Khoảng Cách Vô Hình Của Thời Gian

Chương 6



26.

Bạc Tư Tễ bị cô đ/ánh, hơi quay mặt đi.

Vài giây sau, nhìn thấy sự chán ghét trong mắt Lạc Nhan, anh nở nụ cười tự giễu: “Dù cháu có đ/ánh chú hay ghét bỏ chú, tóm lại, chú không thể để cháu ở bên người khác.”

Nước mắt cô rơi lã chã, Bạc Tư Tễ muốn giúp cô lau nhưng Lạc Nhan không cho anh chạm vào cô.

Sau đó, cô đưa tay, tuỳ tiện lau nước mắt trên mặt mình: “Dựa vào cái gì?”

"Bạc Tư Tễ, chú có biết vừa rồi chú đã làm gì không? Trong mắt chú chẳng phải cháu vẫn luôn là trẻ con sao? Chú sẽ cưỡng hôn một đứa trẻ con?”

Lúc đó khi còn ở bệnh viện, cô chỉ cần chạm nhẹ vào môi anh một chút đã bị anh đẩy ra.

Bây giờ anh đang làm cái gì?

Nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của cô gái nhỏ trước mặt, Bạc Tư Tễ cuối cùng cũng nhận thua, tự tay x/é bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang kiêu hãnh của bản thân.

Thua rồi, anh đã sớm đầu hàng trước cô rồi.

Anh nắm chặt tay Lạc Nhan, nghiêm túc nhìn vào mắt cô rồi nói:

“Lạc Lạc, anh thích em. Anh biết mình như vậy là ích kỷ, nhưng anh cũng không còn cách nào khác. Anh không thể chấp nhận việc nhìn em ở bên người khác.”

Nếu màn cưỡng hôn vừa rồi chỉ tạo thành tác động về mặt cơ thể đối với cô thì những lời này chính là một đòn gi/áng mạnh vào tâm hồn Lạc Nhan.

Thích?

Bạc Tư Tễ thực sự đã nói rằng anh thích cô?

Cô đã thích anh ròng rã mười hai năm, thầm lặng trong chín năm và ba năm sau khi tỏ tình.

Anh không hề cho cô bất kỳ câu trả lời nào.

Nhưng bây giờ, người lúc đầu phủ nhận tình cảm của cô, vậy mà lại nói từ “thích” với cô?

Thật là một sự đả kích lớn.

Trên đời này, ai cũng có thể nói thích cô, nhưng Bạc Tư Tễ thì không, anh có tư cách gì mà thích cô?

Lạc Nhan giật giật khóe miệng, đẩy tay anh ra: "Chú, nếu chú muốn nói đùa thì chẳng buồn cười chút nào."

Biết cô lại muốn bỏ chạy, Bạc Tư Tễ ép cô phải nhìn anh lần nữa: "Lạc Lạc, nhìn anh đi, anh không nói đùa, anh thích em, anh đã thích em từ năm năm trước rồi."

Năm năm trước, cái đêm mà cô gái nhỏ tỏ tình với anh sau khi say.

Đêm hôm đó, Lạc Nhan tưởng rằng chỉ có mình cô thức suốt đêm, nhưng cô không biết Bạc Tư Tễ cũng vậy.

Chỉ có điều, Lạc Nhan thì khóc nức nở vì nghĩ rằng mình tỏ tình thất bại.

Mà Bạc Tư Tễ thì đấu tranh giữa việc lựa chọn lắng nghe con tim hay lý trí, anh thậm chí không dám nhắm mắt lại, bởi vì vừa nhắm mắt lại, anh sẽ nghĩ đến cảnh cô gái nhỏ khuôn mặt đỏ bừng tỏ tình với anh.

"Chú, cháu biết chú rất ưu tú, cháu sẽ cố gắng để xứng đáng với chú."

Không, em căn bản không cần phải nỗ lực.

Vì chỉ cần như thế này thôi, tôi đã rất thích em rồi.

Thích cô ấy đến mức chỉ có thể kìm nén cảm giác này bằng cách liên tục tránh mặt cô, nhưng thậm chí ngay cả việc đi xa cũng không áp chế được tình cảm dành cho cô.

Nhưng vào lúc này, cô gái nhỏ khi đó từng bất chấp tất cả để tỏ tình với anh, đã sớm bị anh tự tay ph/á huỷ sự tự tin và tình cảm chân thành dành cho anh năm đó rồi.

