Hoàng Hậu Vi Thượng, Khuynh Phi Niệm

Chương 41



"Ngươi như thế nào lại đến đây." Biểu tình Tố Hoà Thanh Dao có chút phức tạp, nàng đã sớm dự đoán được Cơ Phi Yên nhất định tìm cơ hội đến đây, nhưng không nghĩ đến nàng có thể đường hoàng xuất hiện trước mặt chính mình như vậy. Tầm mắt lướt qua một thân lửa đỏ của Cơ Phi Yên, Tố Hoà Thanh Dao nhìn thấy phía xa có hai đội thị vệ. "Là ý của Hoàng thượng?" Lời vừa mới nói ra, trong lòng Tố Hoà Thanh Dao đã muốn tự phủ định, đương nhiên không có khả năng là ý của Hoàng đế, thông minh như Cơ Phi Yên, chắc chắn có trăm ngàn loại biện pháp để như nàng mong muốn.

"Ừ." Cơ Phi Yên lấy ra kim bài Hoàng đế giao đưa cho nàng, nói: "Đây là Hoàng thượng dặn ta giao cho ngươi, thấy kim bài như gặp Hoàng thượng, nếu trên đường gặp người gây phiền toái, có thể dùng nó để điều khiển quan viên địa phương. Đi thôi, người ta đã nói, mặc kệ ngươi đi đâu, ta đều theo ngươi. Ngươi không chịu đánh vỡ cấm kỵ, tự ta sẽ đánh vỡ, không sao cả."

Nắm kim bài như có độ ấm trong tay, Tố Hoà Thanh Dao không nói gì đáp lại Cơ Phi Yên. Một hồi lâu, Tố Hoà Thanh Dao thu hồi kim bài, bước lên phía trước, đi bên cạnh nói: "Mặc một thân hồng y như vậy, rêu rao quá..."

Nghe vậy, trong lòng Cơ Phi Yên mừng rỡ, cũng bất động thanh sắc hướng về chỗ thị vệ, ra vẻ nhìn phương hướng đi, phân phó với bọn họ: "Hoàng hậu nương nương không hy vọng quá mức rêu rao, các ngươi phan tán ra, ở xa che chở là tốt rồi. Nếu không có ý của bản cung, không cần tới gần." Nói xong, nàng giống như một cô nương vui vẻ, bước nhanh, đuổi theo cước bộ của Tố Hoà Thanh Dao.

Rừng cây u tĩnh, kèm thêm ánh nắng chiếu qua kẽ lá, lá rụng như phiêu linh rơi xuống. Có Cơ Phi Yên bên người, lại có xe ngựa phía sau, nội tâm sốt ruột của Tố Hoà Thanh Dao cũng bởi vì vậy mà thả lỏng. Một đường im lặng, không nói đến tâm tình thị vệ phụ trách bảo hộ an nguy của hai vị nương nương như thế nào, Cơ Phi Yên cùng Tố Hoà Thanh Dao cũng không nhiều lời, thậm chí ngay cả ánh mắt trao đổi đều không có. Các nàng tựa như hai người bất đồng bị vây song song trong một thế giới, làm việc giống nhau, tri kỷ hỗ trợ lẫn nhau, lại như không liên luỵ đến nhau.

Một đường như vậy đi tới, chưa từng có tranh chấp, ngược lại lại vô cùng hài hoà. Xuyên qua rừng cây, trước mắt là cảnh sắc một mảnh sáng sủa. Đã không còn đại thụ mọc lan tràn che lấp bầu trời, ánh mặt trời tha hồ chiếu xuống mỗi một phiến đất nhân gian. Cách đó không xa có âm thanh nước chảy truyền đến, Cơ Phi Yên bỗng nhiên hưng trí, kéo tay Tố Hoà Thanh Dao lần theo tiếng nước chảy.

