Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 132: Mộc Tinh vây bắt



Bên trong Linh Hải của Hàn Phi lúc này cây non Thanh Mộc Nguyên Linh đã cao thành hai thước, mọc ra hai nhánh nhỏ có hơn trăm cái lá, Mộc Nguyên Thủy Khí đậm đặc thanh thuần mặt hồ mở rộng đến hai dặm, độ sâu hai trăm thước, sương mù xanh ngắt đậm nhạt chia theo tầng, phần đậm nhất ngập lên tới ngọn cây bao trùm khắp mặt hồ.

Sắc quang trụ cao tới bốn trăm trượng phần gốc to bốn trăm thước, Thủy Đồ Văn có dấu hiệu đạt giới hạn sức chứa cần nâng cấp tốt hơn hoặc không thể hấp thu thêm quá nhiều. Hàn Phi đóng lại Thủy, Mộc, Thổ đồ văn ngoi lên khỏi mặt nước.

Ánh nắng mặt trời chiếu qua sương mù xanh không tính là chiếm ngự toàn diện khu vực, chỗ này vẫn rực rỡ một mảnh rừng đủ vị, ánh sáng tụ thành từng mảng chia theo lớp lớp đa dạng sắc màu đậm từ ngoài vào, từng đàn chim chóc ríu rít trên đỉnh đầu xa xa, bất quá không có cơn gió lớn nào tồn tại, tựa sương mù quá đặc chật kín không khí biến nơi đây thành không gian dị biệt.

Nhìn Đại Thụ rung động bần bật như muốn nhổ rễ lộn nhào xuống hồ, Y nhe răng cười trừ, tránh đi ánh mắt tựa mình không liên quan.

Dừng chân mở Thính Giác nghe ngóng trong ngoài xem đường ra còn yên tĩnh chăng, bỗng ồ ạt đổ dồn vô số âm thanh, không chỉ là tiếng mấy người Tộc lão Thanh Mộc đang chửi mắng liên tiếp ngoài kia còn kèm một mảnh hỗn loạn quanh quẩn nơi đây.

Ngữ khí tựa rất đông cá thể bàn luận với nhau về một sự tình gì đó mà ai ai đều cùng chung tức giận, khiến bản thân Y xém chút đứng hình muốn ngưng thở.

- Tên đó là kẻ nào?

- Người của Thanh Mộc chủ địa sao?

- Mau đi điều tra xem hắn là kẻ nào, thật quá quắc!

- Hắn cắn nuốt Thanh Mộc sinh khí điên cuồng đến vậy.. quá tham lam rồi!

- Ách... đã mấy vạn năm.. chưa từng gặp trường hợp như này.. mau mau làm ra chấn động kéo đám Thủ Vệ của Thanh Mộc Nhân Loại kia đến..

- Đúng.. đúng, việc này không thể nhắm mắt làm ngơ, phải làm cho ra ngô ra khoai!

- Đại Đầu, ta với ngươi đến đoạt xá hắn..

- Hứ.. Nơi này cho các ngươi là chủ sao? Hắn là của lão tử!

Hàn Phi bỡ ngỡ, tò mò mở ra Linh Nhãn, chợt Y kinh ngạc vì khi linh lực đổ vào thôi động Công Pháp, tròng mắt biến dị khác biệt ngày thường, quang huyễn hồng sắc chuyển thành thanh sắc.

Chưa kịp kiểm tra ngọn ngành đã xác định ra vị trí mấy lời nói kia xuất phát từ mấy chục vạn Tộc Tinh ẩn nấp trong hốc đá, sau những thân cây to.

Y sững ra, nhíu chặt mày suy tưởng tìm giải đáp, qua một lần hít thở, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười đắc ý:

“Hấp thụ Tam Hệ Nguyên Khí ở chỗ này còn có thể nghe hiểu ngôn ngữ của Mộc Tinh sao? Ách.. đây là điểm lợi lớn cỡ nào!”

