng vào sâu phát hiện càng nhiều, có đến chín phần là Mộ Địa Thuỷ Tộc cao giai. Một động khác thoáng đãng sạch sẽ lại cho ta cảm giác thạch động đó ta vào chưa hết một phần ngàn độ dài.

Hàn Phi đánh dấu từng nơi theo miêu tả của nó xong lại ngẫm nghĩ:

“Mộ Địa Thủy Thú cao giai chắc hẳn đồ tốt không ít, lúc này không tiện đi xem kĩ, Thạch Động dài vô tận kia rốt cuộc bên trong có gì thú vị. Áp lực nước chỗ này không có tu vi Đại Đạo Cảnh cửu tầng khó tìm đến, nhưng không lẽ xưa giờ Địa Sư Cảnh trở lên cũng chưa từng ghé qua.”

Xuống thêm ba ngàn thước, ánh sáng kia cuối cùng cũng lộ rõ hình dạng là vật thể bị che giấu bên trong một màn chắn kết giới, Hàn Phi tạo một Đồ Án mở ra cánh cửa nhỏ đi vào trong.

Nơi này là một không gian khô ráo, bốn mặt đều có chiều dài khoảng năm dẫn, mặt nước trên đỉnh đầu khoảng cách mười lăm trượng bị ngăn lại, một số rễ cây có màu sắc khác biệt hiển nhiên là rễ chính, có thể đâm xuyên qua bám víu vào đỉnh của một đại Quang Thạch đặt giữa trung tâm.

Không gian này như hình vuông rỗng nằm tách biệt, mà khối Quang Thạch nọ cũng là hình vuông vức có sáu mặt bằng nhau. Quang Thạch lập loè ánh sáng như trái tim cự thú khổng lồ đang nhịp đập.

Chạm tay xem xét, lẩm bẩm:

- Đây đích thật là một khối Địa Nguyên Linh thuần tuý, Địa Nguyên Linh nếu được bỏ sâu trong lòng đất sẽ đem khu vực sản sinh thành Thổ Nguyên Linh Mạch, khối này chí ít tồn tại mấy vạn năm rồi, nhưng vuông vắn thế này nhìn khá giống do tạo nghệ mài giũa mà ra.

Hàn Phi ngồi xuống một chỗ, mở ra Thổ Nguyên Đồ Văn, Ngoại Thu Công Pháp điên cuồng hấp thụ. Bên trong Linh Hải từng mảng Thổ Nguyên mọc lên tại cùng một khu vực bao quanh Mộc Nguyên Linh, phần gốc của Mộc Linh Quang Trụ tán rộng ra hạ ngọn thấp xuống đến khi thu hẳn vào trong Thổ Nguyên Mạch.

Từ trung điểm nhị hệ Nguyên Linh mọc ra cây con đâm trồi ngoi lên, qua hai canh giờ khối Địa Nguyên Linh trải qua nhiều lần ảm đảm, điểm sáng còn lại rất mong manh, bất giác từ trong nó phát ra một lực đẩy kì dị rất mạnh mẽ ngăn cản lực hút, cắt đứt liên kết với Hàn Phi, cây con bên trong cũng vừa sinh trưởng chiều cao tầm nửa thước, mọc ra hai cái lá nhỏ.

Hàn Phi bực giọng:

- Mới đó đã không cho nữa sao? Thật ích kỉ!

Lại phân tích:

- Lực đẩy cản ngăn kia không có dấu hiệu cơ cấu Trận Pháp điều hành, có chăng là do lực lượng của ta còn quá yếu, thôi động lực hút chưa đủ vượt qua màn chắn này?

Lắc đầu bất lực, thôi không nghĩ nữa, không có nhiều thời gian dây dưa. Hắn khởi động Đồ Án dạng cửa khi nãy rời khỏi, bước ra đến nước áp lực đè nặng lại về, song nhanh tay hồi phục Quang Cầu.

Chọn một điểm thuận lợi trong lòng hồ mở ra Thủy Nguyên Văn tiếp tục hấp thụ. Lại trôi qua thêm một canh giờ trong Linh Hải của Y đang hình thành bản sao của nơi này, cách Kim Sắc Quang Trụ khoảng ba trăm dặm, một hồ nước xanh nhạt rộng một ngàn thước còn đang không ngừng nở lớn ra.

Mặt hồ động bốc hơi từng điểm thanh sắc lấp lánh, trung điểm nhô lên cồn đất, trên nó một cây con Linh Mộc xanh ngắt cao nửa thước. Sương mù xanh tụ trong khu vực phát ra quang sắc cao đến trăm trượng mức độ này dường như đã là giới hạn của Quang sắc kia.

