Duyên Số

Chương 8: Lễ giải hạn



Cuối cùng cũng đến ngày hôm nay, ngày mà tôi với thầy Mo sẽ giải quyết tất cả. Tôi đã kết thúc năm học từ hai ngày trước, tôi cũng xin nghỉ làm đến tháng tám để tập trung cho việc này và nghỉ ngơi hồi sức. Tôi đã sẵn sàng. Tôi cũng kể lại mọi chuyện cho Khánh và Dương, hôm nay hai chúng nõ cũng sẽ đi cùng tôi. Tôi tự tin hơn hẳn, nốt hôm nay thôi, tôi sẽ thoát khỏi “lời nguyền” này. Chúng tôi đứng trước căn nhà ấy, tôi đã thấy bóng dáng của anh Hải từ từ tiến lại gần chúng tôi.

“ Các em đến rồi. Chờ chút nhé, thầy đang chuẩn bị đồ, chờ đến giờ lành sẽ bắt đầu. Các em vào trong đi.”

“ Vâng, em cảm ơn anh.”

Ba chúng tôi bước vào trong. Lần này, căn phòng khách trước đó đã được phủ đầy bởi những lá bùa vàng, khung cảnh gần như giống với trong giấc mơ bùa yêu của tôi. Chắc mấy buổi lễ tâm linh là phải như vậy nhìn mới huyền bí. Tôi đã thấy thầy Mo ở giữa căn phòng, đối diện thầy là một bàn thờ nhỏ, bên trên có gạo, muối, một bát nhang cùng đồ cúng, ngoài ra còn có thứ nước màu đỏ đặc nữa. Tôi thấy thầy đang vẽ kí hiệu gì đó trên sàn, một vòng tròn to, bên trong có hoạ tiết hình ngôi sao, bên ngoài lại là một vòng tròn bao quanh. Vẽ xong, thầy liền bảo tôi ngồi vào chính giữa ngôi sao. Tiếp đó, thầy đặt năm cốc nến vào đầu của những cánh sao. Làm mọi việc xong xuôi, thầy dặn tôi:

“ Sau đây ta sẽ bắt đầu viết thông tin và chuyển số phận cậu vào con hình nhân này, Lát nữa dù có chuyện gì cậu cũng không được ra khỏi vị trí này nhé. Đặc biệt, khi cậu bị một lực hút kéo về phía trước, cậu hãy cố giữ bản thân không được vượt quá vạch vòng tròn ngoài cùng nhé.”

“ Vâng, cháu rõ rồi ạ.”

Nghe thầy nói vậy, tôi cũng thấy hồi hộp và lo lắng, sợ bản thân lỡ mắc phải lỗi gì đó. Giờ lành đã đến, tôi ngồi im thin thít, không dám cựa quậy

Thầy thắp một nén nhang lên, sau đó bôi thứ nước đỏ kia lên trán tôi, tạo thành một gạch ngang dài, sau đó là bôi lên con hình nhân. Thầy bắt đầu niệm chú, gió bên ngoài cứ thổi mạnh vào, hai bên tai tôi ù ù, tôi bắt đầu không tỉnh táo nữa. Bỗng tôi thấy có ai đó đi từ ngoài cửa vào. Người đó đi rất chậm, mờ nhạt với ánh đỏ, tôi đoán “nó” đã đến. Nó để hai tay xuống đất, đầu quay lại, mặt hướng thẳng về phía tôi và bắt đầu bò rất nhanh, trông rất quái dị. Tôi phải cố gắng không bị giật mình, cố giữ cho bản thân thật bình tĩnh, không để rời khỏi vị trí. Nhưng như có một thế lực gì đó, tôi bắt đầu bị hút về phía thứ kia. Tôi cố gắng gì chặt người để không bị kéo ra khỏi vòng tròn ấn. Khi thứ kia sắp đến gần tôi thì thầy bắt đầu đọc chú to hơn, thứ kia cũng rẽ hướng mà tiến thẳng vào con hình nhân trước mặt tôi. Nó đã nhập vào con hình nhân, mọi thứ trở nên im lặng bất thường. Tôi từ từ nhìn xung quanh, sau đó nhìn gần vào con hình nhân hơn, bỗng nó bắt đầu di chuyển khiến tôi giật mình.

