Không Tỉnh

Chương 30: Bồi tội



Bạch Hổ Ti.

Lý Lộc đang kiểm toán thì Đệ Nhất Thu bước vào.

Lý Lộc vội vàng đứng dậy: “Giám Chính đại nhân.”

Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, đi đến ngồi xuống phía sau án thư. Hai tay hắn trống trơn, mặt mũi bí xị nom có vẻ có tâm sự trong lòng. Lý Lộc thấy mặt hắn xám xịt nên cũng không dám hỏi nhiều. Đệ Nhất Thu trầm ngâm một lúc mới nói: “Ngươi đến trấn Tiên Trà tìm gặp Thập cô nương.”

“Dạ?” Da đầu Lý Lộc căng lên, vội hỏi ngay: “Giám Chính đại nhân, ngài tìm nàng ấy để làm gì?” Lần trước ngài đi cầu hôn đã đắc tội không ít với người ta đấy!

Ngón tay Đệ Nhất Thu gõ vào mặt bàn: “Đới Nguyệt chăm sóc Song Xà Quả giúp bệ hạ, nhưng hôm nay mầm cây chết héo rồi.”

Lý Lộc rất thông minh, nghe vậy thì lập tức phản ứng lại ngay: “Nên Giám Chính đại nhân cho rằng người gây giống tài ba thật sự đằng sau lưng Hoàng gia là Thập cô nương?”

Đệ Nhất Thu liếc xéo hắn một cái, mặt thể hiện vẻ “như ngươi nghĩ đấy”.

Bây giờ Lý Lộc không những thấy da đầu tê dại mà còn thấy toàn thân căng thẳng. Hắn lên tiếng: “Ý Giám Chính đại nhân là…”

Chuyện đã tới mức này thì Giám Chính đại nhân còn có ý gì nữa?

Hắn kéo ngăn tủ lấy ra một cái Trân Châu Quan(*), nói với Lý Lộc: “Đưa Trân Châu Quan này của ta đến trấn Tiên Trà, tìm nàng nói chuyện.”

(*) một kiểu đồ dùng để búi tóc cho đẹp, thường được dùng bởi quý tộc.

Bốn chữ “tìm nàng nói chuyện” này rất là cao thâm.

Lý Lộc tìm một hộp gỗ đàn hương cất kỹ Châu Quan, hắn nghĩ vẫn nên giúp cấp trên của mình giữ tí thể diện—— Không phải là xin lỗi người ta hay sao, chứ còn nói cái gì bây giờ nữa.

Trấn trấn Tiên Trà, Hoàng Nhưỡng đang ra sức tu luyện.

Lý Lộc của Ti Thiên Giám không tiếc sử dụng một lá bùa truyền tống, trực tiếp xuất hiện ở Hoàng gia.

—— Ti Thiên Giám của bây giờ chỉ có ngân sách hữu hạn do triều đình chi cho. Giám Chính đại nhân của bọn họ coi như không bột đố gột nên hồ, dù sao hắn cũng không phải là một người toàn năng. Kiểu đồ như bùa truyền tống này còn phải đi mua ở Ngọc Hồ Tiên Tông. Một lá bùa đã có giá trị xa xỉ, thường thì sẽ không dùng đến.

Nhưng tình huống như bây giờ, Lý Giám Phó thật sự phải cắn răng mà làm.

Hắn không để ý đến sự ngăn cản của tôi tớ trong Hoàng gia, cứ thế đi thẳng vào trong tiểu viện của Hoàng Nhưỡng. Mấy nha hoàn thấy không ngăn nổi hắn, chỉ đành mời hắn vào trong sảnh uống trà rồi đi bẩm báo với Hoàng Nhưỡng.

Hoàng Nhưỡng bị người quấy rầy đến việc tu luyện, vốn nàng đã cáu giận rồi, vừa nghe người của Ti Thiên Giám đến đây thì càng không nhịn được phải cười lạnh.