Hơi bốc lên tới đỉnh thì tan ra lắng xuống phần dưới lại đùn lên, quang sắc cũng chuyển động như thể nó là cái bóng viền theo, phần khí lắng xuống thì bị thân cây hút vào từ đó như được bồi bổ cây phát triển thêm được một chút, mực nước hồ cũng vơi dần, nhưng theo trình tự nọ tốc độ không đáng kể.

Hàn Phi bên trong Quang Cầu bảo hộ của Địa Giao miệt mài hấp thụ Mộc Linh Thuỷ Khí lại quên để ý lúc này trên đỉnh đầu mặt trời đã lên cao, bộ tộc Mộc Tinh đã đi ẩn nấp hết cả, sương mù thanh sắc đã đậm đặc trở lại như cũ có điều Mộc Linh Đại Thụ chấn động run lên dữ dội tựa rất yếu trạng thái không khác người đói xắp ngất bao nhiêu.

Bằng phương thức liên kết nào đó dẫn dắt cảm ứng của mấy lão già Thanh Mộc Thế Gia đến xem xét, phát giác Văn Hào lão là ngoại nhân xâm nhập, đánh trước hỏi sau.

Văn Hào lão đang định thân khẽ mở mắt, theo đó linh lực tản mác như cái lưới lớn vô hình trong không khí phủ xuống khoá chặt hơn mười lão già Nhập Đạo Cảnh hậu kì. Nơi đây do mấy lão này tu luyện cạnh bên tiện thể canh gác, trước áp lực lớn hít thở không thông, bọn hắn mới chịu khom lưng thấp điệu.

Một người tựa đầu lĩnh miễn cưỡng đứng vững, run giọng:

- Tiền bối, nơi này là Tổ Địa của Thanh Mộc Thế Gia, ngươi từ nơi nào đến cớ chăng lén lút thiếu minh bạch.

Văn Hào lão dửng dưng như không nghe thấy, nhẩm tính chuyện riêng:

“Tiểu tử kia vào đã năm canh giờ rồi, ta cầm chân bọn hắn thêm một chút, đừng khiến ta quá thất vọng về chất lượng Vương Khí là được.”

Nhân lúc đám người kia còn ở khoản cách xa, Văn Hào lão nhanh tay thay vào một bộ hắc bào che kín thân có khăn trùm đỉnh đầu chỉ để lộ hai con mắt. Không phải hàng cao tầng đỉnh cấp cũng không dễ nhận ra thân phận lão, thế nhưng kĩ lưỡng vẫn khiến lão yên tâm hơn.

Thái độ im lặng của Văn Hào khiến vài lão Thanh Mộc ruột gan nóng hổi, một lão giả đứng xa nhất không kiềm được chỉ tay, mắng quát:

- Lão Quái Tặc, đừng nghĩ có chút thực lực thì ở chỗ này ngông ngạo, không cần biết ngươi lén lút đi vào thế nào, cũng không dễ tuỳ ý đi ra, nơi này được bảo vệ bởi Võ Phủ Điện, Trưởng Lão Đan Các cũng có mặt không ít, ngươi dám làm ra động tĩnh bọn hắn chạy qua, ta xem ngươi ứng phó kiểu gì!

Vài lão giả khác cũng trợn mắt nhăn mặt, lớn giọng hùa theo:

- Đúng.. đúng..!

- Lão Quái Tặc, biết điều thì bỏ ra thân phận đồng thời mau chóng rời khỏi.

Văn Hào lão giật mình, nhảy dựng lên:

“Ta kiêng kị nhất chữ Tặc kia, đồ trong Tụ Bảo Các đều là giao dịch mà có, chưa từng lấy không của ai, đám tiểu man nhi này không muốn sống nữa rồi.”

Văn Hào lão khẽ nói “Quỳ” một cỗ lực lượng theo đó ba động chụp lên trên đầu mấy lão giả Thanh Mộc vừa lên tiếng, tất cả có ba kẻ, bọn hắn bị ép xuống mười thước, trạng thái tay ôm ngực, máu phun mấy ngụm.

Văn Hào thổi nhẹ hơi thở qua khóe mép thành tiếng “xuỳ”, thầm thán:

“Khống lực kém một chút e là bọn hắn thân thể cũng chẳng còn, bên trong thành Đông Hoàng không thể tuỳ tiện giết chóc.”

Mấy lão giả còn lại một nửa hoảng loạn, nửa khác vẻ bất cần mạng, quát:

- Một câu không hợp liền hạ sát thủ, các hạ có bản lãnh thử giết hết bọn ta xem, Võ Phủ Điện sẽ thay bọn ta làm ra công đạo.

Văn Hào lão vẫn giữ thái độ im lặng mặc cho đám Thanh Mộc Tộc lão thay phiên nhau chửi bới khiêu khích.