Không Tỉnh

Chương 26: Điện hạ



Tạ Hồng Trần nghiêng người đi, coi như không nghe thấy lời nói của Đệ Nhất Thu.

Nhóm Hà Tích Kim không còn cách nào khác —— Hai người kia cứ như trời sinh đã không hợp nhau.

Võ Tử Sửu nói: “Việc quan trọng trước mắt là bắt kẻ lừa đảo đã.”

Trương Sơ Tửu cũng nói: “Đúng thế đúng thế.”

Cuối cùng Tạ Hồng Trần cũng lên tiếng: “Không cần phải rút dây động rừng, cứ theo dõi bọn chúng, nói không chừng còn biết được chỗ của những đứa trẻ khác.”

“Vẫn là Tạ tông chủ suy nghĩ chu đáo. Hôm nay chúng ta nhất định phải lột da kẻ lừa đảo này, xem xem rốt cuộc thì gã là thần thánh phương nào.” Trương Sơ Tửu vội đáp lời.

Câu này của hắn lại dẫn tới một sự im lặng. Tạ Hồng Trần không nói tiếp nữa, hắn nghi “thần thánh” sau màn này có thể là sư phụ của hắn. Đệ Nhất Thu không nói lời nào cũng vì một lý do không khác bao nhiêu —— nhỡ đâu vạch ra mà lại là Sư Vấn Ngư thì cũng khó nói.

Vậy nên Giám Chính đại nhân nói: “Việc nhỏ như thế này không cần phải huy động mọi người đâu. Nếu mắt Tạ tông chủ bị mù mà không tiện thì có thể về trước nghỉ ngơi. Đợi khi nào có tin tức tất nhiên Ti Thiên Giám sẽ báo cho Tông chủ.”

Đương nhiên là Tạ Hồng Trần không thể đi, nếu việc này mà giao cho Ti Thiên Giám thì kể cả kẻ đứng sau màn không phải là Tạ Linh Bích cũng sẽ biến thành Tạ Linh Bích.

Hắn nói bằng giọng hơi lãnh đạm: “Đa tạ Giám Chính đại nhân quan tâm, Tạ mỗ chỉ là hơi không quen ánh sáng mạnh chứ chưa đến mức mù.”

“Vậy thì tiếc quá.” Đệ Nhất Thu cũng đáp bằng giọng lạnh lùng.

Hai người đối chọi gay gắt, mấy người Hà Tích Kim nghe mà thật sự không dám đáp lời.

Mà kẻ lừa đảo này vạn lần không thể ngờ bản thân lại có thể làm kinh động đến mấy vị thần tiên, khiến họ đích thân đến ngồi đây canh gã.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ dẫn theo mấy đứa trẻ bị bắt cóc rời khỏi Lạc Đà Bảo, nhóm của Tạ Hồng Trần cũng ung dung đi theo sau. Bọn họ muốn bám theo thì tất nhiên đối phương khó mà phát hiện được.

Mấy người đuổi theo trong tuyết, Đệ Nhất Thu rảnh rỗi không có việc gì làm thì móc một nửa chuỗi ngọc từ trong pháp bảo trữ vật ra, vừa xâu chuỗi vừa bện hoa. Dây hắn dùng là dây Băng Ti, ngọc để xâu là ngọc San Hô.

Đệ Nhất Thu rất khéo tay, chuỗi ngọc được hắn bện rất tinh xảo khéo léo. Tạ Hồng Trần không nhịn được nhìn thoáng qua —— đồ vật lộng lẫy như thế chắc không phải để hắn đeo đâu nhỉ?!

Nhưng dựa theo quan hệ của hắn và Đệ Nhất Thu, đương nhiên hắn sẽ không hỏi nhiều.

Mọi người bám theo tên lừa đảo, đi thẳng một đường vào một bến tàu. Mắt thấy mấy đứa trẻ bị đưa lên thuyền, Đệ Nhất Thu đành phải gọi Bảo Thuyền Bích Tiêu của Ti Thiên Giám ra để cưỡi gió đuổi theo.