Hắn bàng hoàng nhớ lại năm đó, thời điểm loạn chiến Bách Bộ Chủng Loài, Kiếm Phá tung hoành băng qua ba trên năm vị diện Giới Thần Vực, mấy trăm tiểu Giới quân đoàn tác chiến, ngán ngẫm đối địch nhất còn không phải là mảng chiến trường phe địch có Tinh Tộc bí hiểm tương trợ sao.

Cường giả đỉnh cấp thời điểm đó đau đầu phiền muộn nhất là làm cách nào để thương lượng được với Tinh Tộc, thể chất bọn hắn tu ra Thần Lực bá đạo ít khi được nhắc, lại nghe đồn thọ mệnh của Tinh Tộc có lão đầu sống qua trăm vạn tuổi, thuật pháp Kì Đạo thượng cổ đem ra giam cầm kẻ địch số lượng gấp trăm lần mình lại có rất nhiều.

Kí ức từng trải còn đó, Y sinh ra tại một trong năm vị diện tên gọi chung là Thần Giới, tuổi đời chờ đến lão niên gấp ba lần nữa, đã chứng cảnh mấy lần chiến loạn tranh đấu, trong lời mấy lão già, thiên địa có Lục Tộc chính, mỗi Tộc bên trong phân chia thành nhiều Chủng Loài.

Chung một vòm trời chấp hành đại luật lệ thiên địa nghiêm quy, đỉnh điểm cự đầu trăm năm thống nhất thêm vào một tiểu luật, năm năm mười năm lại xảy ra bất đồng tranh chấp, nổ ra chiến ý tập hợp liên kết tàn sát tứ phương.

Nói về uy lực sát phạt tựa gấp ngàn lần Hạ Giới đối đãi địch nhân, sang phẳng dãy núi trăm ngọn lấp tiệt sông lớn ngàn năm chỉ như một cái nhấc tay.

Bất quá nơi đó cũng có văn minh độc đáo, kẻ đăng ký sinh sống an ổn liền có đất tốt để định cư tách biệt. Ngũ diện Thần Giới có điểm liên kết, mà trung điểm kia là đại chiến trường rộng rãi, nơi các Chủng Loài hẹn hò gặp mặt hủy diệt lẫn nhau.

Thời điểm Y sở hữu sức mạnh lẫn uy danh, trước sau không cố định đứng về phe nào, lăng xăng trên sân chiến loạn, tiêu dao làm một cái cường giả khách, đổi tài nguyên cần thiết, võ giả đồng nghiệp với hắn tính là đại trà, song nổi bậc ngang ngửa nhau gom chung cả năm Thần Giới lại mà tính cũng chỉ đâu đó ba mươi người trở lui.

Phạm vi không gian kia cũng lớn gấp mấy ngàn lần Hạ Giới, nên cái ngày mà Y may mắn trùng sinh liền bỡ ngỡ vòm trời có điểm hạn hẹp khó tả.

Tỉnh tâm đối mặt hiện tại, kiểm tra thực lực bản thân, tu vi đã ở mức Luyện Khí Cảnh tầng bốn, Cơ Địa bên trong đang vận chuyển lấp đầy điểm khuyết đem thể tu đạt dấu hiệu của cấp như võ giả thông thường. Nhưng sức mạnh điều động công kích chỉ có Kim - Mộc, Y thoáng suy tính:

“Mặc dù hấp thụ là tam hệ nhưng Địa Nguyên Linh nén vào còn chưa kịp thai nghén ra Thổ Nguyên Linh Mạch, Mộc Nguyên Thủy Khí chỉ là chất dinh dưỡng của Thanh Mộc Nguyên Linh. Bất quá lực lượng toàn diện đã tăng không ít, phải tìm một tên Nhập Đạo Cảnh nào đó để luyện tập mới được, khà khà.”

