Không Tỉnh

Chương 32: Kiến thức 



Hoàng quan, Thiên Uyển.

Phúc công công giao Song Xà Quả và cả điển tịch về loài cây này cho Hoàng Nhưỡng. Sau đó hắn ta cầm theo danh sách Hoàng Nhưỡng đưa đi mua đồ.

Quả thật là hắn ta rất sốt ruột. Dù gì cũng là cây do chính hoàng thượng cẩn thận giao cho, vừa mới đưa cho người ta chăm mà đã chết thì còn ra thể thống gì? Nếu thật sự trách tội thì tất nhiên là Đới Nguyệt có tội, mà hắn ta cũng không thoát được liên quan.

Ánh mặt trời trong viện chiếu vừa đủ.

Hoàng Nhưỡng nằm trên ghế lật xem mấy quyển điển tịch. Đới Nguyệt đứng hầu ở một bên, cúi đầu không dám hó hé gì. Một lúc lâu sau, Hoàng Nhưỡng mới nói: “Đới Nguyệt, ngươi có nằm mơ không?”

“Mơ?” Trong lòng Đới Nguyệt có quỷ, giọng điệu cũng thấp thỏm, nàng ta nói, “Nô tỳ không biết Thập cô nương đang chỉ điều gì. Nếu là ngủ thì ai cũng sẽ mơ.”

Hoàng Nhưỡng gật đầu, nói: “Ta cũng đã từng mơ. Trong mơ, một năm nào đó ta đã gặp một nam nhân không tệ, chỉ có điều hắn không hài lòng với xuất thân của ta. Để được lọt vào mắt xanh của hắn, ta đã phải phí bao nhiêu công sức.”

Đới Nguyệt nghe mà mơ hồ, nhưng nàng ta cũng không dám nói chen vào. Hoàng Nhưỡng tiếp tục nói: “Cuối cùng ta cũng đã thành công, thế nhưng hắn không yên tâm, thầm điều tra mọi chuyện có liên quan đến ta. Vốn dĩ ta che giấu cũng khá tốt, vấn đề là sau đó có một nha hoàn trong phòng ta để được tự do mà đã kể cho hắn nghe một vài chuyện, hơn nữa còn thêm mắm dặm muối vào.”

“Trong phòng cô nương sao lại có một người như vậy chứ?” Đới Nguyệt không hiểu ra sao. Dù gì cũng chỉ là giấc mơ, chẳng lẽ còn coi là thật?

Hoàng Nhưỡng nói: “Đúng vậy. Cho nên trong cảnh cuối cùng của giấc mơ, thật ra ta sống không tốt lắm. Ta cố hết sức đi múc trăng dưới nước, cuối cùng chỉ là bi kịch dã tràng xe cát mà thôi.”

Đới Nguyệt không rõ nàng đang ám chỉ điều gì, nàng ta chỉ đành nói: “Cô nương suy nghĩ nhiều nên đêm mới mơ thôi. Bọn ta đều trung thành với cô nương, tuyệt đối không hai lòng. Lần này phụng chiếu chỉ, Đới Nguyệt không thể bẩm báo lại với cô nương cũng là do chiếu giục gấp quá. Đới Nguyệt hết lòng trung thành và tận tâm với cô nương, có nhật nguyệt chứng giám.”

Nàng ta thấy Hoàng Nhưỡng không có vẻ gì dao động bèn quỳ xuống chỉ lên trời: “Những năm này Thập cô nương đối xử với ta như người nhà, Đới Nguyệt thề, nếu ta có nửa điểm lòng dạ khác thì sẽ chết không được tử tế. Nếu Thập cô nương nghi ngờ Đới Nguyệt thì không bằng đánh chết ta, như vậy sẽ khiến cô nương yên tâm.”

“Nghiêm trọng thế cơ à?” Hoàng Nhưỡng bật cười, ra hiệu cho nàng ta đứng lên. Nàng nói, “Ta mệt rồi, ngươi đọc cho ta nghe đi.”

Đới Nguyệt thấy Hoàng Nhưỡng không trách tội nàng ta, trong lòng mới thấy yên tâm một chút. Nàng ta cầm lấy sách bắt đầu đọc về lai lịch của Song Xà Quả.