Cô nhìn anh với ánh mắt lạnh nhạt và nghiêm túc hỏi: “Chú nhỏ, là vì chú phát hiện ra cháu không còn thích chú nên chú cảm thấy không cam tâm sao?”

Ngoại trừ đáp án này ra, Lạc Nhan thực sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Chỉ có thể là do anh không cam lòng chứ không thể nào là do anh thực sự thích cô.

Nếu thực sự thích cô, sao lúc đó lại có thể làm tổn thương cô như vậy?

Nghe những lời này, mọi cảm xúc cuộn trào mãnh liệt đang dâng lên trong lòng Bạc Tư Tễ lập tức trở nên nguội lạnh.

Cô vậy mà lại nghĩ anh là người như thế?

27.

Anh đến gần cô, thấp giọng hỏi: "Em nói cái gì?"

Lạc Nhan không chút sợ hãi: "Chú nhỏ, nếu như chú không cam lòng thì cũng không cần làm như vậy. Cho dù chúng ta không ở bên nhau, chú vẫn là chú nhỏ của cháu, cháu vẫn sẽ kính trọng chú."

Kính trọng... ai cần cô kính trọng!

Bạc Tư Tễ gần như nghi ngờ rằng cô gái nhỏ cố ý làm vậy, muốn chọc anh tức ch/ết đây mà.

"Không phải vì không cam lòng, chỉ là vì thích em. Lạc Lạc, em có thể cho anh một cơ hội được không?"

Sự lạnh nhạt của Lạc Nhan đã bị ánh mắt tha thiết của anh đánh bại, nhưng cô vẫn bướng bỉnh nói: “Không được.”

Nghe được câu trả lời, Bạc Tư Tễ bất lực mỉm cười, cô gái nhỏ sao có thể dễ dàng dỗ dành như vậy.

Vốn dĩ, hôm nay anh không có ý định ép buộc cô, chỉ là anh thực sự tức giận vì cô đi xem mắt, nên anh không thể không làm điều mà anh luôn muốn.

……

Sau đó, anh không nói gì, chỉ ngồi vào ghế lái, khởi động xe rời đi.

Mơ mơ hồ hồ được đưa trở lại nhà họ Lạc.

Mãi đến khi ngồi trong phòng mình, Lạc Nhan mới chợt nhớ ra mình đã bỏ Tống Chi Uý lại trong nhà hàng!

Cô nhanh chóng gọi điện thoại xin lỗi. Cũng may Tống Chi Uý không để ý đến sự vô lễ của cô, ngược lại còn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Lạc Nhan sao dám nói cô bị một người đàn ông lên cơn đ/iên bắt đi.

Đành phải tìm một lý do, tình cờ trước đây Trình Lạc cũng từng sử dụng:

“Tôi có một người bạn ở Mỹ đang ở đây một mình. Hôm nay anh ấy đột nhiên bị ốm nên tôi vội chạy đi thăm.”

Tống Chi Uý rất hiểu chuyện nói: “Bạn của cậu không sao chứ?”

Lạc Nhan áy náy gật đầu: "Không sao, không sao. Thực xin lỗi. Lần này thật sự là tôi sai, lần sau tôi sẽ mời cậu ăn cơm."

"Không sao đâu. Bây giờ chắc cậu cũng mệt rồi. Nghỉ ngơi thật tốt nhé."

"Được."

Sau khi cúp điện thoại, đầu óc cô trống rỗng, không kìm được mà nghĩ về nụ hôn lúc ấy.

Ngoài ra, còn có những lời mà Bạc Tư Tễ đã nói.

Anh thực sự đã nói rằng anh thích cô, lại còn thích cô kể từ khi cô tỏ tình, thật giống như một giấc mơ vậy.

Lạc Nhan đầu óc mơ hồ nằm trên ghế sô pha.

Vừa vặn Trình Lạc từ bên ngoài đi vào, gần đây anh ấy đang giúp Lạc Trường Thanh chuẩn bị hôn lễ, đến nhà họ Lạc cũng giống như chuyện cơm bữa.

Nhìn thấy Lạc Nhan nằm ngơ ngác, anh ấy đột nhiên cảm thấy gần đây mình quá phóng túng ở Kinh Bắc, có phần lơ là với người bạn tốt này nên lập tức mỉm cười tiến tới gần cô.