Tất cả đứng ở đầu thuyền, nhìn thuyền xuyên qua sông, cuối cùng bơi vào biển ở phía đông. Cái này…

Chỉ còn một màu xanh thẳm hiện lên trong tầm mắt, những chiếc thuyền đi lại trong biển đông như kiến. Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần đều lộ ra vẻ mặt rất nghiêm trọng. Thật sự thì việc đưa mấy đứa trẻ ra tận biển không giống như việc mà Tạ Linh Bích hay Sư Vấn Ngư sẽ làm. Nhưng nhỡ đâu kẻ lừa đảo cố tình làm như vậy thì sao.

Bọn chúng mà bán mấy đứa trẻ sang một thị trấn biển ở nước khác thì có thể sung sướng thoải mái ở tại nơi đó rồi. Thấy không có manh mối khác, Đệ Nhất Thu chỉ đành ra lệnh thu lưới.

Do họ bám theo rất sát sao nên bọn trẻ tìm lại đầy đủ không thiếu một đứa nào. Chỉ có điều mấy kẻ lừa đảo này thật sự khiến người ta không thể hiểu được chúng nghĩ gì. Ti Thiên Giám và Ngọc Hồ Tiên Tông nhanh chóng bắt được cả nhóm rồi lôi lên trên Bảo Thuyền Bích Tiêu.

Nhóm lừa đảo có bốn nam một nữ, kẻ cầm đầu là một lão già đã độ tuổi hoa giáp(*), ba gã trai tráng còn lại là con của lão ta. Mấy người còn lại là tùy tùng, tôi tớ do bọn chúng bỏ tiền ra mướn. Đồ vật mà mấy kẻ đó cầm theo chỉ có vài bộ quần áo của Ngọc Hồ Tiên Tông, tuy là người trong Tiên môn nhưng tu vi cũng không cao.

(*)Hoa giáp: 60 tuổi

Hiếm khi Tạ Hồng Trần trào phúng một lần: “Xem ra vụ án này quả thật là rắc rối phức tạp, khó trách quan phủ của triều đình điều tra cả trăm năm cũng không ra kết quả.”

Đệ Nhất Thu cố nhịn nuốt xuống câu mỉa mai này. Bảo Võ kéo một chiếc ghế đến, Đệ Nhất Thu ngồi lên ghế, mười ngón tay thành thạo bện hoa, hắn hỏi: “Kẻ nào là đầu sỏ?”

Thủ phạm cắn chặt răng không hé miệng.

Đệ Nhất Thu cũng không cảm thấy bất ngờ, ngón tay chỉ vào gã đàn ông trẻ tuổi nhất đang quỳ gối một bên.

Bảo Võ lập tức hiểu ý, kéo tên đó ra.

“Ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Lão già kia lên tiếng ngay lập tức.

Đệ Nhất Thu đưa cho Bảo Võ một đoạn chuỗi ngọc đã đan xong, cầm bút than vẽ một vòng xung quanh gã đàn ông kia.

Bảo Võ cũng cúi xuống nhìn lướt qua chuỗi ngọc. Chuỗi ngọc này được bện cực kỳ tinh xảo, hạt ngọc San Hô phía trên vừa đẹp vừa sáng óng, nhưng mà chuỗi ngọc đẹp như thế… không phải nữ tử thì chắc là không đeo được đâu?

Đệ Nhất Thu cầm bút than vẽ xong lại lấy ra khăn lụa chà xát tay. Lau xong tay, hắn cầm chuỗi ngọc tiếp tục bện hoa.

Đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên. Mọi người ngẩng đầu sang nhìn, chỉ thấy trên Bảo Thuyền Bích Tiêu bắt đầu rơi tuyết. Bông tuyết rơi xuống chỗ khác thì trong suốt đẹp đẽ, chỉ riêng những bông tuyết rơi vào vòng tròn Đệ Nhất Thu vẽ thì thình lình chuyển sang màu đỏ rực như nước luyện thép!