Hoàng Nhưỡng nhắm mắt lại, dần dần nàng đã hiểu chuyện của Song Xà Quả này là như thế nào. Hóa ra nó vốn là vật quý mà một loài dị thú kịch độc là Hủy Xà sinh ra đã bảo hộ. Mỗi một Song Xà Quả đều cần có nọc độc của Hủy Xà bôi liên tục trong nhiều năm mới có thể sống được.

Dị thú như Hủy Xà bây giờ cũng cực kỳ hiếm thấy, vì vậy nên Song Xà Quả cũng trở nên quý giá.

Mà Song Xà Quả nhờ có nọc độc của Hủy Xà tẩm bổ, ba mươi năm nở hoa một lần, ba mươi năm nữa mới kết quả.

Mỗi lần kết quả đều sinh ra hai trái cây một đen một trắng. Trái màu đen cực kỳ độc, mỗi khi Hủy Xà ăn quả màu đen đó thì sẽ mọc thêm một Xà Văn(*), tu vi tăng mạnh. Còn trái màu trắng có thể giải trăm loại độc trong thiên hạ, vì thế nên mỗi lần Song Xà Quả kết quả thì Hủy Xà sẽ hủy đi trái màu trắng, chỉ để lại mỗi hạt của nó.

(*) Xà Văn: hoa văn trên da rắn

—— Cả Song Xà Quả chỉ có hạt của trái màu trắng mới có thể mọc ra cây mới. Chờ đến lúc Hủy Xà có đời sau, lão Hủy Xà sẽ giao hạt trái màu trắng cho Hủy Xà nhỏ rồi đuổi nó ra khỏi sào huyệt.

Hoàng Nhưỡng nghe Đới Nguyệt đọc xong, đột nhiên nàng nhớ tới một sự kiện khác—— Ở ngoài mộng, lúc Đệ Nhất Thu ở Bạch Cốt Nhai đã từng nói đến một chuyện xưa. Hắn nói hơn trăm năm trước, lúc Miêu Vân Chi đang du ngoạn ở Thượng Kinh thì hoàng đế Sư Vấn Ngư đã tìm đến hỏi lão về cách để trường sinh. Miêu Vân Chi đã nói một câu để châm chọc Sư Vấn Ngư: “Người phàm đều tuân theo mệnh trời, chỉ có dị thú mới có thể sống được ngàn năm. Nghe đồn thế gian có Hủy Xà tuổi thọ vô biên, nếu bệ hạ mong được trường sinh, sao không lấy máu Hủy Xà để đắp nặn lại thân thể, kéo dài tuổi thọ?”

Chỉ một câu này mà đã mang đến tai họa trăm năm.

Bây giờ Song Xà Quả này có phải cũng có liên quan không?

Trong lòng Hoàng Nhưỡng thấy không yên tâm. Một lúc sau, nàng không nhịn được nói: “Ngươi đến Ti Thiên Giám xem Giám Chính đại nhân có rảnh không, mời qua đây một chuyến.”

Đới Nguyệt đặt sách xuống. Lúc nhắc tới Đệ Nhất Thu, nàng ta rất lo lắng—— Vốn dĩ Đệ Nhất Thu đã chọn ra ngày để thành thân, nhưng hôm nay xảy ra chuyện như thế này, chỉ sợ việc này cũng không thành rồi. Nàng ta vâng một tiếng, đi ra ngoài Thiên Uyển.

Ti Thiên Giám.

Đệ Nhất Thu ra lệnh cho Bạch Khinh Vân đưa Hoàng Nhưỡng vào cung, còn hắn thì trở về phòng ngủ chuẩn bị đổi quan phục. Đệm chăn trong phòng ngủ vẫn chỉnh tề như chưa từng bị chạm qua, hắn nghĩ tới đêm qua nữ nhân đó ngủ ở đây, nhưng lạ là bản thân lại không cảm thấy ghét bỏ.

Chỉ có điều vừa nghĩ đến lúc nãy hắn bị nàng dồn vào góc tường, Giám Chính đại nhân như bị nghẹn đến tận họng.

—— Tuy hắn bị hoàng thất xóa tên, nhưng tốt xấu gì cũng là người có thân phận tôn quý. Phần lớn những người mà hắn gặp trong cuộc đời đều là người hầu hoặc cấp dưới, trong đó đương nhiên là có rất nhiều nữ nhân. Nhưng các nàng ở trước mặt hắn vẫn vâng vâng dạ dạ, các tiểu thư thì giữ nghiêm lễ giáo, nào có người ngả ngớn như thế trước mặt Đệ Nhất Thu bao giờ?

