Khoảng Cách Vô Hình Của Thời Gian

Chương 7



31.

Bữa tiệc kéo dài ba ngày, ngày thứ ba quy trình hôn lễ mới hoàn thành, trải qua hai ngày ăn chơi vui vẻ, cuối cùng cũng đến thời điểm quan trọng nhất.

Lạc Nhan không nói một lời nào với Bạc Tư Tễ trong hai ngày qua.

Thậm chí cho dù hai người thỉnh thoảng gặp nhau, một trong hai người cũng sẽ luôn kiếm cớ để rời đi trước.

Ngay cả Lạc Trường Thanh, người đang bận rộn chuẩn bị làm chú rể cũng nhận ra giữa hai người có điều gì đó không ổn, trong căn phòng yên tĩnh, anh đưa ly rượu cho Bạc Tư Tễ, nói:

“Giữa cậu và Lạc Lạc lại xảy ra chuyện gì vậy? Cậu lại tránh mặt con bé à?"

Bạc Tư Tễ uống một ngụm whisky và nói với giọng chua chát: "Cô ấy đang tránh mặt tôi."

Lạc Trường Thanh nhướng mày, trong lòng không khỏi có chút vui mừng vì em gái cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần.

Nhưng thấy anh em của mình đáng thương như vậy, anh cũng có chút không nỡ: “Đó còn không phải là do cậu tự làm tự chịu sao? Cậu không theo đuổi con bé à?”

Theo đuổi? Làm thế nào để theo đuổi? Bạc Tư Tễ lắc đầu.

Sau đó anh nhớ lại ngày anh nhìn thấy cô và Tống Chi Uý cùng nhau ở đại sảnh, có trời mới biết anh đã phải nỗ lực đến mức nào mới kìm được cơn tức giận muốn b/ẻ gãy bàn tay đang đặt trên đầu cô của Tống Chi Uý, lặng lẽ xoay người rời đi.

Cô đã có lựa chọn tốt hơn, một người bằng tuổi và phù hợp với cô hơn.

Nhưng người đó sẽ không phải là anh.

Anh uống hết ly này đến ly khác, Lạc Trường Thanh muốn ngăn cũng không được.

Cuối cùng, lúc cô dâu tới gọi đi, Lạc Trường Thanh nhìn anh, tức giận nói: “Hôn lễ của ông đây, cậu đừng uống say đến ch/ết.”

Bạc Tư Tễ cầm ly rượu trên tay mân mê, không có trả lời, chỉ làm động tác ý bảo anh nhanh chóng đi đi.

….

Hôn lễ diễn ra rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến thời gian tiệc tối, Bạc Tư Tễ suốt thời gian đó đều không xuất hiện.

Bởi vì Lạc Nhan là em gái của Lạc Trường Thanh, đồng thời cũng đảm nhận vai trò phù dâu nên việc giúp cô dâu bưng rượu là điều khó tránh khỏi.

Hơn nữa bởi vì trong lòng có chuyện, nên cô nhận hết tất cả rượu mừng, uống hết ly này đến ly khác, ai đến cũng không từ chối.

Bản thân Lạc Trường Thanh say đến mức không thèm quan tâm đến cô nữa.

Tống Chi Uý tham dự đám cưới xong liền rời đi vì công ty đột nhiên có việc, không tham dự tiệc tối được.

Còn Trình Lạc đang mải uống rượu vui vẻ với một nhóm phụ nữ trẻ tuổi nổi tiếng, sớm đã không nhớ ra Lạc Nhan là ai.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, không ai để ý đến cô, Lạc Nhan uống đến thỏa thích.

Thực ra tửu lượng của cô không tệ, nhưng lúc này cô gần như say rồi, trên tay vẫn ôm khư khư chai rượu vang đỏ, loạng choạng nhấn nút thang máy, muốn quay về phòng.

Thang máy dừng lại, mở cửa, cô loạng choạng bước tới cửa một căn phòng rồi đẩy cửa vào. Không hề nhận ra đây không phải phòng của mình.

Trong phòng tối đen như mực, cô không bật đèn mà trực tiếp đi vào, đặt chai rượu vang đỏ lên bàn rồi bắt đầu cởi quần áo, cau mày than thở.

"Đây là loại váy gì vậy? Sao lại không thể cởi nó ra..."