Nước thép chảy thành giọt trên người phạm nhân ngồi trong vòng tròn phát ra tiếng xì xì, khói trắng bốc lên mang theo mùi thịt chín.

Tên phạm nhân kia trước đó vẫn còn ngẩn ra, sau khi gã phản ứng lại thì ngẩng lên nhìn về phía trước. Bông tuyết đỏ rực rơi ngay trên mặt, mặt của gã lập tức bị đốt ra một lỗ sâu hoắm.

“A–” Gã ta gào lên thảm thiết, liều mạng định chạy ra khỏi vòng tròn được vẽ bằng bút than.

Nhưng tất cả mọi nỗ lực đều vô dụng, gã đụng phải thứ gì như một bức tường trong suốt, chỉ có thể gào thét giãy giụa. Trong không khí thoảng qua mùi thịt khiến người khác buồn nôn.

“Dừng tay! Dừng tay!” Bốn kẻ còn lại nhìn thấy thì ngay tức khắc run như cầy sấy, lão già kia không nhịn được phải kêu lên. Đương nhiên Đệ Nhất Thu sẽ không dừng tay, mọi người chỉ có thể nhìn từng bông tuyết đỏ rực rơi xuống.

Gã đàn ông khỏe mạnh lúc trước còn ra sức quay cuồng gào thét, dần dần không còn động đậy nữa. Hai mắt của gã bị đốt thành hai cái hốc lớn, cả người không có một chỗ nào còn lành lặn, chỉ đến khi bông tuyết rơi vào người thì gã mới hơi động đậy một chút.

Bảo Võ liếc sang Đệ Nhất Thu, lúc này Đệ Nhất Thu mới hỏi: “Các ngươi đã phạm án mấy lần tổng cộng rồi?”

Lão già tóc bạc vừa chứng kiến một màn kia đã sớm hồn bay phách lạc, run lẩy bẩy nói: “Hơi hai mươi lần, bắt đi hơn ba trăm đứa trẻ.”

Đệ Nhất Thu tỉ mỉ xâu chuỗi ngọc, hỏi tiếp: “Ai thuê các ngươi làm?”

Lão ta run rẩy nói: “Không, không có ai. Là do lòng tham tiền của ta nên mới…”

“À.” Đệ Nhất Thu khẽ cười một tiếng, hắn nói, “Ngươi mang theo chín đứa trẻ băng sông vượt biển, bán được bao nhiêu tiền chứ? Lòng tham tiền của ngươi cũng đặc biệt đấy, còn làm cả kiểu mua bán thua lỗ này.”

Lão già kia ngẩn người, một lúc lâu cũng không nói ra được lời nào. Đệ Nhất Thu lại giơ tay lên, Bảo Võ tiếp tục kéo thêm một nam tử khác vào trong vòng tròn được vẽ bằng bút than.

“Đừng, quan gia đừng mà! Ta nói, ta nói!” Mùi thịt ở trên thuyền càng ngày càng nồng, lão già đã kinh hãi đến mức nói lắp bắp. Lão ta nói: “Là… Là…” Thoạt nhìn lão ta đã không còn muốn chống cự, chỉ có điều cổ họng của lão như bị nghẹn lại, một lúc mới nói tiếp: “Là…”

Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu nhận ra có gì đó không ổn, thình lình bước đến bóp lấy miệng lão. Nhưng đã không còn kịp nữa! Một ngọn lửa bùng lên từ trong miệng của lão ta, hai người chỉ có thể buông lão ra, lùi về phía sau để tránh. Chẳng bao lâu sai, cả người lão ta đã bị thiêu thành tro đen.

Mà ba đứa con trai và một con gái của lão cũng chịu chung số phận bị thiêu như nhau, ngay cả kẻ đang bị thương nặng trong vòng tròn cũng không thoát được.

Ba người Hà Tích Kim lắp bắp kinh sợ: “Là Kỵ Ngôn thuật!”