Huống chi Giám Chính đại nhân giỏi đúc khí, chưa được thầy dạy đã tự học được. Về sau Sư Vấn Ngư thấy không động được vào Tiên môn, biết thế lực triều đình còn yếu, lại thấy Đệ Nhất Thu có thiên phú phi thường mới mời thầy giỏi cho hắn.

Cả đời của Đệ Nhất Thu, tính từ lúc bé đến giờ vẫn luôn ở Đúc Khí Cục.

Chỗ đó thì làm gì có nữ nhân… Sau này vất vả lắm mới gặp được một Chu Tương, ấy vậy mà lại là người cũng học nghề đúc khí. Đệ Nhất Thu không thấy nam với nữ khác nhau chỗ nào, hắn không nhường nhịn, cũng chẳng thèm lấy lòng nữ nhân.

Lẽ tất nhiên là hắn cũng chẳng có nữ nhân nào bên cạnh.

Sau này Đệ Nhất Thu gặp được Hoàng Nhưỡng.

Lần đầu nhìn thấy nàng cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua hắn thấy nàng có vẻ xinh đẹp mà thôi. Má hồng bộ xương trắng(*), Giám Chính đại nhân đúc khí nhiều năm nên sớm có thể thông qua vẻ ngoài nhìn thấu bản chất của vật.

(*)Má hồng bộ xương trắng: Vẻ ngoài có đẹp đến đâu thì bên trong cũng chỉ là bộ xương.

Đệ Nhất Thu khách sáo với Hoàng Nhưỡng đương nhiên là vì tài năng gây giống của nàng. Mỗi năm triều đình đều đau đầu vì vấn đề gây giống tốt, chi tiêu không biết bao nhiêu cho mặt này, đã thế Giám Chính đại nhân còn tính toán chi li.

—— Nếu bản thân có thể cưới được một người vợ là Thổ Yêu am hiểu gây giống thì chẳng phải có thể tiết kiệm được khoản tiền này ư?

Rõ ràng là Giám Chính đại nhân còn không thèm quan tâm xem mình có thích người ta hay không.

Nữ nhân trong thiên hạ này có gì khác nhau đâu? Nếu cưới về nhà thì đối xử tử tế là được. Nữ nhân có tốt đến mấy cũng đâu có thú vị bằng đúc khí? Cho nên cần gì phải quan tâm có thích hay không.

Cũng vì nghĩ thế nên hắn mới cố tình đến trấn Tiên Trà. Sau khi phát hiện ra tài năng gây giống bắt nguồn từ tay Đới Nguyệt, hắn lập tức xin cưới nàng ta làm thiếp, thậm chí không thèm để bụng việc đắc tội với Hoàng Nhưỡng.

Bây giờ ấy hả? Thoạt nhìn năng lực gây giống của Đới Nguyệt chẳng thể so bì với Hoàng Nhưỡng, tất nhiên là Giám Chính đại nhân không còn muốn cưới nữa. Hắn không thấy áy náy gì cả. Bản thân Đệ Nhất Thu làm người cũng giống như lúc đúc khí, hắn phân chia rất rõ ngoại hình và công dụng.

Nhưng từ hôm qua đến giờ, hắn càng lúc càng kỳ lạ.

Thân là Đại sư thủ công, việc suy nghĩ miên man cũng không có gì lạ, thế nhưng nghĩ đến mức miệng khô lưỡi khốc, trong lòng cứ rối như tơ vò thì không đúng cho lắm.

Trong một đêm mà dường như hắn đã đột nhiên hiểu ra, giữa nữ nhân với nữ nhân cũng có sự khác nhau.

Có lẽ Hoàng Nhưỡng nói đúng, hắn chưa có nhiều kiến thức về nữ nhân. Nhưng mà một vị Đại sư thủ công sao có thể để cho mình thiếu hụt kiến thức được? Thậm chí còn bị người ta châm biếm nữa?

Đến giờ cơm trưa, Giám Chính đại nhân gọi hai Giám Phó, bốn Thiếu Giám vào thư phòng.