Hàn Phi vờ như không nghe thấy đám Mộc Tinh xì xầm, cười mỉm nhẹ bước. Cùng lúc hồ nước có khoản dư bồi bổ cho Đại Thụ phần nào hồi sức, cơn run loạn dịu hẳn, từ phía đó vang lên tiếng khóc lóc như trẻ con:

- Tên Nhân Loại đạo tặc khốn kiếp, hu hu.. hút hơn phân nửa bảo tàng của ta. Ngươi đợi ta thêm ngàn năm nữa tiến hoá Mộc Tinh cao giai, nhất định phải phanh thây xẻ thịt ngươi. Khốn kiếp.. khốn kiếp..

Chưa đi được năm bước Hàn Phi chợt dừng lại, ngoảnh đầu ném ánh mắt đầy sát khí đến, toàn thân Đại Thụ lại run lên, im phăng phắt. Hắn đảo mắt toàn thân Đại Thụ, nở nụ cười nham hiểm. Quay lưng tiếp tục rời đi, kín đáo xuất ra Phi Đao tàn ảnh, nháy mắt thu về.

Khoản mười bước chân, trên ngọn Đại Thụ rơi xuống tám chiếc lá lớn, lặng vào mặt hồ tan ra Nguyên Mộc Thủy Khí đậm đặc. Đại Thụ đau đớn gào lên, âm thanh thê lương như gió mẹ mất con khóc rít thảm thiết vang xa mấy chục dặm.

Ném Linh Nhãn ra bên ngoài, nhận diện một màn chiến đấu ồn ào, Y cũng phủ lên người Hắc Bào đồng dạng Văn Hào lão. Đi ngang không ít Thảo Mộc cấp cao, dẫu biết còn có mấy chục vạn cặp mắt phía sau đang nhìn, tâm tư vẫn không kiềm được, xuất ra Phi Đao một đường cắt đến đoạt đi Thảo Dược cấp năm, cấp sáu, cấp bảy mỗi loại một ngàn cây.

Mắt thấy Thảo Dược cấp tám đang thời ấu thảo không nỡ ra tay đành nhịn xuống. Nhanh chân rời khỏi, phía sau vọng đến nhiều âm điệu thét giận:

- Mau.. mau cản hắn..

- Bắt trói hắn lại..

- Còn dám trộm Thảo Dược của bọn ta.

Như nhận được kêu gọi, đồng thuận ra sức, Đại Thụ hai bên đường, đoạn trước mặt, cành rễ khẽ chuyển động, từng đám dây leo phóng ra đan chắt chéo vào nhau thành tấm lưới lớn chắn ngang lối này.

Hàn Phi thúc giục Phi Đao, bốn mươi chín tàn ảnh tiên phong mở đường. Thân hắn vẫn lao đến không có dừng lại nửa điểm, độ dài đến nơi bị ngăn chặn kia khoản trăm bước, hắn đi được mười bước thì Phi Đao trở lại, hai Đại Thụ nọ vỡ vụn thành mấy trăm khúc nhỏ “lộp bộp” rơi vãi.

Một số cây lớn khác cùng ý, đang chuẩn bị hùa theo chợt chứng cảnh kia run rẩy thu lại, mấy chục vạn Mộc Tinh ồn ào la ó phía sau cũng sững sốt kinh hãi im bặt không ít.

Mà cũng chính lúc này hơn trăm điểm sáng to nhỏ kích cỡ tầm nắm tay trẻ con trở lại từ khắp nơi xung quanh ùa ra khỏi chỗ ẩn nấp, nhanh nhẹn chui thẳng vào Linh Hồn Thức Hải của Hàn Phi. Y nhoẻn miệng cười tựa liệu định trước, chờ không còn thấy điểm sáng bay đến nữa mới động niệm khoá chặt cửa ra vào Linh Hồn.