Hoàng Nhưỡng còn chẳng thèm thay đồ, cứ vậy mà mặc một bộ quần áo tập võ đi vào sảnh chính. Trên mặt Lý Lộc thì cười hì hì, trong lòng đã sớm chửi thầm. Hắn đứng dậy vái một lễ trang trọng: “Thập cô nương mạnh khỏe, Lý Lộc có lễ.”

Bây giờ quả thật khá là lễ phép.

Hoàng Nhưỡng hơi cong môi, ngoài cười trong không cười, nói với hắn: “Hóa ra là Lý Giám Phó. Bát Thập Lục điện hạ của các ngươi phái ngươi tới à? Sao, đột nhiên nhớ ra muốn trị tiểu nữ tội bất kính ư?”

Ặc… Lý Lộc cố cười giả lả, nói: “Thập cô nương nói đùa rồi. Giám Chính đại nhân của chúng ta…” Xin lỗi nhé Giám Chính đại nhân, dù sao người đắc tội với người ta cũng là ngài, ngài thông cảm chút vậy! Nụ cười của Lý Lộc vẫn y nguyên, “… rất là hối hận về việc lần trước, cực kỳ tự trách bản thân. Gần đây ngài ấy còn bất an cả ngày lẫn đêm, phái riêng hạ quan đi tặng chút quà để thay lời xin lỗi.”

Nói xong, hắn nâng tay lên, có người ôm một hộp gỗ đàn hương đi vào.

Hoàng Nhưỡng không mở ra, nàng chỉ mỉm cười nhìn Lý Lộc, hỏi hắn: “Nói như thế là Bát Thập Lục điện hạ đang xin lỗi nô gia?”

Giám Chính đại nhân vẫn còn trẻ người non dạ lắm, Lý Lộc thầm thở dài trong lòng, nói: “Đúng vậy. Giám Chính đại nhân đã rút kinh nghiệm xương máu, biết vậy đã chẳng làm, mong cô nương rộng lượng cho.”

Lúc này Hoàng Nhưỡng mới tiện tay mở hộp gỗ ra, bên trong đặt một Trân Châu Quan. Lý Lộc vội nói: “Đây là Trân Châu Quan do chính tay Giám Chính đại nhân làm thủ công, ngài ấy cố ý tặng cho Thập cô nương.”

Hoàng Nhưỡng cầm lấy Trân Châu Quan kia. Không thể phủ nhận, tuy Đệ Nhất Thu còn có tiếng là Đệ Nhất Cẩu nhưng tay nghề của hắn thực sự không tồi. Hoàng Nhưỡng ngắm nghía vài lần, đột nhiên lên tiếng: “Đới Nguyệt gặp rắc rối?”

“Dạ?Dạ!” Lý Lộc lén rùng mình trong lòng—— Thập cô nương này có trí tuệ phi phàm thật đó. Hắn nghĩ vậy, lập tức thấy lo lắng thay cho Bát Thập Lụcđiện hạ nhà mình. Lý Lộc vội nói: “Cái này…cái này…”

Hoàng Nhưỡng xoay xoay Trân Châu Quan trong tay, nàng cất tiếng: “Trân Châu Quan này được chế tác tinh xảo thật.”

Lý Lộc vội hùa theo: “Giám Chính đại nhân nổi tiếng là đại sư thủ công. Những thứ được chính tay ngài ấy làm ra luôn khiến người ta phải tranh cướp. Trân Châu Quan này được nhiều thiên kim tiểu thư ra giá cao nhưng ngài ấy vẫn không chịu bán, có thể thấy nó được Giám Chính đại nhân yêu thích cỡ nào. Bây giờ ngài ấy tặng cho thập cô nương, đúng là thật lòng thật dạ muốn xin lỗi.”

“Thật lòng thật dạ xin lỗi?!” Hoàng Nhưỡng tiện tay ném Trân Châu Quan vào trong hộp, cười lạnh: “Nếu thật sự muốn xin lỗi thì bảo Bát Thập Lục điện hạ của nhà ngươi tự tới mà xin lỗi!”

Lý Lộc gảy gảy mũi một cái.

