Không Tỉnh

Chương 28: Lương mễ (Lúa tốt)



Thật ra Hoàng Nhưỡng cũng không phải hoàn toàn không hiểu biết gì về đạo tu võ.

Trước kia để bồi dưỡng cho Tạ Tửu Nhi, nàng đã tìm hiểu kỹ làm thế nào để luyện thể Trúc Cơ. Chỉ có điều phần lớn của hồi môn của Hoàng Nhưỡng lúc bấy giờ đã dốc hết lên người Tạ Tửu Nhi, bây giờ nàng đã có thể lấy phần tiền này ra trước để bồi dưỡng cho chính mình.

Nếu như trí nhớ của nàng không sai thì vào năm Thành Nguyên thứ năm, nàng sẽ gặp Tạ Hồng Trần. Thời gian gấp lắm rồi, chỉ mong là còn kịp.

Hoàng Nhưỡng không muốn lãng phí dù chỉ một khắc, chuyện bồi dưỡng một giống tốt tất nhiên là không thể tự làm được.

Gây giống là việc rất mệt nhọc. Từ trước tới giờ nàng đều tiêu hao thời gian và tinh lực ở đồng ruộng. Cũng may là từ nhỏ Đới Nguyệt đã luôn đi theo nàng nên có chút hiểu biết về gây giống. Thậm chí nha đầu này còn có thể giải thích cặn kẽ, thỉnh thoảng khi nhắc đến một vài hạt giống, nàng ta cũng nói được mấy câu có đầu có đuôi.

Điểm khuyết thiếu duy nhất là nàng ta không phải Thổ Yêu.

Nhưng… thế cũng được.

Mấy ngày nay, Hoàng Nhưỡng không ngừng bế quan tu luyện.

Hoàng Thự thì đang say mê đắm chìm trong cỏ Thần Tiên, lão rất tự nhiên mà giao tất cả mọi việc cho Hoàng Nhưỡng. Vì vậy Đới Nguyệt cũng bắt tay vào hỗ trợ Hoàng Nhưỡng chăm sóc đồng ruộng và mấy giống cây tốt được Hoàng gia gây giống. Không biết từ lúc nào mà nàng ta lại gặp được Đệ Nhất Thu ở ruộng.

Ban đầu, Đệ Nhất Thu nói chuyện với nàng ta về việc trồng loại cây chịu hạn, hai người thường sẽ đi xem mầm non trong chậu. Mầm non phát triển rất tốt, nhưng hai người cũng không thể cứ mãi nói về đề tài này được.

Vì thế nên Đệ Nhất Thu dần dần tìm hiểu về thân thế của Đới Nguyệt.

Trừ việc nói về giống tốt ra, hai người dần đã có chủ đề khác để nói. Quả thật là xuất thân của Đới Nguyệt khiến người ta phải thương cảm. Đới Nguyệt cũng nhận ra mỗi lần nàng ta nhắc đến vấn đề xuất thân của mình thì sẽ làm cho vị điện hạ đây phải thổn thức, thế nên nàng ta sẽ cố ý nói thêm mấy câu nữa.

Mùng ba tháng ba là sinh nhật của Hoàng Nhưỡng.

Hoàng Nhưỡng đang tập trung luyện công thì Đới Nguyệt đi vào, nàng ta khuyên nhủ: “Thập cô nương, hôm nay là sinh nhật của người. Kể cả có muốn luyện công thì cũng nên ăn bát mì trường thọ đã. Một lúc nữa dân chúng còn muốn tới đây chúc mừng sinh nhật người nữa đó!”

“Không cần!” Hoàng Nhưỡng phất tay. Thời gian nàng có chưa đến năm năm, đối với người không có tư chất tốt như nàng thì đã gấp lắm rồi, sao còn dám hoang phí?

Đới Nguyệt muốn nói lại thôi. Một lúc lâu sau, nàng ta mới nói: “Vậy ta nói bọn họ để quà lại.”