Lúc đã đi khá xa, ngoảnh đầu phóng Chỉ thủ chứa Mộc Nguyên Linh Khí bắn đến hai Đại Thụ vừa bị băm nhỏ, hoán nhập lực lượng vào điểm sáng nơi trung điểm gốc rễ, chờ khi thấy tại chỗ đó mọc ra hay cây con, mới thật sự nhanh chân trở ra, miệng lẩm bẩm:

- Loài nào cũng tụ tập sinh sống theo bầy, có lý tưởng lẫn niềm tin, bức bách bọn hắn vào ngõ hẹp, đón nhận nộ khí là điều khó tránh. Ta chẳng e ngại Tộc các ngươi, chỉ là có thể giao thiệp với bọn hắn xác thật cơ duyên, thôi thì bớt thù thêm bạn cũng giảm được phiền nhiễu.

Hắn một đường phóng ra, không để tâm phía sau liền không biết được rằng bên trong động đá u tối có đôi mắt dõi thật chặt bóng lưng Y, lúc này đang từ từ khép lại.

Hàn Phi thu liễm khí tức, thoắt một bước nhảy đứng bên cạnh Văn Hào lão, hướng mắt đến đám lão giả đối đầu, lớn giọng mắng:

- Ồn ào cái gì! Hắc Nguyệt lão gia tử làm việc còn phải thông báo với đám sâu kiến Thanh Mộc các ngươi sao!

Lại nhanh hướng Văn Hào nói lớn:

- Hắc Nguyệt lão gia gia, vất vả cho Đại Lão Hộ Tộc ngươi cầm chân bọn hắn nãy giờ, lúc này để ta dùng một chiêu bí kĩ của Hắc Nguyệt Gia Tộc nướng chín đám tiểu bối Thanh Mộc này.

Văn Hào nhảy dựng: “Tiểu tử này có thù với Hắc Nguyệt Thế Gia?”

Chép miệng nhỏ giọng nhắc nhở: - Tiểu tử xong việc rồi, còn không mau đi.

Hàn Phi giả như lỡ miệng nói:

- Bẩm Đại Lão, ba ngàn Tinh Anh đệ tử Hắc Nguyệt Tộc đang bận bịu thu cắt Thảo Dược, xong việc bọn hắn sẽ theo lối mật đạo rời đi. Bọn ta có thể trở về trước.

Dứt lời Hàn Phi kín đáo bóp nát Tụ Hỏa Thạch cấp ba, thôi động lực lượng đánh tới đám người Thanh Mộc lão, kèm lời hét lớn: - Lưu Tinh Chuyển Thế.

Văn lão một bên nắm lấy vai Hàn Phi, thoắt một cái bay vụt đi bóng ảnh vô tung mất hút.

Một chiêu “Lưu Tinh Chuyển Thế” Hàn Phi mô phỏng theo chiêu thức của Hắc Nguyệt lão trong trận đánh trước, uy lực đem ra so sánh thì không bằng một phần trăm nhưng hình thức thì tám phần như đúc.

Văn lão đã đi, đám người Thanh Mộc lão được gỡ trói buộc, tâm tư ai nấy đều hỗn loạn nhiều đường suy diễn về thân phận đối phương, lão giả đầu lĩnh phẩy phá tan công kích hỏa diễm. Ngoảnh đầu hướng từng lão đầu thuộc hạ căn dặn:

- Ngươi báo chính xác mọi việc chứng kiến cho cao tầng trong Tộc.

- Ngươi điều đến Võ Binh của Võ Phủ lục soát mọi địa đạo trong năm mươi dặm.

- Ngươi về thưa Đại Trưởng Lão mang đến “Bảo Linh Đăng” cùng cao thủ Hộ Sơn, nhanh chóng vào trong kiểm tra.

- Các ngươi đưa mấy người bị thương xuống.