Cũng may là Bát Thập Lục điện hạ biết tin thì không thấy bất ngờ lắm.

Lý Lộc vừa bẩm báo, hắn đã lập tức chạy tới trấn Tiên Trà. Tuy trấn Tiên Trà cách thượng kinh rất xa, nhưng dù sao bọn họ cũng là người trong tiên môn, chỉ cần bỏ chút tiền thì một ngày đi được vạn dặm cũng không phải nói đùa.

Sau buổi trưa, Bát Thập Lục điện hạ bước vào tiểu viện của Hoàng Nhưỡng một lần nữa.

Hai người theo vị trí của chủ và khách mà ngồi xuống. Vẻ mặt của Bát Thập Lục điện hạ rất nghiêm trọng, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo. Đệ Nhất Thu nói: “Lần trước ngươi châm chọc bổn tọa ngay trước mặt đã là tội bất kính. Theo luật, nặng thì lưu đày cả nhà, nhẹ thì bị tịch thu hết gia sản.” Rõ ràng là hắn không biết Lý Lộc phải khom lưng uốn gối như thế nào, vẫn cứ làm ra vẻ của một trọng thần triều đình: “Nhưng bổn tọa thấy ngươi mới vi phạm lần đầu nên không so đo.”

Hoàng Nhưỡng hết sức phối hợp với màn diễn của hắn, nàng cười bảo: “Bát Thập Lục điện hạ đúng thật là đại nhân đại lượng. Vậy thì không biết hôm nay điện hạ tới là có chuyện gì?”

Khóe miệng Đệ Nhất Thu giật giật, nói: “Bổn tọa luôn rộng lượng với Hoàng gia. Nhưng lần này nha hoàn Đới Nguyệt của ngươi phạm phải tội nặng, bổn tọa cũng không cứu được nàng ta. Lần này nếu không thể giải quyết hợp lý thì chỉ sợ cả Hoàng gia cũng bị liên lụy. Đến lúc đó, hừ, chắc không phải chỉ lưu đày là xong đâu.”

“Ồ?” Hoàng Nhưỡng nghe thấy lời đe dọa này, nàng không chỉ không hoảng sợ mà thậm chí còn thấy buồn cười. Nàng cầm chén trà lên nhấp một ngụm, nói: “Không biết Đới Nguyệt phạm phải tội gì mà nghiêm trọng đến thế?”

Bát Thập Lục điện hạ nói: “Nàng được gọi đến thượng kinh để giúp bệ hạ chăm sóc một gốc cây ăn quả biến dị quý hiếm, ai ngờ được nàng ta chăm sóc kiểu gì mà lại để mầm chết héo. Đường đường là một người gây giống mà lại làm ra sai lầm như thế, chẳng lẽ không nghiêm trọng hay sao?”

“Nghiêm trọng chứ, tất nhiên là nghiêm trọng rồi.” Hoàng Nhưỡng uống một hớp trà, chậc lưỡi một cái, nói tiếp: “Ôi, nếu là bệ hạ đích thân gọi, vậy tội của nàng ta là tội chết rồi.”

“Hừ, ngươi biết thì tốt.” Bát Thập Lụcđiện hạ nói: “Nếu ngươi có thể kịp thời cứu mầm cây thì Hoàng gia còn có một đường sống. Nếu không thì đừng trách bổn tọa không niệm tình.”

—— Thứ chó má này, còn dám chơi trò này với bà đây? Ngươi uống nước tắm của bà đây đi!

Hoàng Nhưỡng gật đầu, trịnh trọng nói: “Bát Thập Lục điện hạ nói đúng, việc đã đến mức này, vậy mời điện hạ lấy khế ước bằng chứng ra. Nếu Hoàng gia có phải xét nhà rồi diệt tộc thì cũng không oán thán một lời.”

“Bằng, bằng chứng gì?” Đệ Nhất Thu khựng lại.