Hoàng Nhưỡng ừ một tiếng, mắt vừa liếc qua đã thấy một dây ngọc đeo trên tóc của Đới Nguyệt. Dây ngọc này được bện rất tinh xảo, trên mặt đính một viên ngọc San Hô to tròn, màu như máu trâu, nhìn đã biết là có giá trị xa xỉ.

—— Thứ này, Hoàng Nhưỡng đã từng thấy rồi.

Không phải đã thấy rồi ư?

Ngay trước khi nàng vào mộng, lúc Đệ Nhất Thu tới Bạch Cốt Nhai thăm nàng đã tặng cho nhóm y nữ sư muội ở đó mỗi người một dây ngọc như vậy!

Người này thật sự là…

“Ha!” Hoàng Nhưỡng cười lạnh một tiếng, nàng tức khắc cảm thấy dây ngọc kia cực kỳ chướng mắt. Ngàn vạn lần không thể ngờ nàng không có thứ này ở ngoài mộng, đến cả trong mộng nàng cũng không có nốt!

Đới Nguyệt thấy Hoàng Nhưỡng nhìn chằm chằm vào dây ngọc của nàng ta thì lập tức hoảng hốt: “Thập, Thập cô nương…”

“Không có gì, lui ra đi.” Trước mắt, Hoàng Nhưỡng cứ tạm gác lại chuyện này đã. Việc cấp bách bây giờ là phải cố gắng tu võ, nàng không có khả năng một công đôi việc đâu.

Ba tháng trôi qua nhanh như nước chảy.

Hạt giống trong chậu phát triển rất nhanh, cuối cùng cũng trổ ra một loại bông lúa có màu đỏ nhạt. Một cây có tổng cộng mười hai bông, bông nào cũng nặng trĩu mẩy hạt, lá dày dặn, trong khi cả quá trình không hề tưới chút nước nào.

Đệ Nhất Thu nhìn cây trong bồn, thầm khiếp sợ trong lòng. Lý Lộc và Bảo Võ cũng kinh ngạc không nói nên lời.

—— Ba tháng, chưa đầy ba tháng mà Đới Nguyệt đã chăm được một loại cây hoàn hảo như thế.

“Đới Nguyệt cô nương cứ như thần tiên ấy!” Bảo Võ cảm thán.

Lý Lộc cũng nói: “Cô nương vừa cẩn thận vừa thông minh, thực sự khiến người khác cực kỳ khâm phục.”

Đới Nguyệt hơi đỏ mặt, nàng ta mong chờ nhìn về phía Đệ Nhất Thu. Đệ Nhất Thu bê chậu lúa xuống, duỗi tay sờ nắn. Bên ngoài bông lúa thô ráp nhưng bên trong rất săn chắc.

Hắn lên tiếng: “Ta đã thuê một mảnh ruộng tốt ở ngoài trấn, Đới Nguyệt cô nương đi sang đó thử trồng cây được không?”

Quả thật Đới Nguyệt không thể tin vào hai mắt mình.

Ở Hoàng gia, tất nhiên là nàng ta không thể có một mảnh ruộng riêng cho bản thân. Tất cả ruộng đất trước đó đều do Hoàng Thự phân chia cho con cái của mình, sau đó lão sẽ thuê tá điền của trấn Tiên Trà, mỗi năm trồng cái gì sẽ do nhà bọn họ quyết định.

Sau đó Hoàng Thự không còn tinh thần nên để cho Hoàng Nhưỡng xử lý gia nghiệp. Những ruộng đất đó sẽ được nàng phân chia cho các chủ nhân trong nhà, đâu ra mà đến lượt một nha hoàn như Đới Nguyệt?

Nàng ta chỉ có thể đi theo Hoàng Nhưỡng để giúp nàng quản lý tá điền và làm vài việc vặt vãnh.

Nhưng ngày hôm nay, Đệ Nhất Thu lại để tự nàng ta đi thử trồng cây.

Đới Nguyệt được thương mà sợ, nói: “Nhưng, nhưng lão gia ngài ấy…”

Đệ Nhất Thu dịu dàng nói: “Ta sẽ tự xử lý, không cần phải lo.”

