Hoàng Hậu Vi Thượng, Khuynh Phi Niệm

Chương 40



Tố Hoà Thanh Da có linh hồn quật cường, người chung quanh chỉ biết nàng là nữ tử băng hàn, đối với sự vật gì cũng đều lạnh nhạt, nhưng không có ai chân chính thấy được rõ ràng: Tố Hoà Thanh Dao chưa bao giờ nói sinh khí liền sinh khí.

Hoàng hậu mất tích.

Thị vệ đem sự tình từ đầu tới cuối báo cáo với Hoàng đế: khi gà chưa gáy thì Hoàng hậu nương nương đã đi bằng cửa sau rời đi, chỉ đem theo một túi vải, cũng không dặn dò dư thừa cái gì.

"Hoang đường! Hoang đường!" Chén trà bị ném mạnh xuống đất, tính cả bên lá trà bên trong đều văng ra hoà cùng mảnh vỡ của chén trà. Hoàng đế tức giận run người, đáy mắt hiện lên ý hối hận dày đặc: "Nàng như thế nào có thể! Biết rõ trẫm nói là lúc tức giận, nàng nhưng thật sự.. Đường đường là Hoàng hậu, Hoàng hậu trốn đi, nàng muốn thiên hạ này nhạo báng trẫm sao!!! Truy, tìm nàng trở về cho trẫm! Cho dù là trói lại, cũng phải bắt nàng về..." Nghĩ nghĩ, Hoàng đế lại cảm thấy không đúng, chạy nhanh ngoắc lại, nói: "Đừng trói! Mà là cầu xin, nói nàng, là trẫm lúc ấy sinh khí, kêu nàng trở về trước, cầu nàng trở về."

"Ty chức tuân chỉ." Thị vệ nửa quỳ trên mặt đất cúi đầu đứng dậy, lúc y rời đi, lại bị một nương nương ở ngoài cửa bước vào ngăn lại. Chỉ kịp nghe âm thanh mị hoặc, hai chân thị vệ liền mềm nhũn, một lần nữa quỳ xuống đất, chờ mệnh lệnh.

"Hoàng thượng, thiếp nghe nói Hoàng hậu nương nương đi ra ngoài!" Cơ Phi Yên giơ lên lụa mỏng trên người, toàn bộ thân thể tiến vào lòng ngực Hoàng đế, ngón tay xinh tươi điểm điểm trên ngực hắn, ngẩng đầu lên, lại chọc cho người ta yêu thương: "Hoàng thượng dường như sinh khí!"

"Ai!" Đối với vưu vật như thế, chỗ nào còn có thể tức giận đây? Quân vương ôm Cơ Phi Yên, làm cho nàng ngồi lên đùi hắn, nói: "Ngươi nói có hoang đường hay không? Một mẫu nghi thiên hạ, thế nhưng vì tức giận mà trốn đi! Việc này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi Hoàng tộc để ở đâu? Nàng, nàng ấy khi nào lại làm bậy như vậy!"

Nghe vậy, Cơ Phi Yên che mặt cười khẽ, đáy mắt hiện lên giảo hoạt. "Hoàng thượng chớ tức giận, nương nương trốn đi, có lẽ là có nguyên nhân khác chăng?" Nàng mềm dựa vào bả vai Quân vương, nhẹ giọng dỗ dành: "Nương nương lòng mang thiên hạ, nên nhân cơ hội này đi thị sát dân gian. Ngài nghĩ xem, Hoàng hậu nương nương luôn luôn thay Hoàng thượng lo quốc lo dân, nàng vì sao phải làm việc này chứ? Thiếp cảm thấy, nương nương làm ra hành động này, kỳ thật là vì Hoàng thượng. Nàng nhất định muốn làm con mắt của Hoàng thượng, thay ngài vi phục xuất hành, xem cuộc sống của dân gian. Như thế, ngài làm sao lại ngăn trở đây?"

Tựa hồ, có chút đạo lý. Hoàng đế thoáng trầm ngâm, tức giận dần dần hạ xuống. "Nhưng mà, trẫm có thể cùng nàng ấy cải trang vi hành. Nàng ấy, nàng ấy rõ ràng bởi vì cãi nhau với trẫm, mới có thể..." Lời còn chưa nói hết, Hoàng đế liền bị Cơ Phi Yên cười khẽ đánh gãy, "Ngươi cười cái gì!" Hắn nói.

"Dựa vào việc nương nương là nữ nhân của ngài, ngài cảm thấy được nàng thật sự bởi vì cãi nhau mà sinh sự sao? Hoàng thượng, thiếp có một đề nghị, không biết ngài có nguyện ý nghe không?" Cơ Phi Yên cười nói.

"Cứ nói đừng ngại." Hoàng đế muốn cầm chén trà lên uống, lại phát hiện chén trà đã bị hắn ném vỡ trên đất. Tay nâng lên có chút xấu hổ, đành phải làm bộ như vỗ vỗ lên người Cơ Phi Yên, một lần nữa ôm nàng.