Hoàng Nhưỡng ngạc nhiên: “Đương nhiên là bằng chứng triều đình hoặc là bệ hạ đã ký kết khế ước gây giống với Hoàng gia. Không dối gì Bát Thập Lục điện hạ, phần lớn việc làm ăn mấy năm nay của Hoàng gia đều qua tay của tiểu nữ. Mỗi một đơn hàng đều có khế ước, giấy trắng mực đen không được thiếu cái nào. Nếu triều đình muốn Hoàng gia gây giống cây hiếm thì chắc chắn phải có bằng chứng, đúng chứ?”

“Cái này…” Giám Chính đại nhân choáng váng.

Hoàng Nhưỡng thấy vậy thì nhăn mày lại: “Không lẽ triều đình không có?”

Tất nhiên là Giám Chính đại nhân không có rồi. Hoàng đế tự hạ chiếu trực tiếp gọi Đới Nguyệt vào cung chứ không phải gọi Hoàng gia.

Gương mặt của Hoàng Nhưỡng tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Không lẽ Bát Thập Lục điện hạ ngầm giao ước gì với nha đầu Đới Nguyệt, nên mới gạt Hoàng gia lén làm cuộc mua bán đó đấy chứ?” Vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc: “Điện hạ, Đới Nguyệt chỉ là nô tỳ, nàng ta không thể tự gây giống cây. Đây là quy định ai ai cũng biết. Bây giờ điện hạ không tuân theo quy định làm xảy ra chuyện không mong muốn thì thôi, đã thế lại còn gây ảnh hưởng lớn đến danh dự của Hoàng gia chúng ta. Vậy ngài nói bây giờ nên làm gì mới tốt đây?”

Giám Chính đại nhân sờ mũi, biểu cảm như uống phải năm bồn nước tắm. Sau đó hắn như thể đã đeo mặt nạ lên, thay đổi sắc mặt trong một chớp mắt. Hắn nói: “Thập cô nương không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà còn có trí tuệ hơn người. Quả thật làm tại hạ kính trọng không thôi.”

“Không dám nhận không dám nhận.” Hoàng Nhưỡng cũng cười hì hì, “Tiểu nữ tử sợ một ngày Bát Thập Lục điện hạ lại yêu cầu cưới vị cô nương nào đó, xong lại “tiện tay” cầu hôn tiểu nữ tử thì không hay lắm.”

… Nữ nhân này thù dai quá đi! Trong lòng Giám Chính đại nhân nghiến răng nghiến lợi, trên mặt vẫn cười như có gió xuân thổi qua: “Việc đó quả thật là do tại hạ cân nhắc không cẩn thận, đã mạo phạm giai nhân rồi. Tại hạ đã sai.”

Bây giờ cũng biết sai cơ đấy? Hoàng Nhưỡng đổi tư thế ngồi, nói: “Không dám không dám. Bát Thập Lục điện hạ có xuất thân tôn quý, sao có thể nhận sai với tiểu nữ tử chứ?”

Giám Chính đại nhân nhìn trái nhìn phải, hắn thấy bốn bề im lặng không người mới yên tâm hỏi: “Không biết thập cô nương muốn tại hạ xin lỗi thế nào mới dập được lửa giận trong lòng đây?”

Thật sự là thái độ cực kỳ hèn mọn. Mà dù sao cũng chẳng có ai thấy được, cứ coi như không có gì xảy ra đi.

Hoàng Nhưỡng chậm rãi uống thêm hớp trà. Thứ chó má, phục ta chưa? Hử? Phục chưa?

Giọng nói của nàng vừa nhẹ vừa dịu dàng: “Sao ta dám chứ. Chỉ có điều tiểu nữ biết Giám Chính đại nhân rất giỏi làm thủ công, có thể bện Băng Ti thành dây, đính được đá San Hô thành dây ngọc.” Dây ngọc này là món quà mà lúc Đệ Nhất Thu ở Bạch Cốt Nhai đã tặng cho nhóm y nữ. Tới khi hắn vào trong mộng lại tặng thêm một cái cho Đới Nguyệt. Hoàng Nhưỡng nói chậm rãi: “Ta nhìn thấy thì yêu thích vô cùng, cũng muốn xin điện hạ thưởng cho.”