Lý Lộc, Bảo Võ, Bạch Khinh Vân, Đàm Kỳ, Chu Tương, Tông Tử Phức nhanh chóng tập trung, cúi đầu đứng nghiêm chờ Giám Chính đại nhân nhà mình ra lệnh. Đệ Nhất Thu ngồi sau án thư, ngón tay khớp xương rõ ràng gõ gõ mặt bàn. Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Hôm nay đi ăn trưa ở bên ngoài.”

Thế này là có việc vui à… Nhóm người Lý Lộc liếc nhìn lẫn nhau. Con người của Đệ Nhất Thu vốn không thích xã giao, hắn toàn ăn cơm ở nhà ăn, có mấy khi mời khách đâu?

Lý Lộc đành mở miệng hỏi: “Xin hỏi Giám Chính đại nhân muốn đi Thái Bạch Lâu hay là Thực Ma Phường?”

Đệ Nhất Thu không uống rượu bao giờ. Hắn luôn cảm thấy uống rượu sẽ ảnh hưởng đến độ linh hoạt và vững chắc của đôi tay. Lý Lộc đề xuất hai nơi không tồi, ai ngờ Đệ Nhất Thu lại nói: “Đi Bão Cầm Quán.”

“Bão, Bão Cầm Quán…” Không chỉ Lý Lộc mà tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Một lúc lâu sau, Bạch Khinh Vân tỏ vẻ đồng cảm, nhắc nhở hắn: “Giám Chính đại nhân, Bão Cầm Quán này… là…” Hắn còn chưa nói hết câu, Đệ Nhất Thu đã tiếp lời, “Là nơi có không ít cô nương?”

Hả? Bạch Khinh Vân đành căng da đầu trả lời, “Đúng vậy.”

Nói xong, hắn nhanh chóng vớt vát thể diện hộ Giám Chính đại nhân nhà mình: “Nơi hỗn loạn như thế sẽ ảnh hưởng đến nhã hứng của Giám Chính đại nhân.”

Mấy người khác liên tục gật đầu. Đương nhiên không ai dám nói lời thật lòng.

—— Ai cũng biết ban ngày Giám Chính đại nhân bận xử lý việc chính, ban đêm lại bận rộn đúc khí. Hắn không thành thân, kiến thức thiếu hụt, nhỡ đâu bị dọa sợ thì không hay cho lắm.

Nhưng Đệ Nhất Thu nghe xong lại nói: “Không, hôm nay bổn tọa đang muốn đi nơi trăng gió như thế một chút.”

!!!!

Nhóm Lý Lộc không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ—— Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây đấy à? Cục sắt ngàn năm thông suốt rồi.

Chu Tương đứng một bên nhỏ giọng hỏi: “Giám Chính đại nhân đi chỗ đó làm gì?” Lời này của nàng đã chọc vào đúng điểm mấu chốt, mấy người còn lại đồng loạt nhìn về phía Đệ Nhất Thu.

Vẻ mặt Giám Chính đại nhân nghiêm túc, chậm rãi nói: “Muốn học thêm một chút kiến thức về nữ nhân.”



Được rồi… được rồi. Lần này đúng thật là… trưởng thành rồi. Nhưng mà ngươi không thể lén đi được à? Sao phải dẫn theo bọn ta chứ….

Lý Lộc thấy da đầu tê dại, nói: “Chúng hạ quan… sẵn lòng phụng bồi.” Vừa dứt lời, hắn quay qua dặn dò Bạch Khinh Vân: “Ngươi lập tức đến Bão Cầm Quán sắp xếp đi!”

Sao Bạch Khinh Vân còn chưa hiểu? Hắn nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Chu Tương tỏ vẻ khó hiểu, nhỏ giọng nói: “Nhưng sao ta phải đi cùng các ngươi để tìm hiểu thêm kiến thức về nữ nhân chứ? Rảnh thế thì ta tự cởi quần áo, muốn kiến thức gì mà chả có?” . Truyện Kiếm Hiệp

Tất nhiên là không có ai quan tâm đến nàng.

Các ngươi quên rồi ư, ta cũng là nữ nhân mà! Vẻ mặt Chu Tương tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Buổi chiều, Bão Cầm Quán tuyên bố hôm nay đóng cửa, có vẻ như do có khách quý đến bao hết. Nhưng rốt cuộc là khách quý nào thì chủ quán không nói ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, xe ngựa của Ti Thiên Giám đã đến bên ngoài quán. Giám Chính đại nhân Đệ Nhất Thu dẫn theo nhóm thuộc hạ đắc lực của hắn đi vào, cả nhóm cùng đi học hỏi kiến thức.