"Không bằng để thiếp dẫn theo đội hộ vệ đi theo Hoàng hậu nương nương, thiếp cùng nương nương tình cảm không tồi, tỷ muội đồng hành cũng coi như có thể chiếu ứng lẫn nhau. Hơn nữa, thiếp đi, coi như là Hoàng thượng ngài thuận theo, nương nương tự nhiên hiểu được ý tứ của ngài, nếu là sinh khí, tự nhiên cũng liền tiêu trừ. Nương nương ở trong cung buồn lâu như vậy, vẫn luôn vì Hậu cung bận rộn, không bằng cho nàng một cái cớ giả, để nàng tuỳ ý làm việc bản thân muốn làm. Bằng không, ngài như vậy phái người truy nàng trở về, chẳng phải kêu nàng càng thêm nén giận Hoàng thượng?" Cơ Phi Yên mở rộng vòng tay ôm cổ Hoàng đế, hôn nhẹ tinh tế, nói: "Thiếp không dám lừa gạt Thánh thượng, thiếp cũng muốn ra ngoài du sơn ngoạn thuỷ, lúc này mới tự đề cử chính mình. Hoàng thượng, ngài đáp ứng người ta đi! Đến lúc đó, thiếp tự nhiên sẽ cùng Hoàng hậu nương nương an toàn trở lại Hoàng cung. Khi đó, tin tưởng nương nương đối với cảm tình của Hoàng thượng, cũng sẽ bởi vì Hoàng thượng khoan thứ và săn sóc mà càng thêm sâu đậm!"

"Cảm tình càng thêm sâu đậm?" Trong mắt Hoàng đế hiện lên một tia sáng bóng, "Nếu Thanh Dao có thể đối với trẫm..." Hắn cảm thấy may mắn Cơ Phi Yên đúng lúc đến khuyên bảo, cũng mong chờ sự tình phát triển như nàng nói. Hoàng đế lấy kim bài trong lòng ngực đưa ra, nói: "Kim bài này, ái phi nhớ rõ giao cho Hoàng hậu. Gặp kim bài như gặp trẫm, nếu có cần, quan viên, binh lính địa phương đều tuỳ ý sai phái. Còn có, nhớ nói rõ với Hoàng hậu, trẫm chưa từng thật sự giận nàng ấy, tâm ý của trẫm, sẽ không thay đổi."

"Thiếp hiểu!" Cơ Phi Yên đem kim bài thu về, đáy mắt tuy có ý cười cũng rất qua loa. Trong nội tâm nàng xem thường nam nhân trước mắt này, bằng vào hắn cũng muốn lấy được trái tim Tố Hoà Thanh Dao, chỉ sợ hơn một vạn năm cũng không thể! Tố Hoà Thanh Dao là của nàng, cái gì tâm ý với không tâm ý, thoát khỏi gông xiềng Hoàng tộc, nàng phải lợi dụng thật tốt cơ hội hiếm có này.

"Được được được, vậy... Mau đi đi, mau đi đi!" Hoàng đế mặc dù do dự nhưng vẫn sủng ái giai nhân. Hắn gọi Thống lĩnh thị vệ vào, đè nén tưởng niệm chưa kịp phát tác trong lòng, dặn dò: "Phái hai đội thị vệ đi theo Cơ phi, bảo vệ nàng và Hoàng hậu thật tốt. Nhớ lấy, không thể làm các nàng chịu nửa điểm thương tổn, nếu các nàng thiếu nửa cọng tóc, đám người các ngươi khó giữ cái đầu!"

*****

Không có xe ngựa, không có thị vệ âm thầm bảo hộ, Tố Hoà Thanh Dao ngược lại có được sự thoải mái trước nay chưa từng có. Nàng không biết từ nơi nào giả dạng thành một thân nam tử, xiêm y kiểu dáng bạch sam, đai lưng cẩm ngọc, bên hông cũng có đeo một ngọc bội trông tốt vô cùng. Nếu có người ngoài nhìn, chắc chắn sẽ bị phong thái của nàng mê hoặc, hơn nữa giữa chân mày còn có một chu sa ấn ký, lại thêm mị hoặc.

Không khí trong rừng vô cùng tốt, hô hấp không khí thanh tân như thế, Tố Hoà Thanh Dao đi một chút ngừng một chút, một bên thưởng thức cảnh trí chung quanh, một bên suy tư về lộ trình tiếp theo nên đi như thế nào. Không có xe ngựa nên đi bộ, nàng đã đem chính mình đặt trong nguy hiểm. Nàng phải tìm được địa phương thích hợp trước khi trời tối, hoặc tìm nơi ngủ trọ, hoặc là một ngôi miếu đổ nát miễn cưỡng qua đêm. Mặc kệ là chỗ nào, chỉ cần cẩn thận, tuyệt đối không thể phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu vào đỉnh đầu Tố Hoà Thanh Dao, nàng bước nhanh hơn đi về phía trước, dự tính sớm đi ra khỏi rừng cây. Lúc này âm thanh xe ngựa từ xa truyền đến, trong rừng cây im lặng không khỏi sinh ra quỷ dị. Tố Hoà Thanh Dao nhíu mày, trong lòng có chút hoài nghi. Nàng quay đầu lại, từ xa đã trông thấy Cơ Phi Yên một thân đỏ rực mà đến.

"Đã nói cùng ngươi, ngươi lại đi trước, thật khiến người ta thương tâm!" Cơ Phi Yê không biết khi nào đã xuống xe ngựa, phong tình vạn chủng đi thẳng đến trước mặt Tố Hoà Thanh Dao. Thời điểm khoảng cách kéo gần, nàng che mặt quăng một cái mị nhãn cho Tố Hoà Thanh Dao, trêu ghẹo nói: "Khá khen cho công tử tuyệt sắc, không biết có thể có nhân duyên? Nếu là không có, liền thuận theo ta như thế nào?"