Hô hấp của Đới Nguyệt cũng trở nên dồn dập, một lúc lâu sau, nàng ta lên tiếng: “Được… Ta nghe điện hạ.”

Đệ Nhất Thu nhẹ nhàng dặn: “Sau này Đới Nguyệt không cần gọi ta là điện hạ.”

Hắn là một thiếu niên tuấn tú, khí chất sáng ngời, Đới Nguyệt không nhịn được cúi đầu xấu hổ, lát sau mới hỏi nhỏ: “Vậy, ta nên xưng hô với ngài như thế nào? Ta nghe Thập cô nương… gọi ngài là Giám Chính đại nhân.”

Đệ Nhất Thu mỉm cười: “Tạm thời ngươi cũng gọi như vậy đi.”

Đới Nguyệt lấy hết can đảm hỏi hắn: “Ta gọi ngài là Thu đại nhân được không?”

“Đương nhiên là được.” Đệ Nhất Thu vẫn trả lời ôn hòa như cũ, như thể sẽ đồng ý với tất cả mọi loại yêu cầu.

Hắn thật sự đã thuê một mảnh ruộng lớn ở cạnh Trà Tiên trấn.

Đới Nguyệt nhìn mảnh ruộng kia mà trái tim nảy thình thịch.

—— Một mảnh ruộng lớn như vậy, có vẻ còn lớn hơn cả số ruộng đất trong tay Hoàng Nhưỡng. Nếu toàn bộ thuộc về mình thì… Trái tim của Đới Nguyệt đập nhanh hơn.

Lần thử trồng lúa này, nàng ta không nói cho Hoàng Nhưỡng biết.

“Thập cô nương quá bận rộn, ta không nên quấy rầy nàng vì mấy thứ này. Hơn nữa mấy năm nay ta đi theo thập cô nương, có nhiều việc là ta làm thay cho nàng. Việc thử trồng lúa này ta cũng có thể làm được.” Nàng ta tự nhủ thầm.

Lúc này, phương pháp lấy dùi đâm vào đùi của Hoàng Nhưỡng không thể thực hiện được nữa.

Dù sao thì cũng là một cô nương, để cái chân toàn vết xanh xanh tím tím thì còn ra thể thống gì nữa?

Nàng chỉ có thể cầm con sâu lông Dương Lạt Tử đặt ở bên cạnh. Con sâu này có màu sắc rực rỡ, nhìn đã thấy tinh thần được nâng cao. Khi Hoàng Nhưỡng không ngồi học nổi nữa thì sẽ đưa tay ra túm lấy nó, sâu mà đốt một cái vào tay thì Hoàng Nhưỡng sẽ lập tức nhảy bật dậy biểu diễn một đoạn “điệu múa bỏng tay”. Cảm giác đó thật sự là không thử thì không thể hiểu được.

Hoàng Nhưỡng dựa vào việc cầm con sâu đó để đọc hết từng quyển điển tịch Trúc Cơ, nàng vừa đọc vừa mắng—— Võ đạo thật sự không phải để cho con người tu theo mà. Năm xưa Tạ Tửu Nhi cũng không dễ dàng gì.

Trời ạ, nếu mình học không nổi thì có lẽ con sâu lông này sẽ học được trước cả mình mất…

Bên ngoài Trà Tiên trấn.

Đới Nguyệt bắt đầu quá trình khai khẩn ruộng. Nàng ta dẫn theo tá điền, bắt đầu chỉ huy bọn họ gieo giống.

Đương nhiên là nhóm huynh đệ tỷ muội của Hoàng Nhưỡng biết việc này. Họ thấy ngày nào Đệ Nhất Thu cũng ở cạnh một nha hoàn, một số người còn cảm thấy khó chịu, nên thường xuyên đến quấy rối một cách lặng lẽ.

Chuyện này cũng làm cho thiện cảm của Đệ Nhất Thu với người của Hoàng gia mất hết.

Nhờ có sự bảo vệ của Đệ Nhất Thu nên công việc khai khẩn của Đới Nguyệt mới được thuận lợi. Hắn thấy hạt giống bắt đầu nảy mầm thì lập tức nhận ra có gì đó không đúng—— mầm non này yếu ớt hơn rất nhiều so với mầm non ở chậu kia.