Cố gắng hồi lâu, vẫn không được, cô đành từ bỏ, đành phải thò tay vào trong lôi áo lót ra, tiện tay ném nó đi, sau đó mặc nguyên bộ lễ phục leo lên giường.

Trong bóng tối, cô nhắm mắt ôm lấy một chiếc “gối”, không an phận mà xoa xoa.

32.

Bạc Tư Tễ đã có một giấc mơ.

Trong mơ, người mà anh ngày nhớ đêm mong vậy mà lại thực sự xuất hiện trên giường, còn ôm anh thật chặt.

Trong bóng tối, hai tay cô túm chặt ngực anh, không an phận mà liên tục mò mẫm, miệng còn nhỉ giọng lẩm bẩm lời gì đó.

"Cái gối này thật cứng..."

Anh cũng không biết là mơ hay ảo giác của mình, anh chỉ biết hơi thở của cô gái nhỏ rất gần, anh nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô, nhìn thẳng vào khuôn mặt Lạc Nhan trong bóng tối.

Dù không thể nhìn thấy rõ ràng nhưng nét mặt xinh đẹp của Lạc Nhan dường như đang ở ngay trước mặt anh.

Anh nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, trong giọng nói mang theo nụ cười tự giễu: "Ngay cả trong mơ cũng không muốn bỏ qua cho anh sao?"

Lạc Nhan không hiểu anh đang nói gì, chỉ là tay cô đột nhiên bị nắm chặt, khiến cô cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Bạc Tư Tễ, cô đột nhiên lại cảm thấy vô cùng thân thuộc, vô thức dán chặt vào người anh.

"Tôi muốn ôm... cái gối.”

Vừa nói, cô vừa ngọ ngoạy cơ thể, mặt hướng lên trên, chiếc "gối" này rõ ràng rất cứng, nhưng cô không hiểu sao lại rất thích nó.

Cô ôm chặt rồi liên tục động tay động chân, môi cô lướt qua hàng mi của Bạc Tư Tễ khiến anh rùng mình.

Chóp mũi cô dán lên chóp mũi anh.

Rất nhanh, anh cảm thấy mình có phản ứng.

Người ban ngày xa cách lạnh nhạt với anh hiện giờ đang ở ngay trước mặt, nằm trong vòng tay anh, huống hồ lúc này anh đang nửa ngủ nửa say.

Khoảnh khắc môi Lạc Nhan chuẩn bị chạm vào môi anh, Bạc Tư Tễ đột nhiên trở nên hung hăng, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, ấn người đang đang làm loạn xuống dưới thân.

Anh cúi xuống nhìn người dưới thân, trang trọng đặt một nụ hôn lên trán cô:

"Lạc Lạc, anh yêu em."

Lạc Nhan say đến mức không những không phản kháng mà còn chủ động ôm lấy eo anh.

Anh dịu dàng hôn lên khuôn mặt thanh tú của cô, sau đó chậm rãi chuyển hướng xuống cơ thể cô.

Từng nụ hôn vụn vặt chậm rãi rơi xuống cổ, ngực, bụng…..

Cơn gió buổi đêm thanh mát thổi qua khung cửa sổ không đóng, tấm màn trắng khẽ lay động trong không khí.

Cô gái nhỏ dưới thân mềm mại yêu kiều, nước da trắng nõn mịn màng, từng nụ hôn của anh rơi xuống, cả người cô hơi run rẩy, cổ họng bật ra những tiếng r/ên r/ỉ khe khẽ, nhưng tay vẫn túm lấy ống tay áo anh.

Anh hôn thật sâu lên môi cô, bàn tay cũng không kiên nhẫn mà giật mạnh chiếc áo trên người mình xuống.

Hai cơ thể tr/ần như nhộng ôm chặt lấy nhau nóng hổi.

Trong phòng tràn ngập cảnh xuân, thi thoảng lại vang lên những âm thanh dễ khiến người khác mặt đỏ tim đập, làm cho màn đêm tĩnh mịch thêm chút màu sắc đẹp đẽ.

... Chín giờ sáng, Bạc Tư Tễ tỉnh dậy với cơn đau đầu sau khi tỉnh rượu.

Nhìn căn phòng bừa bộn, ký ức tối qua hiện lên trong tâm trí anh như những thước phim quay chậm.