Đệ Nhất Thu phất tay áo chắn ngọn lửa lại, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn. Kỵ Ngôn thuật cũng chẳng phải là pháp thuật riêng biệt của một tông môn nào. Bây giờ người tu tập nhiều không đếm xuể. Bình thường khi người làm phép lập nên Kỵ Ngôn thuật, kẻ bị trúng thuật nhắc đến từ ngữ bị cấm sẽ lập tức bị thuật giết chết.

Cách chết khác nhau nhưng tình hình thì như nhau.

Chuyện đã đến nỗi này, trong lòng Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu như có cục đá ngàn cân đè nặng.

Đệ Nhất Thu lại xâu một chuỗi ngọc nữa, lúc này hắn mới mở miệng: “Điều tra thị trấn biển, đưa bọn trẻ bị bắt cóc về giao cho quan phủ xử lý hậu quả. Bên cạnh đó, lệnh cho các quận huyện dán thông cáo, đọc cả ngày lẫn đêm để cảnh báo cho dân chúng đừng để bị mắc mưu.”

Bảo Võ lên tiếng nhận lệnh. Mọi người lại nhìn thoáng qua mấy nhúm tro tàn trên mặt đất, ai nấy đều có vẻ rất nghiêm trọng.

Những kẻ lừa đảo bắt cóc trẻ nhỏ đó không màng xa xôi vạn dặm đi bán một cách qua loa. Nếu chúng làm thế không phải vì tiền thì là vì cái gì? Kẻ sau lưng chúng đã sớm lập Kỵ Ngôn thuật, rất rõ ràng là cực kỳ hiểu biết thủ đoạn của Tiên môn. Kẻ này là ai?

Hai người không dám đoán mò. Tạ Hồng Trần thì nghi ngờ là Tạ Linh Bích, Đệ Nhất Thu thì lại nghi là Sư Vấn Ngư.

Nhưng manh mối đã bị cắt đứt ngay chỗ này.

Bảo Thuyền Bích Tiêu chở theo những đứa trẻ được giải cứu chuẩn bị quay về. Đột nhiên Tạ Hồng Trần mở miệng: “Đệ Nhất Thu.”

Đệ Nhất Thu đang đứng trên mũi thuyền, tay vẫn bện chuỗi ngọc: “Tạ tông chủ có điều chi chỉ giáo?”

Sau khi Tạ Hồng Trần đeo dải vải trắng lên mắt, biểu cảm của hắn cũng trở nên lạnh lùng. Hắn suy nghĩ một lúc lâu nhưng cuối cùng không hỏi gì cả, chỉ ngự kiếm rời đi.

Bạch Y Kiếm Tiên ngự kiếm trên trời, lấy gió làm đai lưng, tư thế hào hoa phong nhã. Bảo Võ đứng trên mũi thuyền thấy thế thì không khỏi nói: “Kiếm Tiên chó má, đúng là Ngọc Hoàng Đại Đế đánh rắm —— ra vẻ thần tiên cái gì chứ!”

Ánh mắt Giám Chính đại nhân lạnh lẽo, hắn nói: “Bảo Giám Phó trở về thì thu thập hành lý đi.”

“Hả?” Bảo Võ vội hỏi, “Giám Chính đại nhân muốn phái tiểu nhân đi đâu?”

Đệ Nhất Thu xoay người đi vào trong khoang thuyền, nói: “Nếu ngươi hâm mộ Kiếm Tiên thì không bằng ngày mai đi đến Ngọc Hồ Tiên Tông bái sư học nghệ đi.”

Ặc. Bảo Võ gãi đầu, sau đó hắn lập tức kêu oan: “Giám Chính đại nhân, có trời đất chứng giám. Lão Bảo ta có một tấm lòng trung thành với ngài mà!”

Đệ Nhất Thu không quan tâm đến Bảo Võ đang đuổi theo phía sau, hừ lạnh trong lòng —— Tạ Hồng Trần chắc chắn là muốn hỏi chuyện của Hoàng Nhưỡng, nhưng từ bấy đến nay vẫn không mở miệng. Người này cũng thật sự rất biết nhẫn nhịn.