Ngay cả Đệ Nhất Thu cũng phát hiện ra thì tất nhiên là Đới Nguyệt sẽ phát hiện.

Nàng ta thầm lo sợ trong lòng, nhưng cũng không dám nói ra chuyện của Hoàng Nhưỡng vào lúc này. Nói ra một lời nói dối thì phải bịa thêm rất nhiều lời nói dối để che đậy, nàng ta đành phải nói: “Có khả năng là mầm non vẫn chưa được ổn định, để ta nghiên cứu thêm mấy ngày.”

Đệ Nhất Thu cũng không cảm thấy lạ. Để trồng được mầm tốt thì chắc chắn sẽ không thể thuận buồm xuôi gió được ngay, Đới Nguyệt nhanh chóng gieo nảy mầm đã làm hắn kinh ngạc không thôi. Ngược lại bây giờ có vấn đề thì lại là chuyện nằm trong dự đoán của hắn.

Lúc này, Đệ Nhất Thu lên tiếng an ủi: “Đới Nguyệt cô nương không cần lo lắng quá. Lần đầu khai khẩn ruộng không được thuận lợi cũng là chuyện thường tình. Cô nương tài trí như vậy, nhất định sau này sẽ thành công.”

Đới Nguyệt gật đầu nhưng lại hơi ngẩn ra.

Tận đến lúc tạm biệt Đệ Nhất Thu, nàng ta mới vội vàng quay về tiểu viện đi tìm Hoàng Nhưỡng.

Hoàng Nhưỡng thấy nàng ta thì hỏi: “Chuẩn bị khai khẩn ruộng à?”

Đới Nguyệt sửng sốt, trong lòng nàng ta suy tính mấy lần mới nói: “Thập cô nương, đều do Đới Nguyệt không tốt.”

Nàng ta vừa nói vừa quỳ rạp xuống trước mặt Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng chỉ nhìn nàng ta chăm chú, một lúc sau mới hỏi: “Tự ngươi đi khai khẩn?”

Đới Nguyệt cả kinh, nàng ta chỉ đành tìm một lý do để nói: “Là Thu đại nhân không chờ được, ngài ấy giục ta khai khẩn ruộng. Vốn dĩ ta định về bẩm báo với Thập cô nương, nhưng mà…”

Hoàng Nhưỡng không nghe tiếp. Nàng không có hứng thú với quá trình, chỉ nói: “Mầm hỏng, không khỏe mạnh. Không có nước vẫn sống được, nhưng sẽ không kết bông.”

Trên mặt Đới Nguyệt là vẻ khiếp sợ: “Sao Thập cô nương lại biết?” . Truyện Cung Đấu

Đương nhiên là nàng biết rồi. Từ xưa đến nay, chuyện gây giống lúa tốt này đã làm khó bao nhiêu người có tiếng rồi chứ? Bản thân nàng cũng thí nghiệm bao nhiêu lần, lần điên cuồng nhất thậm chí còn trồng tới một ngàn tám trăm chậu mầm.

Hoàng Nhưỡng mở miệng: “Theo ta ra ruộng xem đi.”

Đới Nguyệt vừa nghe nàng muốn đích thân đến xem ruộng thì lập tức hoảng loạn: “Thập cô nương định đi luôn sao?”

Hoàng Nhưỡng lại cảm thấy kỳ lạ: “Ta không thể đi à?”

Đới Nguyệt vội nói: “Không không, chỉ là…” Bây giờ nàng ta không thể giấu giếm việc này thêm được nữa, chỉ đành khai ra: “Thu đại nhân thuê một mảnh ruộng ở phía bắc Trà Tiên trấn. Ta…. chúng ta khai khẩn ở đó.”

Vốn dĩ con người của Hoàng Nhưỡng rất tinh tế —— không ai có thể lọt qua được tầm mắt mà nàng không biết. Sao nàng còn chưa hiểu sơ hở trong đó? Hoàng Nhưỡng nói: “Xem ra là vị Giám Chính đại nhân này còn muốn tranh một phần gia sản cho ngươi cơ đấy.”