Hôm qua sau khi say rượu, anh vậy mà lại cùng Lạc Nhan...

Đột nhiên, như nghĩ tới điều gì đấy, anh quay đầu nhìn về phía giường bên cạnh hoàn toàn trống rỗng.

Người đêm qua cùng anh lăn lộn đã không thấy đâu, trong phòng chỉ còn lại mình anh.

Lạc Nhan biến mất rồi.

Anh bực bội ôm trán, sau đó xoay người bước xuống giường, trước tiên lấy điện thoại di động gọi cho trợ lý của công ty.

"Tới Lạc gia trông chừng cô ấy, nếu Lạc Nhan về thì gọi cho tôi. Còn nữa, cô ấy có thể sẽ đến sân bay, cậu sắp xếp hai người ở sân bay đợi."

Sau khi cúp điện thoại, anh ngồi ở mép giường, hai tay buông thõng, trên môi nở một nụ cười khổ.

Cảm giác đó vừa đau khổ vừa vui mừng.

Anh quá hiểu Lạc Nhan, gặp phải chuyện như thế này thì chạy trốn sẽ là lựa chọn đầu tiên của cô, thậm chí còn sợ lần này cô sẽ rời đi mà không nói một lời.

Chỉ có điều, lần này anh sẽ không bao giờ buông tay.

33.

Tại sân bay, sau khi Lạc Nhan vội vã rời đảo, cô lập tức quay trở lại Lạc gia như dự đoán, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và xách vali rời đi.

Ngay cả Trình Lạc cũng không được mang theo.

Cô đang ngồi trong phòng chờ, nghĩ đến cảnh tượng sáng nay lúc thức dậy, cô hận không thể ngay lập tức nh/ảy xuống biển.

Tối qua cô say rượu đi vào nhầm phòng.

Nhầm phòng thì cũng thôi đi, vậy mà lại có thể là phòng của Bạc Tư Tễ, những dấu hôn trên cơ thể và cơn đau nhẹ ở thân dưới như nhắc nhở cô nhớ lại chuyện phát sinh đêm qua.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ say trông vô cùng yên bình của Bạc Tư Tễ, Lạc Nhan gần như ngay lập tức đưa ra một quyết định dũng cảm - bỏ chạy.

"Không cần lo lắng. Không phải chỉ là say rượu thôi sao? Người trưởng thành làm chuyện đó là chuyện bình thường mà."

Cô tự an ủi mình trong lúc chờ thông báo lên máy bay được thông báo ở sảnh.

Khi cô vẫn đang chìm đắm trong cuộc sống tự do tự tại sắp tới ở Mỹ, sự xuất hiện của Tiểu Vương đã kịp thời đ/ập tan ước mơ đó.

"Ầm!"

Một tiếng sấm vang lên trong đầu cô.

Cô nuốt nước bọt, lặng lẽ nhặt chiếc ba lô có vé máy bay bên cạnh lên: “Tôi, tôi sẽ không quay về với các anh.”

Rõ ràng động tác của cô không bằng Tiểu Vương. Trên mặt anh ta còn treo nụ cười lịch sự, nhưng lại không có chút khách sáo mà cầm ba lô của Lạc Nhan đưa cho vệ sĩ bên cạnh.

“Bạc tổng nói, nếu cô Lạc không chịu phối hợp thì anh ấy sẽ đích thân đến ôm cô về.”

Ôm... trở về, trước mặt bao nhiêu người ở sân bay như vậy, lúc đó chắc cô không còn làm người nổi nữa.

Bên ngoài sân bay, một chiếc Bugatti đang đậu, Bạc Tư Tễ ngồi một mình trong xe, nhìn chằm chằm về hướng cửa ra sân bay.

Trên khuôn mặt tuấn tú của anh thoáng thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm, còn có một miếng băng dán ở hàm dưới vì bị mèo con cào vào đêm qua.

Một lúc sau, Lạc Nhan đi theo tiểu Vương ra ngoài. Cô gái nhỏ bước đi một cách hờn dỗi, sự không vui hiện rõ trên khuôn mặt.

Cửa xe mở ra, Tiểu Vương đưa Lạc Nhan đến trước mặt anh, sau đó cùng vệ sĩ rời đi mà không nói lời nào.