Hắn xoay người lệnh cho Bảo Thuyền Bích Tiêu trở về Lạc Đà Bảo, còn Giám Chính đại nhân thì đương nhiên có chỗ khác cần đến.

Bạch Cốt Nhai.

Miêu Vân Chi đã khám qua bệnh của Hoàng Nhưỡng, lão cũng không dám tùy ý di dời Bàn Hồn và hai cây châm Định Cốt. Lão chỉ châm cứu và cho nàng tắm thuốc để trị bệnh.

Hoàng Nhưỡng ngâm nước tắm cũng thấy tinh thần thoải mái. Mấy vị tiểu sư muội tranh nhau mặc quần áo cho nàng, còn giúp nàng chải tóc thật đẹp. Váy áo của nàng rất nhiều, đồ trang sức cài đầu cũng bao la, tuy mấy tiểu cô nương ở nhiều năm trong Bạch Cốt Nhai có cuộc sống không phải lo nghĩ, nhưng cũng không mấy khi được đi đến những nơi phồn hoa.

Cho nên mỗi lần nhìn thấy trang sức của nàng đều có thể nghịch cả ngày.

Lúc Đệ Nhất Thu đi vào, có năm sáu tiểu cô nương đang tranh nhau ngắm một rương trâm ngọc đính hoa của Hoàng Nhưỡng.

Mọi người vừa nhìn thấy Đệ Nhất Thu đã xấu hổ đỏ bừng mặt, thi nhau chạy ra ngoài. Đệ Nhất Thu nhìn lướt qua thì thấy váy áo của Hoàng Nhưỡng đã chỉnh tề, búi tóc cũng được chải khéo léo, hắn biết mọi người chăm sóc nàng rất tốt. Tất nhiên hắn cũng chẳng thèm để bụng, lấy ra mấy chuỗi ngọc, nói: “A Nhưỡng không tiện hành động, làm phiền chư vị nữ y. Ta tự mình bện mấy dây cột tóc, mong mấy vị vui lòng nhận cho.”

Chuỗi ngọc của hắn làm từ sợi Băng ti, lấy đá San Hô làm hoa, bện rất tinh xảo đẹp đẽ. Hơn thế nữa là ở phần đuôi còn đính thêm ngọc và lạc khoản trên con dấu của hắn. Đây chính là tự tay Giám Chính đại nhân của Ti Thiên Giám làm ra! Mấy cô nương không thể kìm chế, cuối cùng mỗi người nhận một cái.

Các cô nương cầm chuỗi ngọc, vui vẻ hi hi ha ha chạy ra ngoài.

Lúc này Đệ Nhất Thu mới đi tới trước mặt Hoàng Nhưỡng. Hắn ngồi xổm xuống, đưa mu bàn tay chạm nhẹ vào má nàng. Hoàng Nhưỡng mới tắm xong nước thuốc nên trên người vẫn còn vương chút mùi hương, vừa thơm như hoa mà lại như thuốc. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đủ nước nên trở nên mịn màng hơn rất nhiều.

Đệ Nhất Thu nói: “Xem ra khí hậu ở Bạch Cốt Nhai rất hợp với ngươi.”

Hoàng Nhưỡng không đáp lời, ngay cả nói thầm trong lòng cũng không. Thật ra đối với nàng thì ở Bạch Cốt Nhai hay ở Ti Thiên Giám cũng có khác chỗ nào đâu? Nhưng —— quả thật là nàng có hơi nhớ hắn. Có lẽ là đêm về một mình nằm trên giường cứ thấy hơi trống vắng, mờ mịt.

Đệ Nhất Thu nắm đầu ngón tay của nàng, hỏi: “Hoàng Nhưỡng, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì với ngươi?”

Hoàng Nhưỡng không nói gì. Chẳng bao lâu sau, Miêu Vân Chi đi vào. Đệ Nhất Thu nhanh chóng rút tay về, Miêu Vân Chi hừ lạnh một tiếng, ném mấy gói thuốc xuống, lão lại chỉ vào bồn tắm trong phòng: “Thằng nhóc con, ngươi cũng ngâm nửa canh giờ đi, có lợi với máu độc trong người của ngươi đấy.”

