Hành Trình Theo Đuổi Đại Ca Của Nam Chính

Chương 22



Trong cơn mê sảng cô la hét đến khản cả cổ mà không một ai đến giúp cô, An An nói trong tuyệt vọng:

- Cố Nam Viễn nhanh đến cứu ta. … sói … rất nhiều sói… hic… Cố Nam Viễn cứu ta… hic… hu…huc.

Một vòng tay ấm áp, quen thuộc ôm lấy cả người cô mà vỗ về, giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm:

- Ta ở đây, ta xin lỗi nàng ta đã đến trễ rồi, An An ta ở đây, không sợ nữa mọi chuyện đã qua rồi!..

Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai làm cô yên tâm đến lạ kì, cô lại chiềm vào giấc ngủ. Cố Nam Viễn vẫn còn nhớ như in ngày hắn tìm được An An, khi nhận được tin báo từ Tất Hàm và Lộ Nhi, hắn tức tốc dẫn người đi đến Tây Trần để tiếp ứng, hắn đánh ngựa ngày đêm không nghĩ, cuối cùng thì đã đến được bên rìa biên giới hắn cho ngựa ngừng lại uống nước và đợi tín hiệu từ Tất Hàm, hắn nhìn thấy phía xa xa bên bờ suối là một bóng người đi không vững, hình như là … hắn không nhìn lầm là An An, người nhớ đêm mong ngàn vạn lần hắn không nghĩ là được thấy cô ở đó nhưng một thân quần áo máu me, tim hắn như nhói lên Cố Nam Viễn đề khí đạp lên yên ngựa bay đến bên An An lúc hắn vừa chạm tay tới người cô thì An An đã kiệt sức mà ngất đi, cơ thể cô nóng như lửa, gương mặt hốc hác, khắp cơ thể đầy rẩy những vết thương lớn nhỏ cánh tay bị sói cắn đầy dấu răng thịt thâm tím mưng mủ, ngàn vạn lần hắn không nghĩ cô đã trải qua biết bao nhiêu đau đớn! Ôm người trong lòng mà trái tim hắn như bị ai bóp nghẹt.

Kế hoạch nằm ngoài tầm kiểm soát của An An không giúp được Cố Bắc Viễn và Hiểu Nhiên mà còn bị thương xém tý nữa là mất cả cái mạng nhỏ này, có biết trước được mọi chuyện thì sao chứ, vẫn không thay đổi được mọi chuyện.

Cố Nam Viễn vẫn ôm An An trong lòng, hắn chỉ sợ nếu buông tay có thể nàng sẽ rời xa hắn mãi mãi, mấy hôm nay Tất Hàm vừa chạy đi chạy lại giữa Bắc Viễn, Hiểu Nhiên và giờ là An An, cũng còn may cô ấy chỉ bị ngoại thương uống thuốc vài ngày sẽ ổn còn vết cắn của sói thì dung cao dược thoa lên vài tháng sẽ không để lại sẹo. Buổi chiều ngày thứ 3 khi Cố Nam Viễn tìm được An An rốt cuộc cô cũng tỉnh, đặp vào mắt cô là gương mặt phóng đại cỡ lớn của Cố Nam Viễn đang ngủ gục bên giường, An An cứ ngỡ là mình đang nằm mơ trước khi cô mất đi ý thức là cô còn đang lạc ở biên giới Tây Trần, An An nhấc nhẹ cánh tay bị thương chạm vào chớp mũi của Cố Nam Viễn cô khẽ gọi nhỏ:

- Nam Viễn! … Nam Viễn…

Cố Nam Viễn bật dậy như một cái lò xo, An An đưa bàn tay chạm vào mặt hắn cô cười yếu ớt nói:

- Ta không có nằm mơ đúng không? Thật sự ta không có nằm mơ phải không!

An An vừa nói mà hai hàng nước mắt chảy dài, nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má, Nam Viễn nhẹ nhàng nằm lấy bàn tay cô, hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang chảy, hắn nói:

- Không nàng không phải nằm mơ, nàng nhìn kỹ đi là ta đây Cố Nam Viễn của nàng đây! Là ta tới trễ để nàng bị thương thành ra thế này, ta xin lỗi!

An An nhỏm dậy nhào vào lòng Cố Nam Viễn lại càng khóc lớn hơn, cô vừa khóc vừa nói:

- Hu…u…u ta sợ chó sói, ta sợ …hic… đây nè nó cắn ta đây nè…hu…hu…huu… ta phải đi chích ngừa không lại bị bệnh dại giống nó hu…huu… Cố Nam Viễn ơi! ta sợ lắm!

Cô vừa khóc vừa nói hai tay ôm chặc Cố Nam Viễn, cô đưa cánh tay bị thương ra phía trước mà nói, giọng kích động, cả người phát rung trong lòng Cố Nam Viễn, hắn nhẹ nhàng an ủi, vỗ về, hắn đưa chén thuốc ấm đến cho cô giọng giỗ giành nói:

- Ngoan, uống hết chén thuốc này ta sẽ đưa nàng trở về Thất Dương Cung!

An An như nhớ ra chuyện gì, cô nói:

- Bắc Viễn và Hiểu Nhiên đâu, huynh đi cứu bọn họ đi, họ đang gặp nguy hiêm!

Cố Nam Viễn ôm lấy cô nhẹ nhàng chỉ sợ mạnh tay tý nữa sẽ làm cô đau, hắn nói:

- Bọn hắn cũng bị thương chẳng thua kém nàng, nhưng coi như qua cơn mưa trời lại sáng, Hồi Lung Quả đã được tìm thấy, vết thương của Bắc Viễn cũng đã tốt lên, còn Hiểu Nhiên chưa có y nữ nên hơi khó.

An An nghe nói tới đây, cô liền nói:

- Để ta giúp cho! Ta biết chút y thuật huynh quên rồi sao? Qua chuyện này ta nghĩ huynh nên có cái nhìn khác về Hiểu Nhiên rồi!

- Ta biết rồi, giờ thì nàng phải uống thuốc!

Nói xong An An còn đang ngơ ngác trước hành động của Nam Viễn hắn hớp một ngụm thuốc trong miệng rồi cúi xuống ngặm lấy môi cô, nước thuốc đắng chát chảy vào khoan miệng hắn làm cho đến ngụm cuối cùng hắn cũng không quên dây dưa trên môi cô, hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau không rời, Cố Nam Viễn quyến luyến rời khỏi môi cô, An An lúc này hai má đã đỏ như hai trái cà chua, Cố Nam Viễn ôm cô vào lòng rồi nhẹ giọng:

- Khi ta ôm nàng trở về ta sợ lắm, sợ sẽ mất nàng mãi mãi! Giờ ta đã hiểu cảm giác của Bắc Viễn lúc đó khi nhìn thấy Hiểu Nhiên trúng khô la tán! Ta không thể tưởng tượng nổi ra cảnh việc mất đi nàng, đó là một cực hình đối với ta!