Điều này quá ư là đơn giản.

Bát Thập Lục điện hạ vội nói: “Chuyện nhỏ không tốn bao nhiêu sức!”

Hoàng Nhưỡng lại nở một nụ cười vừa ngọt ngào vừa dịu dàng: “Nếu là chuyện nhỏ thì mời Bát Thập Lục điện hạ bện hẳn năm trăm sợi đi.” Nói xong, nàng còn giải thích một câu: “Dù sao thì cô nương trong Hoàng gia đông lắm, nếu ít quá thì sợ là không đủ để chia.” Dù sao thì ngươi thích bện mà, cho ngươi bện đủ luôn!

Năm…năm trăm sợi…

Nhưng Đệ Nhất Thu có việc phải nhờ người ta, hắn còn cách nào nữa? Bát Thập Lục điện hạ nghiến răng nhả ra một chữ: “Được!”

—— Đại trượng phu co được duỗi được!

Cũng vào đêm đó, Hoàng Nhưỡng theo Đệ Nhất Thu vào Thượng Kinh.

Tất nhiên lúc này Giám Chính đại nhân chưa có nhiều xe ngựa dùng để đi đường lúc khẩn cấp, bởi vậy hắn chỉ sử dụng bùa truyền tống, tuy nhanh nhưng mà đắt.

Hoàng Nhưỡng không quen đi bằng bùa này. Một luồng ánh sáng mạnh mới lóe lên, trước mắt nàng đã hiện lên một màu trắng xóa. Nàng choáng váng, lập tức nghiêng ngả. Vừa mới hơi lảo đảo, Giám Chính đại nhân bên cạnh đã vươn tay ra đỡ. Hoàng Nhưỡng dựa vào cánh tay kia, nàng chỉ thấy cánh tay hắn như có sức mạnh của ngàn quân, vững chãi như núi.

Đợi đến lúc nàng đứng vững mới đẩy hắn ra, còn thầm chép miệng nhớ lại mùi vị.

—— Thứ chó má này cũng cho người ta được chút cảm giác an toàn đó chứ.

Đúng lúc này, có bốn người đứng ở bên ngoài pháp trận. Hoàng Nhưỡng nhìn hoa văn trên áo họ đã nhận ra đó là người của Chu Tước Ti. Tất cả hành lễ với Đệ Nhất Thu: “Giám Chính đại nhân.”

Đệ Nhất Thu gật đầu, nói: “Đới Nguyệt được sắp xếp ở Thiên Uyển trong cung, ta dẫn Thập cô nương qua đó.”

Sao Hoàng Nhưỡng có thể răm rắp nghe theo hắn được. Nàng bước ra khỏi pháp trận, nói: “Bổn cô nương muốn tạm nghỉ ngơi một đêm đã, ngày mai mới vào cung.”

Nàng vừa nói vừa ra khỏi Chu Tước Ti, bước về phía Huyền Vũ Ti.

Đệ Nhất Thu đành phải đi theo nàng, hắn nói: “Chuyện Song Xà Quả là việc đang bị bệ hạ thúc giục, không thể trì hoãn thêm được nữa.”

Hoàng Nhưỡng chỉ cắm đầu đi, nàng đang thấy hơi lâng lâng. Lúc này sắc trời đã không còn sớm, ánh chiều tà bắt đầu phủ lên. Ti Thiên Giám của trăm năm trước và trăm năm sau vẫn giữ nguyên bố cục như cũ, chỉ có điều bây giờ vẫn chưa có nhiều người. Rất nhiều chỗ trang trí không được tỉ mỉ lắm, chữ “nghèo” mơ hồ hiện lên khắp nơi.

Lúc đi ngang qua một nơi, Hoàng Nhưỡng cố ý liếc qua—— năm Thành Nguyên thứ năm ở ngoài mộng, chỗ này là nơi chính tay nàng trồng cây mai Niệm Quân An. Nhưng bây giờ thì cây mai đó vẫn chưa được trồng.

