Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 6: "Không phải trẻ mồ Côi!"



CHÁT!

Liễu Trân vừa dứt lời đã bị Lương Kỳ vung tay tát thẳng vào mặt. Cấm kỵ của bà là gia đình, bạn bè và những người bà yêu thương. Vậy mà Liễu Trân hết lần này đến lần khác chạm đến giới hạn của bà khiến Lương Kỳ muốn nhịn cũng nhịn không được.

- Làm người lớn thì cho ra nét một chút! Liễu Trân, cô không được dạy dỗ hay sao? Nên nhân cách của cô bây giờ mới thật thối nát kinh tởm?!

- Cô! Cô vậy mà dám đánh tôi?! À hay là tôi nói đúng rồi! Thằng ranh này không có cha mẹ nên không có ai dạy dỗ nó? Ha, không ngờ Lương tiểu thư lại từ bi bác ái như vậy. Cả trẻ mồ côi ngoài đường cũng thu nhận về nhà!

Liễu Trân bị đánh một cái còn chưa biết hối cãi. Bà ta không ngừng la hét sỉ vả An Hòa. Lương Kỳ nghe thấy những lời đó trong lòng liền không khỏi cuộn trào lửa giận. Bà còn cho rằng bản thân sẽ không nhịn được mà dạy cho kẻ kia một bài học thì An Hòa bên cạnh đã nghẹn ngào lên tiếng. Truyện mới cập nhật

- An Hòa...An Hòa với Đồng Đồng không phải...không phải là trẻ mồ côi! An Hòa...An Hòa có ba, có mẹ...An Hòa có gia đình...An Hòa không phải trẻ mồ côi! Ba...ba mẹ là...là vì có việc bận nên mới đi xa...An Hòa...An Hòa với Đồng Đồng có ba mẹ mà!

An Hòa khó khăn nói thành từng lời. Nước mắt cậu cũng không kiềm được mà tuôn trào. Cậu và em trai có ba mẹ mà! Chỉ là ba mẹ của bọn cậu bận mà thôi! Bọn họ, bọn họ chỉ là đang bận nên mới không thể trở về với anh em cậu được. Cậu và em trai không phải là trẻ mồ côi!

- An Hòa...An Hòa không khóc...An Hòa...An Hòa mà khóc ba mẹ..ba mẹ sẽ không về nữa! An Hòa không khóc...không khóc đâu...

Cậu không ngừng lấy tay lau mặt. Chỉ là càng lau, nước mắt càng rơi xuống không ngừng. Cậu không muốn khóc....không muốn khóc chút nào đâu nhưng mà nước mắt của cậu lại cứ không ngừng rơi xuống.

Nhìn cảnh tượng như vậy, những người có mặt không khỏi có chút chạnh lòng. Đứa trẻ này hóa ra là bị ngốc...nhìn cậu ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy thật khiến cho người khác không khỏi đau lòng thương cảm.

Lương Kỳ trong lòng quặn đau không dứt. Bà hít một hơi thật sâu rồi nhìn Liễu Trân mà cảnh cáo.

- Tốt nhất cô đừng có xuất hiện trước mặt tôi hoặc là gia đình tôi! Nếu không, cho dù cô có là Liễu tiểu thư hay Điệp phu nhân thì Lương Kỳ này cũng sẽ không cho cô an ổn!

Kế đó, không để cho Liễu Trân phản ứng. Lương Kỳ đã kéo tay An Hòa bỏ đi khỏi quán cafe. Lúc này, mọi người cũng bắt đầu tản ra. Và dĩ nhiên, một số video về cuộc tranh cãi lúc nãy cũng đã được đăng lên mạng.

.............

Trong xe của Lương Kỳ..

- An Hòa...An Hòa xin lũi...An Hòa hông muốn...hông muốn gây chuyện đâu!!

Đứa nhỏ vội vã lắc đầu nói. Dẫu luôn nói rằng ba mẹ có việc bận nhưng trong tâm trí của cậu không tài nào không nhớ rằng bản thân là bị ba mẹ bỏ rơi. Do đó một phần bóng ma tâm lý luôn đeo bám lấy cậu không ngừng. Cậu tuy ngốc nhưng cũng biết thế nào là buồn là đau. Cậu cũng đâu phải sắt đá vô tri vô giác mà ai chà đạp cũng sẽ không cảm thấy chạnh lòng?

Nhìn cậu thế này Lương Kỳ càng tự trách mình hơn. Bà đáng ra không nên để cậu ở đó một mình. Để cậu gặp phải người phụ nữ xấu xa kia cũng đều là do bà hết. Sau này, bà nhất định phải cẩn thận hơn, không thể để cậu tiếp tục chịu thiệt thòi được!

- Hòa Hòa không có sai! Hòa Hòa là đứa trẻ ngoan! Đó là người phụ nữ xấu nên Hòa Hòa không cần tự trách mình!

Lương Kỳ xoa xoa đầu đứa nhỏ an ủi, vỗ về. Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của bà. An Hòa cũng dần dần nín khóc. Sau một lát hai mi mắt cậu lại trĩu nặng. Do đó mà đã thiếp đi lúc nào cũng không hay.

...........

RẦM!!!

- Cô vừa lòng chưa? Xem chuyện tốt mà cô làm kìa!

Điệp Sâm - chồng của Liễu Trân và cũng là con trai thứ của chủ tịch tập đoàn Điệp thị cao quý. Ông ta vừa mới họp bàn cùng ba của mình xong thì đã bị thư ký làm phiền bởi những tin tức về vợ của mình trên mạng đang inh ỏi không ngừng. Ông ta càng xem càng hối hận, năm xưa mù mắt cưới về người đàn bà này về. Sao có thể cưới loại phụ nữ ngu ngốc như bà ta về chứ? Ở ngoài còn hàng tá, hàng ngàn người phụ nữ tốt hơn gấp trăm lần!

- Tôi làm sao chứ?! Là con khốn đó gây chuyện với tôi! Anh là chồng của tôi, đáng lý ra anh phải ra mặt cho tôi chứ không phải là ở đây làm loạn!

Liễu Trẫn vốn từ nhỏ là tiểu thư được nuông chiều. Do đó càng không xem ai ra gì trong mắt. Tuy bà ta bây giờ chỉ là một người mang danh phận được chồng nuôi, chăm sóc. Nhưng mà gia thế của bà ta cũng không hề nhỏ. Vì thế càng sẽ không để bản thân chịu bất kỳ một thiệt thòi nào cả.

- Ha, xem chuyện tốt cô làm đi! Đẹp mắt chưa? Hãnh diện chưa?!

Điệp Sâm hai mắt cũng muốn nổi lên tơ máu mà ném điện thoại lên bàn. Tiếng va chạm mạnh khẽ vang lên khiến thư ký đứng ở ngoài cũng không tránh khỏi việc sợ hãi.

"Hai người họ sao có thể lấy nhau được vậy? Rõ ràng là y như nước với lửa..."