"Lạc Lạc, sao em lại ngây ngốc ở đây vậy?”

Nhìn thấy Trình Lạc, Lạc Nhan không khỏi muốn dốc bầu tâm sự, cô cho rằng dù sao Trình Lạc cũng có kinh nghiệm tình trường phong phú, không biết chừng anh ấy có thể giúp cô phân tích mọi chuyện.

Thế là cô khó khăn mở miệng nói: "Là như vầy, em có một người bạn..."

Trình Lạc không nhịn được bật cười, bị Lạc Nhan trừng mắt nhìn, anh ấy lập tức làm ra vẻ đàng hoàng, nghiêm túc lắng nghe lời cô:

“Cô ấy trước kia từng rất thích một người, còn thích anh ta nhiều năm, nhưng người đó chưa bao giờ đáp lại cô ấy. Cuối cùng, cô ấy quyết định không thích anh ta nữa, hơn nữa, vì quá buồn bã đau lòng mà chạy sang nước ngoài. Nhưng sau khi về nước, người mà cô ấy từng thích... vậy mà lại chạy đi tìm cô ấy, còn nói... còn nói thích cô ấy. Anh nói xem, tại sao lại như vậy?"

Nói xong, cô nhìn Trình Lạc bằng ánh mắt đầy mong đợi.

Trình Lạc nghe xong, im lặng một hồi như thể đang phải tiêu hoá lời cô nói, sau đó cười híp mắt nhìn cô: "Lạc Lạc, hoá ra là chú nhỏ của em tỏ tình với em à."

28.

Bị Trần Lạc vạch trần, Lạc Nhan không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

"Sao anh biết người đó là chú nhỏ em?”

Trình Lạc lý lẽ hùng hồn đáp: “Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt anh liền biết anh ta thích em. Anh ta đối với tất cả những người đàn ông thân thiết với em thái độ đều rất khó chịu, đặc biệt là người vừa đẹp trai vừa có tiền như anh.”

Cách Bạc Tư Tễ nhìn anh ngày hôm đó khiến Trình Lạc đến giờ mỗi khi nghĩ lại đều có chút rùng mình.

Lạc Nhan không khỏi cạn lời trước độ tự luyến của anh ấy, đành kéo anh quay lại vấn đề của mình: "Vậy anh thử xem, chú ấy như vậy rốt cuộc là có ý gì?”

Trình Lạc nhún nhún vai, đột nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

“Lạc Lạc, trước tiên anh phải hỏi em, năm đó lúc em mới đến nước Mỹ, có phải vì anh ta mà ngày nào em cũng buồn bã khóc lóc không?”

Năm đó khi hai người mới gặp nhau, Trình Lạc thật sự là lần đầu tiên trông thấy một người có thể khóc cả ngày mà không nói với người khác một lời.

Nghĩ lại thời gian đó, Lạc Nhan im lặng gật đầu.

Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cô, Trình Lạc thở dài, xoa xoa đầu cô:

“Lạc Lạc, nếu như là anh, người đã khiến anh đau lòng như vậy, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại”.

"Có điều..." Anh ấy chuyển chủ đề: “Em hoàn toàn khác với anh, anh là người thích chơi đùa, cho dù anh có buông tay thì ngay sau đó cũng có thể nhanh chóng thích một người khác. Nhưng đối với em, suốt cuộc đời hơn hai mươi năm của mình, em chỉ thích anh ta.”

Tình cảm lâu dài chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi, mà Lạc Nhan vừa vặn lại là người như vậy. Sau khi thích một người sâu sắc đến thế, cô căn bản không đời nào có thể thích người khác được nữa.

Tuy nhiên, Lạc Nhan tỏ ra không phục với điều này, cô giải thích: "Em đã bắt đầu đi xem mắt rồi."

"Thật sao? Vậy em có định ở bên đối tượng xem mắt của mình không?"

Cô lập tức im bặt.

Trình Lạc vỗ vỗ vai cô: "Cho nên, ý kiến của anh hay bất cứ ai đều cũng không thể quyết định thay em. Lạc Lạc, em chỉ có thể nghe theo trái tim mình mà thôi."

Nên lựa chọn tin tưởng anh ấy một lần nữa hay triệt để cắt đứt mối quan hệ này?

Trình Lạc rời đi, để lại cho cô một không gian yên lặng để suy nghĩ.