Trong xe yên tĩnh, mặc dù hai người ngồi cùng một hàng nhưng Lạc Nhan gần như dính chặt người vào cửa xe, tránh né anh như thể tránh tà.

Bạc Tư Tễ xoa xoa ấn đường, chủ động nói: "Em chạy khá nhanh đấy."

Lạc Nhan nhịn không được đáp: “Không phải vẫn bị chú bắt lại sao.”

Trong xe vang lên một tiếng cười khẽ, Lạc Nhan quay đầu tức giận trừng mắt nhìn anh, sau khi nhìn thấy chiếc băng cá nhân trên cằm anh, cô lập tức im bặt, trên mặt hiện lên một tia đỏ bừng không tự nhiên.

Bạc Tư Tễ nhân cơ hội ngồi xích lại gần cô, nói: "Lạc Lạc, em còn nhớ chuyện hôm qua không?"

Lạc Nhan tức giận đến run người, anh... anh ấy vậy mà dám không biết xấu hổ còn hỏi sao?

Cô xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng như sắp nhỏ m/áu, một lúc lâu sau, cô tỏ ra bất cần nói: "Hôm qua không có chuyện gì xảy ra cả, cháu chỉ coi như mình bị chó cắn thôi!"

Vốn dĩ lời nói có vẻ hiên ngang lẫm liệt, nhưng cảm thấy hơi thở của người đàn ông bên cạnh ngày càng nguy hiểm nên giọng nói trầm xuống.

"Chú, là chú tự mình hỏi cháu..."

Biết mình sẽ không nghe được điều gì tốt đẹp từ cô, Bạc Tư Tễ không ép cô nữa mà đổi chủ đề:

"Lạc Lạc, kỳ thực còn có một lý do khác khiến anh giữ em lại."

"Nhà hát mà anh cùng Viện Văn hóa Tuyên truyền hợp tác xây dựng sắp khai trương.

Anh muốn em là người đầu tiên lên sân khấu biểu diễn. Chỉ cần nhất pháo đả hưởng*, trở nên nổi tiếng, em có thể tham gia cuộc thi Minh Tuý cúp vào nửa cuối năm. Không phải em vẫn luôn muốn đứng trên sân khấu của Minh Tuý cúp sao?”

(*) làm một lần đã thành công.

34.

Minh Tuý cúp?

Đó là cung điện trong lòng tất cả các vũ công trong ngành múa cổ điển, những người có thể tham gia đều là những nhân vật lớn nổi tiếng trong ngành, thầy dạy của cô, vũ công cấp quốc gia Trần Lan, là một trong những giám khảo của Minh Tuý cúp.

Cuộc thi này bốn năm mới diễn ra một lần, chưa nói đến việc giành giải thưởng, chỉ cần được đứng trên sân khấu này thôi cũng đã là lời khẳng định cho khả năng của các vũ công.

Nhưng cô đã không múa suốt hai năm rồi.

Lạc Nhan ngơ ngác trả lời: “Đã hai năm rồi cháu không múa lại.”

Giọng điệu của Bạc Tư Tễ dịu dàng, "Bây giờ vẫn chưa quá muộn để em bắt đầu luyện tập lại, Lạc Lạc, em thực sự không muốn thực hiện ước mơ của mình sao?"

Thiếu nữ xinh đẹp từng nói muốn trở thành vũ công hạng nhất có thể không coi trọng lời thề lúc nhỏ của mình nhưng Bạc Tư Tễ luôn giúp cô ghi nhớ điều đó.

Thứ em muốn, anh đều sẽ giúp em thực hiện.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Lạc Nhan có chút do dự.

Đứng trên sân khấu một lần nữa, thực hiện ước mơ của mình.

Cô đương nhiên đã từng nghĩ đến điều này, đáng tiếc là năm đó cô vì làm theo cảm tính mà buông bỏ ước mơ của mình, vì vậy mà đây luôn là nút thắt trong lòng cô, và cũng là lý do chính khiến cô không thể tha thứ cho Bạc Tư Tễ.

Bây giờ, cơ hội mà cô đã đánh mất hồi đó đã quay trở lại.

Thấy cô đã lay động, trong mắt người đàn ông lóe lên một tia sáng, tiếp tục thừa thắng xông lên:

"Lạc Lạc, anh cũng đã liên lạc với sư phụ của em rồi, em có thể đến chỗ bà ấy tập múa lại."