Là một thác nước không lớn, nước chảy xiết từ trên núi cao đổ xuống, dưới đáy hồ trong suốt bắn lên bọt nước. Cây cối thưa thớt ngăn cách nơi này với phiến rừng rậm phía sau, trên đất mọc đầy cỏ xanh, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất pha lẫn sự tươi mát. "Thật đẹp." Cơ Phi Yên phát ra một tiếng than nhẹ, ngoái đầu nhìn lại Tố Hoà Thanh Dao, mỉm cười, thâm tình không giảm.

Gió mát phất qua, làn váy lửa đỏ phiêu phiêu mà động, hiện lên phong tư. Tố Hoà Thanh Dao nhìn nữ tử trước mắt, bỗng nhiên nhớ tới một câu thơ đã lâu: Ngoái đầu nhìn lại, nhất tiếu bách mị sinh. Nàng vẫn luôn biết Cơ Phi Yên đẹp phong tình vạn chủng, đẹp đến khắc cốt mị tâm, không thể cự tuyệt, nàng mặc hồng y, có thể đẹp đén chói mắt như thế, chọc người tâm động.

"Ngươi nhìn ta như vậy, là mê?" Quả nhiên, sự vật tốt đẹp không thể tồn tại lâu. Không khí tốt đẹp giữa hai người cứ như vậy bị Cơ Phi Yên cường ngạnh đánh vỡ, Tố Hoà Thanh Dao cụp mắt, lại cực kỳ khó nén cười. "Tự kỷ như thế, thật đúng là làm nền cho khuôn mặt này của ngươi." Lại nâng mắt, trên mặt Tố Hoà Thanh Dao vẫn lạnh lùng như trước, coi như phút thất thần lúc nãy nháy mắt coi như mất trí nhớ.

"Ngươi còn nói, thứ đắt tiền nhất của người ta cũng chỉ có khuôn mặt này thôi!" Cơ Phi Yên tựa tiếu phi tiếu, trong lời nói nghe không ra nửa điểm tâm tình vui sướng: "Xinh đẹp đến ai cũng đều thích, nam nhân, nữ nhân, đều không chống cự nổi khuôn mặt hấp dẫn này của ta, duy độc ngươi."

"Thật không?" Tố Hoà Thanh Dao nhận thấy tâm tình Cơ Phi Yên biến hoá, lại ra vẻ không biết, nhìn thác nước đổ xuống, nói: "Vạn vật biến ảo, bất quá chỉ là túi da, sau trăm tuổi, cũng đều nhập thổ. Bị hấp dẫn, là biểu tượng của tham luyến, đi hấp dẫn, là trong lòng không cam lòng."

"Vậy, ngươi nguyện ý là biểu tượng tham luyến của ta không? Hay là, ngay cả điểm ấy, dù là biểu tượng cũng không nguyện xem nhiều?" Cơ Phi Yên hỏi.

"Nơi này nước thật trong suốt." Tố Hoà Thanh Dao cố tình trốn tránh đề tài, ngồi chồm hổm khuấy nước nhìn thấy đáy, ngửa đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, nói: "Nơi này nghỉ ngơi một chút, không thể tốt hơn."

"Đúng vậy! Phong cảnh sơn thuỷ đẹp như vậy, vốn là điều giai nhân yêu nhất." Cơ Phi Yên phụ hoạ nói.

Một đạo kết giới vô hình được Cơ Phi Yên chỉ tay triển khai xuất ra, chắn lại tầm nhìn của bọn thị vệ đang ở xa xa tận trung trên cương vị công tác. Nàng mở ra hai tay, không có chần chờ, liền nhảy vào trong nước, đến khi xuất hiện, tóc dài ướt đẫm, một thân hồng ý sớm đã ướt đẫm ôm sát thân hình, triển lộ ra cảnh xuân. "Thanh Dao, xuống đây nha!" Nàng phát ra lời mời, hồng y ngâm trong nước bơi đến dưới chân Tố Hoà Thanh Dao.