Trong lúc im lặng suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên, Lạc Nhan bối rối đến mức không nhìn số mà trực tiếp ngồi dậy bắt máy.

Kết quả, khi đối phương mở miệng, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.

"Lạc Nhan, cô có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cô."

Là Chương Nhã.

Lạc Nhan khó hiểu: "Chúng ta có chuyện gì để nói với nhau chứ?”

Người ở đầu dây kia khẽ cười: "Chúng ta hãy nói về chú nhỏ của cô. Trước đây không phải cô rất thích anh ấy sao?"

Rầm! Cô cảm giác như bị sét đ/ánh ngang tai, Chương Nhã vậy mà lại biết cô thích chú nhỏ?

Cô không khỏi siết chặt điện thoại hơn: "Cô rốt cuộc là có ý gì?"

"Cô không dám gặp tôi à? Cũng phải, cô suy cho cùng thì cũng chưa bao giờ dám đối mặt với tôi, dù sao trước đây là tôi c/ướp vị trí vũ công nhảy chính của cô, sau đó là chú nhỏ của cô, bất kể cô có cố gắng bao nhiêu, vẫn mãi mãi là kẻ bại tướng dưới tay tôi.”

Chương Nhã cuối cùng cũng cởi bỏ lớp ngụy trang, không buồn che giấu sự cay nghiệt và mỉa mai trong lời nói của mình, nhưng ở nơi Lạc Nhan không nhìn thấy, không ai có thể nhìn thấy sự hận thù sâu sắc ẩn giấu trong ánh mắt cô ta.

Hai tay Lạc Nhan có chút run rẩy, nhưng cô vẫn cố gắng nín nhịn nói: "Nếu thật sự giành chiến thắng triệt để, tại sao cô lại gấp gáp gọi điện thoại cho tôi để khiêu kích như vậy?”

"Bụp!"

Nói xong cô lập tức cúp điện thoại, sau đó ném nó vào góc sô pha.

29.

Ban đầu cô còn có chút do dự, nhưng hiện tại trong mắt đột nhiên trở nên kiên định vô cùng.

Tôi không muốn mình vướng vào mối tình tay ba lộn xộn này nữa.

Không đúng, thậm chí còn không phải là tam giác tình yêu, anh và Chương Nhã luôn là một cặp đôi đáng ngưỡng mộ, còn cô từ trước đến nay chưa từng có bất kỳ vai trò gì trong mối quan hệ này.

Cô không còn muốn biến bản thân trở thành kẻ ngốc bị người khác dễ dàng gây ảnh hưởng đến tình cảm suy nghĩ nữa, lần này cô thực sự muốn buông bỏ quá khứ.

Sau ngày hôm đó, cô không bao giờ đi tìm Bạc Tư Tễ nữa, mà Bạc Tư Tễ cũng không tìm thấy Lạc Nhan.

Số điện thoại của anh bị chặn, khi đến nhà họ Lạc tìm cô thì cô hoặc không có nhà, hoặc trốn trong nhà không chịu gặp.

Cứ trốn mãi như thế, việc chuẩn bị cho hôn lễ của Lạc Trường Thanh cuối cùng cũng đã đến hồi kết.

Địa điểm tổ chức đám cưới được tổ chức trên một hòn đảo cách Kinh Bắc không xa.

Lạc Trường Thanh từ trước đến nay rất thích náo nhiệt, cộng thêm có Trình Lạc hỗ trợ, hôn lễ được hai người họ lên kế hoạch giống một bữa tiệc hoành tráng trên bãi biển.

Liên tiếp suốt ba ngày.

Nhưng mà, hôn lễ Bạc Tư Tễ sẽ tới, Lục Nhan lần này dù thế nào cũng không thể vắng mặt được, hai người chắc chắn không thể không chạm mặt.

Cô nghĩ, dù sao sau khi dự đám cưới cô cũng sẽ quay lại Mỹ nên đây xem như là lần cuối cùng gặp nhau vậy.

Ngày hôm đó, mọi người cùng nhau lên du thuyền ra khơi, Lạc Nhan mặc một chiếc váy trắng, đứng bên ngoài tận hưởng gió biển, trong lòng cảm thấy vô cùng bình yên.

Sau đó, một mùi hương bạc hà mát lạnh quen thuộc xuất hiện bên cạnh cô, là Bạc Tư Tễ.