Đệ Nhất Thu cầm gói thuốc trong tay, có một con rối đã bê theo nước ấm đi vào. Thật ra người ở trong Bạch Cốt Nhai rất ít, Miêu Vân Chi cũng không nhận dược đồng dễ dàng. Mười mấy con rối này xem như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, khó trách thái độ của Hà Thủ Ô lại thay đổi lớn thế.

Đợi đến lúc đổ xong nước ấm, Đệ Nhất Thu đẩy Hoàng Nhưỡng đến trước cửa sổ để nàng đối mặt với cửa, còn hắn cởi quần áo trên người, bước vào trong bồn tắm.

Ngoài cửa sổ là vực thẳm, không có người qua lại. Hoàng Nhưỡng tức giận bất mãn —— chả lẽ ngươi tắm rửa thì ta không được xem? Với cả, tại sao những người khác có chuỗi ngọc còn ta thì không?!

Hừ!

Rõ ràng là Đệ Nhất Thu không hiểu được chút tâm tư này của nàng. Hắn ngâm mình trong bồn tắm, gói thuốc kia không biết có chứa thứ dược thảo gì, màu nước đỏ sậm bao quanh người hắn.

Trong hơi nước màu trắng đang bốc lên, Đệ Nhất Thu nhắm mắt lại. Nhưng đúng lúc đó, trong đầu Hoàng Nhưỡng lại bắt đầu đau kịch liệt, vô số âm thanh vang lên trong đầu. Lại là cảm giác quen thuộc này.

Lần trước cũng đi vào mộng như thế!

Hoàng Nhưỡng không hề cảm thấy đau đớn, thậm chí nàng còn thấy tràn ngập sự chờ mong.

Bây giờ chỉ có trong mộng thì nàng mới có thể hoàn toàn thoát khỏi giam cầm, tự do tự tại. Hoàng Nhưỡng im lặng chờ đợi, những tiếng kêu thảm thiết như vọng đến từ Ngọc Hồ Tiên Tông xa xôi, ở ngay trong mật thất không biết ngày hay đêm kia!

Hoàng Nhưỡng thoáng thấy ánh sáng chớp lên, mặt người kích động trong bóng tối lộ ra biểu cảm dữ tợn, tràn ngập vẻ oán giận và đau đớn.

Quả nhiên, đến cuối cùng, đột nhiên nàng bị một sức lực kỳ lạ kéo đi, toàn thân như bị kéo ra khỏi thể xác.

Lại là tòa tháp kia.

Tám mặt là thềm ngọc, tháp vàng chín tầng.

Người kia vẫn đứng trên đỉnh tháp, xung quanh gió mạnh thét gào, tuyết lớn bay tán loạn. Hắn từ trên cao nhìn xuống Hoàng Nhưỡng, cười nói: “Cảm giác được tự do thế nào?”

Vốn dĩ Hoàng Nhưỡng định nhìn mặt hắn, nhưng tháp vàng lại có những mảnh vụn ánh sáng ép cho nàng không thể đứng thẳng người. Nàng chỉ có thể cúi gằm, người nọ lại ném xuống một vật, nói: “Đi đi, hưởng thụ bữa tiệc của ngươi.”

Vật kia kêu leng keng một tiếng, dừng ở bên chân nàng. Hoàng Nhưỡng nhặt lên, lại là một băng châm y như lúc trước.

Nơi này như là cảnh trong mộng. Khi nó bắt đầu trở nên mơ hồ nghĩa là cảnh trong mộng sẽ sụp đổ.

“Ngươi… là ai?” Hoàng Nhưỡng gian nan mở miệng.

Nhưng người đứng trên tháp kia không trả lời. Đương nhiên hắn sẽ không trả lời, Hoàng Nhưỡng không cảm thấy bất ngờ lắm. Nàng nắm chặt trà châm có chất liệu như băng ngọc kia. Thế giới trước mắt bất chợt thay đổi!