“ Hừm, xem ra đến lúc rồi.”

Thầy Mo bỗng kêu lên. Nói xong, thầy lấy thanh kiếm từ trên bàn thờ, sau đó ngậm thứ nước đỏ kia rồi phun lên kiếm. Xong, thầy nhanh tay đặt một tấm bùa lên trên, đâm thẳng vào giữa con hình nhân. Nó thét lên một tiếng kêu rất ghê rợn, sau đó một làn khói đỏ bay lên. Thầy Mo nhanh tay dùng một lá bùa, vo viên lại và ném vào làn khói đó. Vậy là xong, thứ đó đã được phong ấn lại trong một chiếc túi nhỏ của thầy.

“ Vậy là xong rồi, cách giải cũng đơn giản và nhanh thôi đúng không? Nhưng lời nguyền này khó nhất là ở việc cậu phải chịu đựng. Trường hợp của cậu nặng hơn bình thường, vì vậy thời gian chịu đựng cũng lâu hơn..khụ.”

“ Vâng, cháu cảm ơn nhiều lắm ạ. Quả thật, hôm nay nhìn thấy thứ đó cháu không còn sợ như trước, có lẽ bởi cháu đã nhìn thấy nhiều thứ ghê hơn.”

“ Thưa thầy, giờ chúng cháu cũng phải về sớm, cháu sẽ gửi một phần hậu tạ cho anh kia nhé ạ.” Vân bỗng lên tiếng, nghe có vẻ gấp gáp lắm.

Chưa kịp để tôi với thầy phản ứng lại, Vân đã đưa năm triệu cho anh Hải. Thấy vậy, tôi cũng hơi khó hiểu, liền xin lỗi thầy và anh để không gây mâu thuẫn. Khi chúng tôi vừa ra ngoài, Vân đã vội kéo tôi và Khánh chạy ra đầu ngõ. Nó thở gấp, liền bảo:

“ Ê chúng mày, tao cứ thấy có gì đó sai sai, tao không biết nhìn nhầm không nhưng nãy tao thấy bóng đen sau lưng ông thầy. Nhưng khi tao thử nhìn lại thì không thấy đâu. Tao sợ quá nên mới kéo chúng mày ra đây nè.”

“ Mày đa nghi quá rồi, làm gì có gì? Với mày thấy thầy làm phép rồi đó, tất cả là thật mà?”

“ Không phải, ý tao là tao thấy buổi lễ cứ như nào ấy, không giống như những gì tao được biết.”

“ Thế mày là thầy hay ông ấy?”

“ Ừ thì.. nhưng..” Vân không biết giải thích ra sao.

“ Thôi được rồi, tao sẽ thử chờ mấy ngày xem còn thấy điều gì kì lạ không.”

“ Được.”

“ Ủa mà Vân, người thầy này là mày giới thiệu mà, sao nghi ngờ được?” Thằng Khánh giờ mới lên tiếng.

“ Cái thằng này, ừ thì tao giới thiệu nhưng mà là bà chị kia chứ không phải ông thầy. Ai nghĩ nó bị nặng vậy, nếu biết tao đã tìm thầy uy tín hơn.”

“ Thôi, tao hơi mệt, tao về trước nhé.”

“ Ò, mày về cẩn thận.”

Ở lại nghe chúng nó nói nữa chắc tôi đau đầu chết mất. Có lẽ bị stress trong suốt một thời gian dài nên giờ tôi chỉ muốn về nhà đi ngủ. Mấy ngày sau đó, tôi không còn gặp thứ kì lạ gì nữa, tôi ngủ cũng rất ngon. Tôi đã kể hết với mẹ, thấy bà có phần đỡ lo, song tôi vẫn thấy có gì đó lạ từ mẹ nhưng tôi không muốn hỏi. Giờ hai mẹ con tôi đang yên tâm vui vẻ thì tốt nhất không nên nhắc đến chuyện gì không vui. Thế nhưng, cuộc đời tôi cũng chưa thể kết thúc yên bình như vậy.