Đới Nguyệt vội dập đầu không ngừng: “Đới Nguyệt không dám. Ta biết cái này vốn là của Thập cô nương, có nằm trong tay ta thì cuối cùng vẫn là của Thập cô nương mà thôi.”

“Nói rất đúng.” Hoàng Nhưỡng vỗ đầu nàng ta: “Đứng lên đi, đưa ta đi xem thử.”

Đới Nguyệt đành phải dẫn Hoàng Nhưỡng đi đến phía bắc của Trà Tiên trấn.

Quả nhiên ruộng ở đây đã được khai khẩn xong. Hoàng Nhưỡng đi một vòng quanh ruộng xem xét, nàng thấy mầm non bị vàng úa hư hại, đổ rạp đến mức không dậy nổi, đành phải viết lại phương thuốc để điều chỉnh lại đất. Việc chỉnh lại đất là phải thay đổi thành phần và tính chất của đất, không phải là Thổ Yêu thì không làm được.

Hoàng Nhưỡng lệnh cho tá điền rời khỏi ruộng, sau đó nàng hóa thành nguyên hình. Đất màu vàng kim tản ra như bột phấn, bay múa như cánh hoa rơi xuống đất. Cả khoảng đất nháy mắt được bao phủ bởi ánh sáng vàng, màu sắc ấm áp như vụ lúa mùa thu. Bụi vàng quét qua cả đồng ruộng, nhiều nhúm đất chủ động bám sát vào nàng.

Đới Nguyệt đứng trên bờ ruộng, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Chuyện này nàng ta không thể làm được, sau này có muốn gây giống thì cũng cần phải có Thổ Yêu giúp đỡ. Đột nhiên nàng ta nghĩ, có thể đây chính là lý do tại sao Hoàng Nhưỡng không kiêng dè gì mà đưa mầm non cho mình.

—— Bởi vì bản thân nàng ta vĩnh viễn không thể thay thế được Hoàng Nhưỡng.

Mấy năm nay Đới Nguyệt vẫn đi theo hầu hạ Hoàng Nhưỡng. Nàng ta quá hiểu Hoàng Nhưỡng dùng cách gì để từng bước một khống chế Hoàng gia.

Người như nàng không hề ngây thơ vô tội như vẻ bề ngoài. Ngược lại, Hoàng Nhưỡng rất tỉ mỉ, am hiểu trong việc tính kế. Bên ngoài nàng càng dịu dàng bao nhiêu thì bên trong nàng lại càng tàn nhẫn bấy nhiêu.

Đới Nguyệt cắn môi. Cuối cùng, sau một lúc lâu, Hoàng Nhưỡng đã điều chỉnh xong đất.

Đất màu vàng kim một lần nữa tập trung lại trên ruộng, dần biến thành một màu rất đẹp. Hoàng Nhưỡng vừa sửa lại váy áo và tóc mai vừa nói: “Được rồi, gọi tá điền đến dựng mầm lại cho ngay ngắn đi.”

Lúc nãy khi nàng điều chỉnh đất, mầm non ở trong đất bị thổi đến mức nghiêng ngả xiêu vẹo.

Đới Nguyệt vội vàng thưa vâng, lúc này Hoàng Nhưỡng mới rời khỏi.

Ngày hôm sau, Đệ Nhất Thu dẫn theo Lý Lộc và Bảo Võ đến kiểm tra lần hai, mầm non trong đất đã khôi phục sự sống.

“Quả thật là thần kỳ.” Lý Lộc khen ngợi.

Đới Nguyệt nhìn thấy Đệ Nhất Thu thì chạy tới, nở một nụ cười trong vô thức, nói: “Giám Chính đại nhân, đêm qua ta thức trắng một đêm, cuối cùng đã điều chỉnh được đất lần nữa. Quả nhiên mầm non đã được cứu sống.”

Đệ Nhất Thu nhìn thoáng qua toàn bộ mảnh ruộng, gật đầu nhẹ: “Đới Nguyệt đúng là một nữ tử giỏi giang hiếm thấy.”