Người trong Huyền Vũ Ti còn ít hơn, có khi cả ngày cũng không nhìn thấy ai. Hoàng Nhưỡng thuận miệng nói: “Ngài ấy có giục thêm tí nữa cũng chả sao.”

“Lệnh vua khó trái. Ngươi dám trì hoãn như vậy, chứng tỏ là đang coi rẻ triều đình…” Giám Chính đại nhân còn định đe dọa Hoàng Nhưỡng một phen.

Hoàng Nhưỡng ăn ngay nói thật: “Ta bị chóng mặt do cái bùa truyền tống vứt đi kia của ngươi…”

Nói xong, nàng che miệng chạy nhanh, chống tay vào một thân cây mà nôn khan.

Giám Chính đại nhân: “…”

Được rồi, xem ra tối nay nàng có vào cung cũng không làm nên trò trống gì.

Giám Chính đại nhân chờ nàng nôn xong, hắn đang định đưa nàng đến phòng cho khách thì tự nàng đã bước về phía trước. Đầu Hoàng Nhưỡng thì choáng, bước chân thì phù phiếm không có sức, quả thật là… mấy năm nay tu võ cũng bằng không rồi.

Nàng ngáp một cái, cảm thấy trong lòng hơi phiền muộn, đầu vừa đau vừa căng lên. Hoàng Nhưỡng chọn một gian phòng ngủ, đẩy cửa đi vào. Bàn ghế và giường tủ bên trong đều trông rất quen thuộc, đằng sau còn có một khoảng không được cách ra, bên trong đặt một bồn tắm—— Hoàng Nhưỡng hiểu quá rõ ràng.

Nàng đi vào ngồi xuống giường, nói với Đệ Nhất Thu: “Chờ đến lúc ta xem mầm cây, ta sẽ viết ra một danh sách những thứ cần mua. Song Xà Quả nghe lạ lắm, ta chưa gặp bao giờ. Có lẽ ta phải tìm ít tài liệu về cây đó.”

Đệ Nhất Thu rất tự nhiên cúi người cởi giày và tất cho nàng, hắn nói: “Việc này không cần cô nương phải mở lời, Phúc công công trong cung sẽ tự lo.”

Hoàng Nhưỡng ừ một tiếng, đột nhiên nàng thấy chân hơi lạnh. Vừa cúi đầu, Hoàng Nhưỡng đã thấy Đệ Nhất Thu cởi đôi giày thêu của nàng, đặt ngay ngắn ở bên cạnh giường. Còn tất trái của nàng cũng bị hắn cởi xong xuôi, lúc này hắn đang nâng chân phải của nàng, tay đang cởi nút thắt của tất bên phải.

Hoàng Nhưỡng trợn to mắt, thình lình nhận ra đây là phòng ngủ của Đệ Nhất Thu! Đúng là thói quen được Đệ Nhất Thu hầu hạ ra tới ngoài mộng mà!

Rõ ràng là Đệ Nhất Thu còn khiếp hồn hơn cả nàng. Hắn vẫn đang cầm tất của Hoàng Nhưỡng, nhìn mặt nàng rồi lại nhìn chân nàng. Đường đường là Giám Chính đại nhân vậy mà lúc này lại không biết nên để tay vào đâu. Hoàng Nhưỡng nhấc chân đá thẳng vào ngực của Đệ Nhất Thu, hắn ngã ngửa ra sau.

—— Do hắn còn chưa lấy lại tinh thần, không thì cũng không đến mức ngã ra.

Đệ Nhất Thu lảo đảo chạy ra khỏi cửa, Hoàng Nhưỡng không để ý đang để chân trần, nhảy vội xuống đóng chặt cửa lại phát ra một tiếng “rầm”. Giám Chính đại nhân suýt nữa bị cửa đập cho xẹp cả mũi.