Cả bọn cẩn tuân, việc ai nấy làm trong vài hô hấp nơi này đã tập trung đến hơn trăm Nhập Đạo Cảnh, mấy ngàn Luyện Khí Cảnh cửu tầng.

Trở lại Luyện Khí Các, Văn lão xoè tay, thô giọng: - Vương Khí?

Hàn Phi nhàn nhạt hỏi vặn: - Có cần thử qua không?

Văn lão ngẫm nghĩ một chút liền nói: - Cũng không nhất thiết!

Hàn Phi cười cợt: - Tuỳ lão, sau khi nhận hàng đừng tìm ta khiếu nại là được.

Văn lão đắn đo, liền đổi ý: - Có lẽ nên thử qua một chút.

Hàn Phi vờ bày ra vẻ mặt lo lắng.

Văn lão bắt được cảm xúc gương mặt đối phương, trong lòng nhảy loạn thậm chí còn lo được lo mất. Hàn Phi cố trêu đùa lão, lắp bắp quanh co:

- Ta thấy hay thôi đi, nơi này đất hẹp người đông, uy lực trận pháp lại không nhỏ. Không thích hợp đâu!

Văn Hào lão thấp thỏm: - Phạm vi rộng rãi chứ gì, ta biết chỗ tốt, ta đưa ngươi đi!

Hàn Phi do dự:

- Cần có thêm Đại Đạo Cảnh thực lực mới tác động được hết uy lực. Hoành Lĩnh Các Chủ đang bận rồi, hay dời lại ngày khác nhé!

Văn Hào lão khẩn trương, bác bỏ mọi ý kiến cản trở:

- Không được! Ta muốn xem ngay bây giờ. Đại Đạo Cảnh chứ gì, ta gọi ra cho ngươi.

Dứt lời Văn lão lại chụp bả vai Y, động tác thân thuộc, thoắt cái rơi vào mạnh bạo phi hành. Nơi này chỉ còn lời tựa khó xử của Hàn Phi vọng lại:

- Tiền bối, chờ đến hôm khác đi...

Đông Hoàng Viện, tại một Đình Trà cách chân núi lớn không xa, nơi này có mấy chục ngọn Tháp độ cao tương đồng bảy, tám chục trượng. Xung quanh là Lầu Các san sát, tại điểm này vị trí khá cao nhìn hướng ra Ngoại Viện cách khá xa, phần sân rộng con dốc phía dưới có mấy chục vạn thanh thiếu niên đi đi lại lại.

Hàn Phi nhanh nhẹn nhận định đây có vẻ là điểm khuất nào đó bên trong Đông Hoàng Học Viện.

Một già một trẻ thân vận hắc bào kín thân theo đúng mà nói là điểm người nổi bật lại không bị ai chú ý đến. Văn Hào lão lấy ra Truyền Âm Ngọc Phù xì xầm một hơi vào trong.

Qua hai lần hít thở, một tráng sĩ trên tay cầm lệnh bài chẳng biết từ đâu bay tới, đáp xuống lễ độ ôm quyền hướng Văn lão:

- Văn lão, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Ta đến phục mệnh.

Văn Hào lão gật đầu. Hàn Phi liếc thoáng qua, nhận diện tráng sĩ này Đại Đạo Cảnh tầng bảy.

Xuất ra Bí Bảo Phi Hành, tráng sĩ thấp điệu:

- Văn lão xin cảm phiền bay chậm một chút, nơi này bầu trời có cấm chế, thềm địa có Học Viên.

Tay đặt lệnh bài lên ngực, tráng sĩ bay trước dẫn đường.

Văn lão trề môi, xuất ra cái Bí Bảo Phi Hành cỡ lớn hình thù giống đại bàng sải cánh có chỗ lên tới tám mét, bề mặt rộng rãi ước chừng kê thêm một cái bàn uống trà tụ tập mấy người vừa phi hành vừa đàm luận cũng không hết chỗ. Lão đỡ Hàn Phi lên cùng bay theo sau.