Nhìn Cơ Phi Yên lớn gan như thế, Tố Hoà Thanh Dao lắc lắc đầu, nàng đứng dậy nhìn Cơ Phi Yên bơi trong nước, tư thái xinh đẹp như vậy, hình ảnh như một mỹ nhân ngư mới vào thế tục. "Thanh Dao, xuống nước nha!" Cơ Phi Yên lại mời gọi bằng thanh âm mị hoặc, nhưng khi nàng cười khanh khách từ trong nước ngẩng đầu lên, thân ảnh Tố Hoà Thanh Dao đã dần dần đi xa. Trong nháy mắt, chua xót trong lòng trào ra, khoé môi Cơ Phi Yên đang giương lên bỗng chốc suy sụp xuống, nàng chậm rãi trầm mình xuống nước, nhìn thấy trước mắt ngẫu nhiên có người cá xuất hiện, không biết là có khổ sở giống như nàng không.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua mặt nước, chiếu lên gương mặt Cơ Phi Yên có chút tái nhợt, nàng ở dưới đáy nước ngây người một lát, rốt cục chậm rãi trồi lên mặt nước. "Nước lạnh, mau lên đây đi." Giọng Tố Hoà Thanh Dao xuất hiện sau khi bọt nước biến mất, như là một kinh hỉ không kịp đề phòng, xua tan đi đáy lòng chua xót của Cơ Phi Yên. Nàng mở to mắt, quả nhiên nhìn thấy Tố Hoà Thanh Dao đứng ở bên bờ, tay cầm một bộ xiêm y sạch sẽ và khăn, mặt không chút thay đổi nói: "Thân là phi tử, sao có thể ở trước mặt thị vệ hồ nháo như thế! Nếu thân mình bị nhìn thấy, chẳng phải mất mặt Hoàng tộc sao!"

"Đúng đúng đúng, là thiếp hồ nháo." Cơ Phi Yên bỗng nhiên nở nụ cười, giọt nước từ khoé mắt rơi ra, không biết là lệ hay là nước trong hồ. "Thanh Dao!" Nàng vội vàng lên bờ, giống như một cô nương bướng bỉnh, đột nhiên bổ nhào về phía Tố Hoà Thanh Dao, khiến nàng trở tay không kịp ôm lấy. "Ngươi đối với ta thật tốt!" Nàng ôm vòng eo Tố Hoà Thanh Dao, mặc cho xiêm y trên người ướt sũng.

"Buông ra, giống bộ dạng gì nữa!" Tuy nói thế, Tố Hoà Thanh Dao cũng không thật sự đẩy Cơ Phi Yên ra. Nàng cầm khăn mặt lau giọt nước trên người CơPhi Yên, thấy nàng ý cười không giảm, liền đem khăn nhét vào người Cơ Phi Yên, lạnh lùng nói: "Tự mình lau đi! Còn có, ta không hề đối tốt với ngươi, chớ có nói bậy."

Thật sự là khẩu thị tâm phi. Hồ ly tinh am hiểu nhất là thấy rõ tâm tư người khác, biết rõ trong lòng Tố Hoà Thanh Dao khôn được tự nhiên, nàng cũng không vạch trần ra, ngược lại tiếp tục kề cận Tố Hoà Thanh Dao, đem khăn nhét lại vào tay nàng, dùng tay cầm khăn của nàng lau nước trên người mình. "Quả nhiên, vẫn là Thanh Dao lau cho người ta là tốt nhất!"

"Ngươi!" Tố Hoà Thanh Dao thật sự không có cách nào với Cơ Phi Yên, đành phải tiếp tục nghiêm mặt, bắt lấy xiêm y sạch sẽ giao cho nàng, nói: "Ta mệt mỏi, đi lên xe ngựa nghỉ ngơi trước, nếu ngươi lau khô và thay xiêm y xong thì nhanh lên xe, miễn cho đêm đến phải ngủ lại núi rừng, không được an ổn." Dứt lời, nàng thật sự không quay đầu lại mà hướng đến chỗ xe ngựa.