Hắn ngẩn ra một lúc lâu vẫn không thể tin được —— sao mình lại cởi tất cho nàng? Còn đáng sợ hơn là nếu Hoàng Nhưỡng không ngăn lại, thậm chí hắn còn định cởi quần áo của nàng để treo lên luôn…

Sao mình có thể làm công việc thấp kém một cách tự nhiên thành thạo như thế cơ chứ? Cứ như thể mình đã làm việc này rất nhiều lần giúp nàng rồi.

Lẽ nào mình lại có nô tính(*) trong vô thức khi ở trước mặt nàng?

(*)Nô tính: Tính quen chịu khổ, quen với việc hầu hạ chủ nhân của người ở.

Giám Chính đại nhân vừa đi vừa sắp xếp lại suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy sợ.

Đệ Nhất Thu đi đến thư phòng, vừa cúi đầu đã thấy bản thân vẫn đang cầm một chiếc tất của Hoàng Nhưỡng.

Giám Chính đại nhân dám thề với trời, chắc chắn là hắn không có sở thích kỳ lạ gì. Nhưng mà chiếc tất kia được dệt từ lụa trắng, bên trên còn có hai dải lụa làm xà cạp, cầm ở trên tay thật sự là khiến người ta phải đỏ mặt. Hắn lại tưởng tượng đến bàn chân nhỏ trắng muốt mới rồi đạp vào ngực mình.

Vậy mà Giám Chính đại nhân lại thấy hài lòng khó tả.

—— Đúng là làm người ta thấy khó hiểu mà.

Giám Chính đại nhân ngồi sau án thư định xử lý công văn, tránh cho suy nghĩ linh tinh. Nhưng không hiểu sao hắn đột nhiên thấy mấy công văn này trở nên nhạt nhẽo vô cùng.

Đệ Nhất Thu cầm một quyển công văn lên nhìn hồi lâu, bên trong viết đầy chữ. Trong lòng Giám Chính đại nhân thì lại thấy khấp khởi do độ ấm từ bàn chân đá vào ngực mình kia.

Một lúc sau, hắn ném công văn qua một bên, dự định ngủ một đêm ở thư phòng.

Đệ Nhất Thu lăn qua lộn lại bao nhiêu lâu vẫn không thấy buồn ngủ, chỉ nghĩ đến vị mỹ nhân trong phòng kia không biết đã ngủ hay chưa. Giám Chính đại nhân cầm một bản vẽ pháp khí, lật ra mặt sau. Hắn vừa nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của mỹ nhân vừa cầm bút than vẽ loạn.

Cuối cùng, tầm mắt của Giám Chính đại nhân dừng ở chiếc tất màu trắng nằm bên góc bàn mà thao thức cả một đêm.

Hoàng Nhưỡng được ngồi trên chiếc giường quen thuộc nên rất vui vẻ.

Thật ra nơi này không hoa lệ bằng lúc ở ngoài mộng cảnh, ít nhất thì trên màn không đính nhiều châu ngọc như thế. Nhưng được cái là cách trang trí vẫn khá là đơn giản, thoạt nhìn không có gì khác biệt với trăm năm sau.

Điều này làm cho người ta có cảm giác thời gian bị hỗn loạn.

Hoàng Nhưỡng ngả người lên giường. Giường của Đệ Nhất Thu rất sạch sẽ, trừ chăn gối được gấp ngay ngắn thì không còn thứ gì khác. Mấy ngày nàng nằm trên chiếc giường này ở ngoài mộng cũng không tìm thấy chỗ nào đáng chê trách.

Hoàng Nhưỡng kéo chăn ra, nhắm mắt lại.

—— Thật ra cũng không cần phải thấy xấu hổ đúng không? Rốt cuộc thì Đệ Nhất Thu ở ngoài mộng không chỉ cởi tất cho nàng mà còn mặc quần hộ nàng, trước đó cũng tắm cho nàng bằng năm bồn nước…

Thôi, kệ đi.

Hoàng Nhưỡng dang tay dang chân thành hình chữ đại (大), nàng đau đầu nên chỉ một lát đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Dưới ánh nến và tiếng chảy của đồng hồ nước, Hoàng Nhưỡng ngủ một giấc thẳng đến hừng đông.