"Sư phụ!"

Giọng điệu của cô không giấu nổi sự vui mừng, sau đó cô lại ngập ngừng hỏi: “Sư phụ, thật sự còn chịu quan tâm đến cháu sao?”

"Cô vừa về nước đã đi tìm sư phụ của mình. Đáng tiếc, Trần Lan tức giận chuyện năm đó cô không nói một lời đã chạy sang Mỹ, Lạc Nhan còn chưa kịp bước vào sân nhà bà đã bị đuổi ra ngoài.

Nhìn thấy vẻ tủi thân trong mắt cô gái nhỏ, Bạc Tư Tễ lén nắm tay cô, gật đầu nói: "Cho dù bà ấy giận em đi chăng nữa, bà ấy cũng là sư phụ của em."

Biết sư phụ đồng ý cho mình cơ hội quay lại, Lạc Nhan trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, sau đó đột nhiên nhận ra, người đàn ông này từ khi nào lại ngồi sát cạnh cô như vậy?

Còn nữa, tại sao anh lại nắm tay cô?

Lạc Nhan cắn chặt môi, cố gắng muốn rút tay ra nhưng Bạc Tư Tễ không chịu, không những không buông ra mà còn thuận thế ôm hôn cô.

Anh không chút khách khí vùi đầu vào hõm cổ cô, giọng điệu có chút tủi thân: “Lạc Lạc, sư phụ của em đã tha thứ cho em rồi, vậy khi nào em mới tha thứ cho anh?”

Biết ngay mà, anh làm gì mà lại đột nhiên làm chuyện tốt, hết nhờ cô biểu diễn, lại giúp cô liên lạc với sư phụ.

Lạc Nhan đẩy hai cái nhưng anh vẫn lỳ ra không chịu buông: "Buông ra."

"Không buông."

Anh bày ra bộ dạng lưu manh sống ch/ết không chịu, khiến Lạc Nhan cũng đành hết cách, trong đầu lại tự nghĩ về những gì đã xảy ra giữa hai người họ.

“Chú, chú đừng có mà thừa nước đục thả câu…”

Bạc Tư Tễ gật đầu: "Vậy coi như là thay cho câu trả lời rằng em sẽ ở lại nhé.”

Trong lòng anh lén cười thầm, mục đích chính của anh chỉ là thế này, chỉ cần Lạc Nhan chịu ở lại thì luôn có cách tháo gỡ vấn đề giữa hai người.

Nghĩ đến Minh Tuý cúp và sư phụ, Lạc Nhan thực sự không thể nói không.

"Cháu có thể ở lại, nhưng cháu có một điều kiện."

35.

Điều kiện?

Bạc Tư Tễ nhướng mày, bờ môi khẽ chạm vào cổ cô, khiến cô khẽ run. "Em nói xem."

Lạc Nhan nhẹ nhàng nói: "Chúng ta coi như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra, chú không được nhắc lại."

Cảm nhận được người đang vùi vào cổ mình hơi khựng lại, Bạc Tư Tễ chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo: "Em nói cái gì?"

Trái tim trong ngực cô đang đập thình thịch, trong lòng vô cùng lo lắng nhưng vẫn lấy hết can đảm: "Dù sao thì chú cũng không được phép nhắc đến chuyện đó hay nói với bất kỳ ai."

Bạc Tư Tễ phì cười, cô gái nhỏ sợ anh sẽ dùng chuyện này để uy h/iếp cô, anh chọt chọt vào trán Lạc Nhan, giọng điệu cam chịu:

“Anh không nhắc đến cũng được, nhưng giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện đó thì không được đâu, Lạc Lạc. "

Anh chỉ vào cằm mình, ghé sát mặt cô, dùng giọng điệu cực kỳ mập mờ nói: “Đây chính là chứng cứ em để lại.”

“Chú!” - Lạc Nhan quay đầu đi, không để ý đến anh.

Cuối cùng, cô được đưa trở lại Lạc gia.

Bạc Tư Tễ còn bận việc ở công ty nên không ở lại lâu, thả cô xuống xe rồi lập tức quay về công ty.

Trước khi rời đi, anh cẩn thận dặn dò: “Ngày mai anh đưa em đến chỗ của sư phụ Trần Lan nhé?”