Đây là lần đầu tiên hắn không gọi nàng ta là Đới Nguyệt cô nương.

Đới Nguyệt say đắm, gương mặt đỏ bừng lên: “Ta… có thể giải quyết chuyện phiền não cho đại nhân, Đới Nguyệt cũng rất… vui vẻ.”

Lý Lộc vừa thấy thì đã hiểu ngay. Người ta cũng nói đến mức này rồi, bản thân hắn mà còn đứng đây thì không hay cho lắm. Lý Lộc lên tiếng: “Giám Chính đại nhân, hạ quan và Bảo Võ đi giúp nhóm tá điền làm chút việc vặt.”

Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, Bảo Võ tỏ vẻ không hiểu nổi—— hai chúng ta đi làm việc?!

Lý Lộc vội lôi kéo hắn rời khỏi ruộng.

Đến khoảng sáu tháng cuối năm, một loại hạt giống lúa tên là “Lương mễ” đột nhiên xuất hiện. Nó có thể chịu hạn cực tốt, không cần có nước vẫn có thể phát triển và kết bông như thường, hơn nữa lá của nó có rất dày, có thể trữ nước.

Năm Thành Nguyên thứ hai, Ti Thiên Giám phát hạt giống xuống, yêu cầu bá tánh trồng loại hạt này.

Tất nhiên việc này cũng không thuận lợi cho lắm.

Sau khi bá tánh gieo trồng loại lúa này, không lâu sau đó đã thu hoạch. Sau đó nữa thì Hoàng gia bị bá tánh mắng cho te tua té tát.

—— Giống lúa này quá ư là khó ăn!

Tuy Hoàng Thự thu được bạc nhưng cũng sẽ không che giấu giúp Đới Nguyệt, lão đẩy Đới Nguyệt ra chịu tội không một chút phân vân. Vì vậy toàn bộ dân chúng đều biết Lương mễ này là từ tay Đới Nguyệt mà ra.

Đới Nguyệt chưa vui được mấy ngày đã rơi vào hoàn cảnh xấu hổ khi bị người đời chỉ trích. Cũng may là có người của Ti Thiên Giám bảo vệ nên mới có thể để nàng ta được sống yên ổn trong Hoàng gia. Nhưng cũng vì vậy mà Hoàng Thự không thích nàng ta chút nào, cả ngày không mắng thì chửi.

May là thời gian hạn hán đã đến.

Nước sông khô cạn, ngàn dặm đất đai đều biến thành cằn cỗi.

Các loại lương thực khác đều héo khô mà chết hết, ngay cả chút vỏ cây hay cọng cỏ bá tánh cũng không tìm nổi. Trong hoàn cảnh như vậy lại chỉ có mỗi Lương mễ là còn sống, tuy thân cây thấp bé nhưng thắng ở chỗ khỏe mạnh, lá và rễ cây rất mọng. Dân chúng khát không chịu được, sau lại phát hiện lá của Lương mễ có nhai sống cũng có thể giải khát. Tuy rằng mùi vị chẳng ra gì nhưng để được sống thì ai còn để ý đến cái này nữa?

Trong thời gian ngắn, tiếng mắng chửi lắng xuống, những lời khen ngợi cũng theo nhau kéo đến.

Cái tên Đới Nguyệt này coi như trong rủi có may, được người đời biết đến!

Mà lúc này, Hoàng Nhưỡng vẫn đang luyện công, chuyện của thiên hạ bị ngăn cách bên ngoài. Đối với người đời thì đây là chuyện lớn của dân chúng, nhưng đối với Hoàng Nhưỡng mà nói thì đây cũng chỉ là một giấc mộng thôi. Đợi đến lúc mộng đẹp kết thúc thì cả thế giới sẽ tỉnh dậy, chỉ có mình nàng là rơi vào vực sâu.

Thời gian của nàng quý báu như vậy, sao còn có tâm trạng đi để ý Lương mễ…

Tận đến ngày Đệ Nhất Thu đến Hoàng gia cầu hôn!