Khi Tận Thế Giáng Lâm

Chương 60



Trong lúc Sử Nhã nhàm chán ngồi đợi những người khác quay trở lại, cô lại không nhịn được phân chút tinh thần lực đi bát quái chuyện ở khu treo nhiệm vụ.

Có vẻ như đám người đó đang cãi nhau về việc tiếp nhận nhiệm vụ cùng thù lao nhận được. Theo như những gì cô nghe được từ người xung quanh, thì có vẻ như là hai nhóm người kia cùng hợp tác nhận chung một nhiệm vụ cấp C.

Thế nhưng sau khi đến nơi rồi thì mới phát hiện ra hiệp hội đã đánh giá nhầm cấp bậc của nhiệm vụ đó, đáng nhẽ nó phải đạt đến cấp S.

Tất nhiên, sau đó bọn họ vẫn giải trừ được nguy hiểm và hoàn thành nhiệm vụ. Thế nhưng bởi vì đánh giá nhầm mức độ nguy hiểm, thế nên bọn họ bị tổn thất gần một nửa số thành viên tham gia nhiệm vụ.

Hiệp hội vì để bồi thường cho họ mà đã đưa ra rất nhiều ưu đãi, một trong số đó chính là danh ngạch nâng dong binh đoàn lên thành cấp S, đây quả thật là miếng bánh lớn.

Phải biết, để có thể lên cấp S, dong binh đoàn đó không chỉ phải có đủ số lượng thợ săn cấp S, A, B đã được quy định, mà còn phải hoàn thành trên 5 nhiệm vụ cấp S.

Thế nhưng danh ngạch chỉ có một, vậy nên hai nhóm người liền bắt đầu nháo lên. Lần này cũng vậy, hai nhóm người nhân việc lựa chọn nhiệm vụ mà kiếm chuyện với nhau.

Thế nhưng điều khiến Sử Nhã chú ý hơn cả là hai cái tên Sử Tâm Ái và Chân Gia Phương. Tâm trạng của cô có chút phức tạp, đây chính là nam nữ chính trong bộ tiểu thuyết thanh xuân vườn trường lúc trước.

Bây giờ Sử Nhã cũng không còn sự sợ hãi khi đối mặt với hai người đó nữa, bởi vì con dao luôn kề sát trên cổ cô cũng đã biến mất rồi. Dù sao cô cũng đã tìm được một con đường mới cho mình rồi.

Chẳng qua lúc này lại nhịn không được Sử Nhã có chút tự giễu, tâm ái tâm ái, là sợ người khác không biết bọn họ yêu thương đứa con này đến mức nào sao.

Nếu ba mẹ của nguyên thân là ngay từ đầu đã đặt tên như vậy, Sử Nhã cũng sẽ không cảm thấy châm chọc như thế. Thế nhưng tên của hai người bọn họ là sau khi cô được đưa về mới được sửa lại.

Sử Tâm Ái trước đó có tên là Sử Noãn Noãn. Thế nhưng sau khi biết nữ chính không phải là con gái của mình. Ba mẹ nguyên thân sợ "con gái nhỏ" thương tâm, liền đặt lại tên là Sử Tâm Ái, thể hiện rằng nữ chính chính là bọn họ dùng cả trái tim mà yêu thương.

Còn tên trước kia của nguyên thân là Lý Hoan. Thế nhưng mẹ nguyên thân chê cái tên này tầm thường, liền bảo ba nguyên thân đổi tên cô một chữ Nhã, Sử Nhã.

Hi vọng cô có thể ôn hoà nhĩ nhã, an phận một chỗ, không kiếm chuyện tranh giành với con gái của bọn họ. Thế nhưng càng châm chọc hơn là một năm sau khi cô được đón trở về, anh trai của trên phương diện sinh học của cơ thể này có một đứa con gái.

Hai vợ chồng kia vô cùng vui mừng trở thành ông bà nội, liền đặt cho đứa trẻ đó tên là Hoan Hoan, thể hiện sự vui tươi hoan hỉ của cả nhà lúc ấy.

Bất công đến loại trình độ này thì quả thật là khiến người ta không nói nổi. Bảo sao trong nguyên tác Sử Nhã không nói hai lời trực tiếp hoá thân thành kẻ đại diện cho cái ác, nhân vật phản diện.

Sử Nhã rối rắm một chút, cô cảm thấy bản thân mình cần đổi tên rồi. Đó cũng là một lựa chọn không tồi, dù sao bây giờ cũng đã tận thế rồi, sổ hộ khẩu cùng chứng minh thư còn nữa đâu mà tra.

Trong lúc Sử Nhã đang miên man suy nghĩ, thì bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt cô, khẽ hô lên:

- Là chị, chị gái tốt bụng ở chợ đêm! Chị gái, chị còn nhớ em không?

Sử Nhã giật mình nhìn lại, hoá ra chính là chàng trai tóc dài Sử Mạch mà lúc trước cô đã ở chợ đêm mấy hôm trước. Sử Nhã lịch sự gật gật đầu chào cậu ta, đáp lời:

- Thật là trùng hợp, không nghĩ tới lại gặp em ở đây!

Sử Mạch thấy cô còn nhớ mình thì lại càng cười tươi hơn:

- Lúc đó đó vội quá nên không kịp giới thiệu, em tên là Sử Mạch, chị tên là gì vậy?

Sử Nhã nhìn nhìn người đối diện, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:

- Chị tên là Lý Hoan. Nhưng mà.... năm nay em bao nhiêu tuổi rồi vậy?

Sử Mạch không nghĩ tới Sử Nhã sẽ tò mò tuổi tác của mình, thế nhưng vẫn cười cười đáp lời:

- Có lẽ mặc em có chút trẻ con nêm mọi người hay nhầm lẫn, chứ thật ra em năm nay 25 tuổi rồi đấy!

Sử Nhã lúc này là thật sự có chút bất ngờ, thế nhưng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tuổi tác như vậy cũng không cách nhau quá xa, có thể ngang hàng trò chuyện.

Chứ nếu như Sử Mạch mà giống như hai tên nhóc nhà cô, chỉ được cái bên ngoài trưởng thành, chứ thực ra mới có tí tuổi thì khôi hài rồi. Cùng một cậu nhóc lớn tầm đứa con trai hơn 10 tuổi của mình xưng chị chị em em, này thực sự là xấu hổ đã chết.

Sau đó Sử Nhã lại lâm vào mơ hồ, dòng chính Sử gia có người như thế này sao? Sau cô lại không có chút kí ức gì nhỉ?