Cô biết, nhưng cô vẫn không mở mắt.

Bạc Tư Tễ nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô, trong mắt mang theo cảm xúc hỗn loạn nửa yêu nửa hận, anh thực sự không hiểu cô gái nhỏ này sao có thể tàn nhẫn như vậy, nhưng nghĩ đến thái độ trước đây của mình đối với cô, anh chỉ có thể cười khổ.

Báo ứng thật khó chịu, nhưng mà đành vậy thôi.

"Lạc Lạc, chúng ta nói chuyện một chút đi."

Lạc Nhan mở mắt ra, nhìn anh: "Được thôi, chú muốn nói chuyện gì?"

Thái độ hợp tác của cô hơi ngoài dự đoán của anh, chỉ là rõ ràng cô đang mỉm cười, nhưng Bạc Tư Tễ trong lòng lại dâng lên dự cảm không tốt.

“Có phải vì những lời nói lần trước mà gần đây em tránh mặt anh không?”

Lạc Nhan nhìn mặt biển tĩnh lặng, bình tĩnh nói:

"Chú nhỏ, thành thật mà nói, cháu không biết tại sao chú lại nói chú thích cháu."

"Trước đây cháu thích chú như vậy, nhưng chú chưa bao giờ đáp lại cháu dù chỉ một lần. Chú tránh mặt cháu, giữ khoảng cách để phủi sạch quan hệ với cháu, thậm chí còn cướp mất điệu nhảy của cháu. Chú nói xem, cháu có thể tin rằng chú thích cháu không?”

Nhìn thấy khuôn mặt đầy bi thương của cô, trái tim Bạc Tư Tễ đau nhói, trước đây anh quả thực đã làm quá nhiều chuyện khiến cô tổn thương:

"Lạc Lạc, trước đây là lỗi của anh. Anh thừa nhận, lúc đó anh không đủ dũng cảm..."

"Chú nhỏ, không phải là chú không đủ dũng cảm, chỉ là chú chưa đủ tin tưởng cháu thôi, đúng không?"

Cô bình tĩnh hỏi lại rồi nói tiếp:

“Chú không tin là cháu thích chú, chú cho rằng cháu chỉ là nhất thời không nhịn được, muốn chơi đùa một chút mà thôi đúng không?”

Dù trong lòng rất đau nhưng cô vẫn phải nói ra, sự cay đắng trong mắt khiến cô phải nhắm mắt lại, sợ mình không kìm được mà bật khóc trước mặt anh:

"Chú nhỏ, chúng ta cứ như vậy đi. Nếu không cuối cùng, ngay cả bạn bè bình thường cũng không làm được."

Một cảm giác hoảng sợ dâng lên từ đáy lòng, Bạc Tư Tễ chưa bao giờ có cảm giác rằng mình sắp đánh mất thứ gì đó quan trọng như bây giờ, anh đưa tay ra nắm lấy tay Lạc Nhan nhưng cô lại tránh đi.

"Lạc Lạc..."

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng gọi của Tống Chi Uý: “Lạc Nhan?”

Lạc Nhan lập tức quay đầu lại, không nhìn Bạc Tư Tễ nữa.

Tống Chi Úy nhìn bầu không khí giữa hai người, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng chỉ đi tới trước mặt Lạc Nhan hỏi: “Lạc Nhan, mẹ tôi nói mang quà mừng đến cho anh Trường Thanh, cậu có thể cùng tôi đi đưa được không?”

"Được." Lạc Nhan gật đầu, lập tức cùng anh ta rời đi.

Bạc Tư Tễ ở phía sau nhìn vào bóng lưng của hai người rời đi. Bọn họ trông hài hòa và tự nhiên, quả thực rất xứng đôi.

Cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực càng lúc càng mãnh liệt.

30.

Đến khi lên tới đảo, tất cả nam thanh nữ tú đều vô cùng phấn khích.

Nhưng Lạc Nhan trong lòng hoàn toàn không có chút hứng thú nào, dù cô có cố tình tỏ ra thoải mái vui vẻ như thế nào trước mặt Bạc Tư Tễ, trong lòng cô vẫn không nhịn được mà đau đớn.

Cô dứt khoát ở lỳ trong khách sạn mà không thèm ra ngoài, cả buổi chỉ ngồi ngây người ở trong khách sạn rồi ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Tống Chi Uý ngồi bên cạnh cô, nhìn toàn thân cô từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ trầm mặc u ám, im lặng một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi:

“Trước đây cậu và Bạc tổng là người yêu của nhau sao?”