Trong lúc hoảng hốt, Hoàng Nhưỡng thấy một tiểu viện!

Trong tiểu viện bày ra vô số chậu hoa, mỗi một chậu đều là biến chủng đang được trồng. Trong chớp mắt, ý thức của Hoàng Nhưỡng hơi mờ mịt. Cảnh tượng trước mắt từ mơ hồ đến rõ ràng. Nàng lấy lại tinh thần, thấy bản thân đang ngồi trên ghế đặt ở dưới hiên, tay đang cầm trà châm băng ngọc trong suốt kia.

Đây là…… Hoàng gia trấn Tiên Trà, tiểu viện của chính nàng.

Phụ thân Hoàng Thự của nàng có nhiều con cái, cả Hoàng gia chỉ có mỗi nàng là có một tiểu viện riêng. Nàng vẫn ở đó đến tận khi xuất giá.

Hoàng Nhưỡng cắm trà châm lên tóc, đứng dậy quan sát kỹ mầm non trong chậu hoa. Đó là mầm đậu mà nàng đã trồng– thật sự là nàng đã trở về.

Về tới trấn Tiên Trà hơn một trăm năm trước.

Mà lúc này, nha hoàn Đới Nguyệt tiến vào, bẩm: “Thập cô nương, lão gia gọi ngài đi ra ngoài gặp khách, nói là Bát Thập Lục hoàng tử tới.”

Bát Thập Lục…… Hoàng tử?

Ngay lập tức, vẻ mặt của Hoàng Nhưỡng trở nên kỳ lạ —— cái quỷ gì thế! Nàng đang muốn hỏi, bỗng nhiên nhớ tới Đệ Nhất Thu.

À! Suýt nữa đã quên, hắn cũng là một vị hoàng tử. Nhưng cũng không trách nàng được, hoàng tử thứ tám mươi sáu thì ai mà nhớ nổi?!

Hắn tới đây làm gì?

Hoàng Nhưỡng quay đầu lại hỏi Đới Nguyệt: “Hiện tại là năm nào?”

“Dạ?” Đới Nguyệt nghẹn họng, nhìn trân trối: “Thập cô nương, hiện tại là Thành Nguyên năm thứ nhất ạ.”

Thành Nguyên năm thứ nhất, Hoàng Nhưỡng chậm rãi nhớ lại mốc thời gian. Từ lúc Sư Vấn Ngư tìm kiếm thuật trường sinh, lão đã sửa niên hiệu thành Thành Nguyên. Thành Nguyên năm thứ năm, Đệ Nhất Thu cầu hôn, bị nàng từ chối. Cùng năm, nàng gả cho Tạ Hồng Trần. Mà hiện tại……

À, Thành Nguyên năm thứ nhất, triều đình tính ra sang năm có hạn hán, đang tìm Thổ Yêu khắp nơi để gây giống cây trồng có thể chịu được hạn hán.

Hoàng Nhưỡng và Đới Nguyệt đi thẳng vào chính sảnh. Nàng nhìn thấy Hoàng Thự và một thiếu niên đã ngồi xuống đúng theo vị trí của chủ và khách, hai bên trái phải có hai hộ vệ.

Thiếu niên kia mặc quan phục màu tím, trên eo giắt túi tiền thêu hình cá vàng, chân đi ủng màu đen —— Hắn nghe thấy tiếng động thì quay sang nhìn. Đúng là Đệ Nhất Thu lúc còn thiếu niên. Lúc này hắn còn chưa chó má như trăm năm sau.

Thiếu niên ở trước mặt tuấn tú, vẫn còn nét trẻ con, đôi mắt trong suốt tràn ngập sự phấn chấn.

Hoàng Nhưỡng đã quên mất lần gặp gỡ này của hai người. Suy cho cùng thì tất cả những điều này đối với nàng năm đó cũng giống như là xếp hạng của Đệ Nhất Thu trong đám hoàng tử.

—— Sao mà nhớ nổi chứ?