Lạc Nhan dẩu môi: "Sư phụ của cháu, tại sao lại cần chú dẫn đi?"

Không tranh cãi được với cô, Bạc Tư Tễ mỉm cười đồng ý: "Được, được, sư phụ của em."

Nhìn thấy nụ cười hài lòng trên môi anh, Lạc Nhan lúc này mới nhận ra giọng điệu của cô rất giống đang làm nũng, cô đỏ mặt, quay người chạy vội vào trong nhà.

Trần Lan là một bậc thầy trong giới múa cổ điển, năm nay cũng đã gần sáu mươi tuổi, có điều bà ấy không thích phô trương, cũng không thích sống xa hoa lãng phí.

Bà ấy vẫn sống một mình trong khoảng sân nhỏ nơi bà đã ở khi học múa cách đây hai, ba mươi năm. Tự mình trồng một số loại hoa cỏ, sống cuộc đời an nhàn thoải mái, tự do tự tại.

Khi Lạc Nhan và Bạc Tư Tễ đến, bà ấy đang tưới hoa trong sân.

Lạc Nhan trên tay cầm lấy món quà cô đã cẩn thận lựa chọn cho sư phụ, rụt rè bước tới, nhỏ giọng gọi: "Sư phụ."

Trần Lan hơi sửng sốt một chút, cũng không quay đầu lại, “Ừm” một tiếng, sau đó tiếp tục tưới hoa.

Tưới hoa xong, bà quay lại nhìn cô gái nhỏ đang đứng lúng ta lúng túng như gà mắc tóc, trong tay cầm thứ gì đó mà không dám đưa cho bà: “Còn chờ gì nữa? Vào nhà đi. "

Lạc Nhan ngơ ngác gật đầu rồi đi vào phòng, căn phòng được trang trí theo phong cách cổ xưa, Trần Lan ngồi trên chiếc ghế truyền thống của Trung Quốc, ánh mắt nghiêm khắc nhìn Lạc Nhan.

"Con ngược lại vậy mà cũng biết quay về."

Lúc trước Trần Lan dạy dỗ cô rất nghiêm khắc, bây giờ lại cố ý tỏ ra tức giận, khiến Lạc Nhan sợ đến mức không dám nói gì.

Bạc Tư Tễ ở bên cạnh nhìn có chút đau lòng, vừa định bước tới thay cô nói chuyện thì bị ánh mắt của Trần Lan liếc qua, lập tức dừng lại.

Bỏ đi, vẫn là không nên nhúng tay vào chuyện của hai thầy trò bọn họ.

Lạc Nhan hồi lâu sau mới mở miệng: “Sư phụ, con thật sự biết mình sai rồi…”

“Con sai cái gì? Tiểu nha đầu con có lý tưởng cao cả, ta không thể giữ con ở lại trong nước nên ta đành phải để con đi đến Mỹ.”

"Không phải, năm đó con chỉ là..."

Lạc Nhan ngập ngừng, cô không thể nói rằng năm đó cô vội vã bỏ đi là vì nỗi đau tinh thần, nếu không sư phụ chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.

"Sư phụ, con chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ múa. Con cũng dự định thành lập một đoàn múa ở Mỹ, chỉ là con chưa kịp..."

Trần Lan liếc nhìn cô, đây là điều bà ấy ngược lại chưa bao giờ nghĩ đến.

Mắt thấy Lạc Nhan lo lắng đến mức sắp khóc, bà ấy vẫn là không nỡ nhẫn tâm, dù sao cô gái nhỏ này cũng là đệ tử mà bà yêu thương nhất.

Bà ấy thở dài, thay đổi chủ đề: "Trong tay con đang cầm cái gì đó?"

Nhớ tới mình còn mang theo quà cho sư phụ, Lạc Nhan lập tức lấy lại tinh thần, vui vẻ đi tới, giống như dâng tặng bảo vật: "Sư phụ, con biết sư phụ thích sưu tầm đá quý, cho nên con đặc biệt tìm cái này mang đến cho sư phụ.”

Đó là một viên huyết ngọc có màu đỏ tươi như m/áu, Lạc Nhan phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được nó.

Trần Lan mỉm cười nhận lấy.

"Độ tinh khiết rất cao, cô gái nhỏ cũng thật tốn nhiều công sức trong việc lấy lòng người khác nhỉ.”