Lạc Nhan lắc đầu, người yêu? Làm sao có thể.

"Trước đây là tôi thích chú ấy, nhưng chú ấy không thích tôi."

Cô nhìn chăm chăm vào khung cảnh bên ngoài, bình tĩnh nói.

Không thích? Tống Chi Uý không tin, Bạc Tư Tễ trông chẳng có chút gì là không thích cô cả.

Nhưng rõ ràng anh ta không có ý định giải thích thay Bạc Tư Tễ, anh ta nhìn Lạc Nhan, đột nhiên nghĩ đến những ngày tháng còn học trung học.

Thực ra ngay từ khi còn học trung học, anh ta đã để ý Lạc Nhan rồi, nhưng lúc đó cô căn bản chẳng quan tâm đến ai.

Người khác chưa bao giờ có cơ hội được cô để mắt tới.

Biết đâu chuyện lần này là cơ hội mà ông trời ban tặng cho anh ta.

Suy nghĩ hồi lâu, Tống Chi Uý cuối cùng cũng nói: “Lạc Lạc, không biết cậu có bằng lòng cho cho tôi một cơ hội thử không?”

Lạc Nhan vô cùng sửng sốt, lời tỏ tình đột ngột của Tống Chi Uý khiến cô có chút trở tay không kịp: “Cậu… không phải đang thương hại tôi đấy chứ?”

Phản ứng của cô khiến Tống Chi Uý bật cười, bất lực nói: “Trông tôi giống người tốt như vậy sao?”

"Lạc Lạc, kỳ thật tôi đã thích cậu từ năm trung học. Là tôi đã chủ động nhắc đến chuyện xem mắt với mẹ. Tôi biết trong lòng cậu bây giờ đang có người khác, nhưng điều đó không quan trọng. Tôi có thể chờ."

Vẻ mặt anh ta nghiêm túc, không hề giống đang nói đùa, cảm xúc trong mắt không hề có nửa phần giả dối, Lạc Nhan sững sờ. Giọng nói cũng có chút bối rối:

“Sao đột nhiên cậu lại nói với tôi chuyện này?”

Tống Chi Uý mỉm cười: “Tôi chỉ cảm thấy bây giờ là thời cơ thích hợp.”

Nhìn vào ánh mắt chân thành của anh ta, trong lòng Lạc Nhan có chút bối rối.

Mặc dù trước đây chính cô đã thừa nhận rằng mình rất hài lòng với Tống Chi Uý để chọc giận Bạc Tư Tễ, nhưng đó chỉ là những lời cô buột miệng nói ra trong lúc tức giận mà thôi.

Tống Chi Uý quả thực rất tốt.

Mọi mặt đều tốt, có lẽ hẹn hò với anh ấy có thể giúp cô triệt để quên đi Bạc Tư Tễ, có điều... cô thực sự ở bên anh ta chỉ vì để quên Bạc Tư Tễ sao?

Điều đó thật quá bất công đối với Tống Chi Uý.

Cô lắc đầu: “Xin lỗi, lúc này đầu óc tôi rất bối rối, không thể cho cậu một câu trả lời chính xác được.”

Tống Chi Uý đưa tay ra, làm hành động vượt quá giới hạn kể đều tiên kể từ khi bọn họ gặp nhau, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô:

“Không sao đâu, Lạc Lạc, tôi không ép cậu phải trả lời, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng tôi thích cậu. "

Lạc Nhan ngẩng đầu, đúng lúc thấy Bạc Tư Tễ đang đi vào sảnh khách sạn. Cô hơi sửng sốt một chút, sau đó nghĩ đến việc tay Tống Chi Uý vẫn đang đặt trên đầu mình, nhưng cô cũng không tránh đi.

Bạc Tư Tễ liếc nhìn bọn họ, sau đó tầm mắt lập tức dời sang hướng khác, xoay người rời đi luôn, giống như anh không hề nhìn thấy Lạc Nhan.

Cuối cùng, bọn họ đã khôi phục lại mối quan hệ như trước đây, điều đó thật tốt, Lạc Nhan nghĩ, cố tình bỏ qua cảm giác chua chát trong lòng.

Đây là kết cục tốt nhất rồi.