Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương

Chương 35



Bữa tối nay bàn ăn chỉ có ông Nghĩa, Vinh và tôi. Ba mẹ chồng tôi cùng Vũ không có mặt khiến tôi thoải mái, cảm giác bát canh cá chép ngon miệng hơn hẳn. Sau bữa tối Vinh cùng tôi trở về phòng. Vinh bước sau tôi, thái độ của anh lãnh đạm như mọi lúc.

– Anh… tối nay đừng uống rượu nữa, có được không?

Tôi quay lại, hướng đôi mắt van nài nhìn Vinh, cầu xin anh đừng tự hành hạ bản thân mình thêm nữa.

– Uống vậy đủ rồi.

Vinh nhàn nhạt đáp mà lòng tôi nhẹ nhõm. Ý anh là… chán nản đủ rồi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục? Cảm giác chua xót dấy lên, sống mũi tôi chợt cay xè, tôi gật nhẹ, nuốt nghẹn một ngụm nước bọt.

– Anh thích ăn măng tươi phải không, ở quê em có núi, hôm nào về quê em dẫn anh đi đào măng nhé!

Tôi vui vẻ gợi ý, Vinh “ừm” nhẹ một tiếng rồi bước khỏi phòng. Đoán anh sang thư phòng, tôi nghĩ mấy giây liền xuống nhà pha một cốc trà sâm ấm dễ ngủ rồi tìm thư phòng gõ cửa:

– Anh Vinh, anh ở trong này à, em vào được không?

Tôi vừa hỏi vừa chủ động đẩy cửa. Vinh đang tập trung vào màn hình laptop, xung quanh anh là những giá sách bày gọn ghẽ, trên giá có rất nhiều sách. Tôi há miệng nhìn quang cảnh thư phòng, nhất thời quên mất cả cốc trà trên tay.

– Cô vào đây làm gì?

– À… em pha trà cho anh uống dễ ngủ, em đoán cả ngày hôm nay anh rất mệt nên…

Vinh không trả lời, cụp mắt nhìn xuống laptop. Hai má tôi bất giác nong nóng khi nhớ lại những chuyện đêm qua, tôi để cốc trà cạnh anh, còn chủ động kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh anh. Dù sao tôi và anh cũng đang là vợ chồng, còn cả một chuỗi ngày chung sống phía trước, tôi nghĩ mình nên thúc đẩy tình cảm với anh. Mà người ta có câu, thứ nhất cự ly…

– Cô rảnh quá nhỉ?

Anh không quay sang, chỉ nhếch miệng hỏi. Hiểu là một lời đuổi khéo, tôi nóng mặt cười cười đáp:

– Em ngồi một lát sẽ đi.

– Cứ ngồi đi.

Tôi hơi sững lại trước câu nói của Vinh. Nhất thời tôi không biết nghĩ sao, chỉ nghe tiếng trái tim đập thình thình trong lồng ngực.

– Còn một câu hỏi cô chưa trả lời tôi. Cái thai trong bụng cô là con ai? Tại sao cô không cho nó có cha?

Vinh vẫn gõ lạch tạch máy tính, bất ngờ anh lên tiếng. Anh rất quan tâm điều này nhưng tôi lại coi thường mà không trả lời anh. Có lẽ biết được nguồn gốc cái thai khiến anh cảm thấy yên tâm hơn về tôi.

– Hay cô không biết nó là con ai?

Vinh vẫn còn nhìn tôi bằng thái độ hằn học và coi thường vô cùng. Tôi lắc đầu, nhẹ giọng:

– Nó là con bạn trai cũ của em. Hắn là một kẻ khốn kiếp. Em yêu hắn suốt bốn năm, cứ nghĩ cả đời này chỉ yêu hắn và lấy hắn, vậy mà hắn cắm cho em một rổ sừng!

Tôi căm hờn kể lại, cảm giác đau đớn làm nước mắt không kiềm chế nổi, khẽ gạt đi dòng nước ấm nóng trên má.

– Cô hận hắn như vậy, tại sao còn giữ con hắn?

Vinh có suy nghĩ như bất kỳ ai nhìn vào câu chuyện của tôi. Chỉ là, từ lúc biết con có mặt trong tôi, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ bỏ con.

– Con xuất hiện… trước hết là mong muốn của em. Là em cố tình mang nó đến. Em chỉ tiếc vì đã nhìn nhầm về cha nó, nhưng con em không có tội. Em hạnh phúc khi biết em có nó, hạnh phúc khi mỗi ngày nó một lớn lên trong em… Cha nó muốn cướp nó khỏi em nên…

– Nên cô lừa tôi?

Vinh hừ một tiếng, sâu trong lòng anh vẫn rất giận tôi.

– Tại sao cô không nói thật với tôi?

– Vì em… muốn làm vợ anh! Nếu nói thật với anh thì… em không biết anh có… chấp nhận em không?

Cả khuôn mặt ức đỏ đanh lại, Vinh không trả lời. Có thể chính anh cũng không biết phải trả lời thế nào. Quãng thời gian dài phía trước phải chịu đựng mẹ con tôi khiến anh bực bội.

– Đừng mong tôi sẽ bảo vệ nó!

Vinh hừ nhạt, hàng mày cau chặt. Anh cho rằng tôi muốn lừa lấy anh để mong anh bảo vệ con tôi. Anh nghĩ vậy suy cho cùng thì cũng đúng, tôi gật đầu hờ hững:

– Đúng là em cần kết hôn với anh để bảo vệ con em, nhưng em chỉ cần danh phận đó thôi, em chưa từng mong anh ra tay bảo vệ nó.

– Cô hiểu là tốt. Giờ ra ngoài cho tôi làm việc!

Vinh thẳng thắn xua đuổi tôi. Tôi cũng không muốn ở gần làm phiền anh thêm một phút giây nào nữa nên đứng dậy bước khỏi phòng. Anh đối với tôi chưa bao giờ có tình cảm ngoài việc tôi giống Lan, ngoài việc anh cần một đứa con ở tôi, nhưng tôi hi vọng gì ở anh? Hi vọng gì để mà lúc này đây tự nhiên lại cảm thấy tức ngực, nước mắt cứ rơi trong cảm giác bẽ bàng cô độc? Con người anh sắt đá vô cùng, trái tim anh cũng bằng đá, một cục đá lạnh lẽo khắc tên Hoàng Ngọc Lan mà chẳng ai có thể lay chuyển. Nếu anh không như vậy… tôi cũng chẳng có cơ hội ở bên anh như lúc này.