Lý Lộc và Bảo Võ đi hai bên trái phải. Bảo Võ cảm thán: “Giám Chính đại nhân của chúng ta trưởng thành rồi. Nhớ lúc trước khi lão Bảo ta đây mới gặp hắn, hắn mới cao có bằng này…”

Bảo Võ nâng tay so đến đùi, nói: “Bây giờ đã có thể dẫn chúng ta đi phiêu kỹ(*)…”

(*)Phiêu kỹ: đi lầu xanh

Lý Lộc lập tức trừng mắt nhìn hắn một cái: “Bảo Giám Phó!”

Bảo Võ không nói nữa.

Hai vị Giám Phó, bốn vị Thiếu Giám đi với cấp trên của mình tới nơi thế này khó lòng thoải mái được. Mọi người ngồi xung quanh bàn, chủ quán tiến lên chiêu đãi nên tất nhiên rượu và đồ ăn đều không thể qua loa. Nhưng mấy thứ này hiển nhiên không lọt vào mắt của Giám Chính đại nhân, hắn hỏi: “Sao không thấy cô nương?”

Được đó nha tiểu tử, trực tiếp vậy cơ đấy!

Tuy đây là lần đầu chủ quán tiếp đãi vị khách quý này, nhưng nàng ấy lại rất thích người trực tiếp như vậy!

Hơn nữa vị khách này vô cùng tuấn tú, đêm nay không biết là cô nương nào có phúc như thế. Nàng ấy cười nói: “Hiếm khi Giám Chính đại nhân tới đây, tiểu nhân nào dám chậm trễ? Các cô nương, hôm nay có khách quý tới, chính là vị Đại sư thủ công nổi tiếng trên triều. Các ngươi có thể lọt vào mắt ngài ấy không phải xem bản lĩnh!”

Nàng ấy vừa dứt lời, đột nhiên các cô nương từ trên lầu hai ùa tới. Bão Cầm Quán khác với những nơi trăng gió khác, đương nhiên phong cách cũng cao nhã hơn. Tuy các cô nương ăn mặc khá mát mẻ nhưng mỗi người một vẻ, đủ kiểu cao thấp mập ốm, các nàng cũng không tô son trát phấn dày cộp.

Mọi người đi xuống lầu rất trật tự, đến lúc đi vào trong sảnh mới đứng thành một hàng. Đệ Nhất Thu tới đây, chủ quán cũng không giấu giếm gì mà gọi tất cả các cô nương tới.

Chủ quán cười khanh khách: “Hôm nay xem ai có phúc phận. Giám Chính đại nhân, ngài chọn một cô nương vừa ý trước đi.”

Các cô nương đều là một dáng vẻ mắt hạnh đưa tình, Giám Chính đại nhân nhìn một lượt rồi duỗi tay ra chỉ: “Người này!”

“Được!” Chủ quán định bảo cô nương này tiến lên hầu hạ, Đệ Nhất Thu lại thình lình nói tiếp: “Còn người này, người này, người này…”

Được lắm tiểu tử, một phát chọn luôn mười hai người.

Chủ quán ngẩn ra, chỉ có thể quay qua nhìn Bạch Khinh Vân.

Bạch Khinh Vân cũng ngạc nhiên—— này này này, lợi hại thế cơ à. Hắn hít một hơi, lên tiếng nhắc nhở: “Giám Chính đại nhân, cái này… có phải hơi nhiều không?”

Đệ Nhất Thu nghiêm mặt nói: “Vốn dĩ ta muốn thêm kiến thức nên mới đến, mới có hơn mười người, bổn tọa còn đang thấy ít đây.”

Chủ quán thấy đã trực tiếp như vậy rồi thì không cần khách sáo nữa. Nàng nói: “Phòng cho khách ở trên lầu, không thì Giám Chính đại nhân dẫn các nàng lên, cứ thoải mái mà… tăng, thêm, kiến, thức?”

“Được đó.” Giám Chính đại nhân gật đầu, dẫn theo mười hai cô nương đi lên lầu.

—— Lần sau mà gặp nữ nhân kia, chắc chắn sẽ không bị cười nhạo nữa. Hừ.

Nói đến cũng thấy lạ, trước kia Đệ Nhất Thu hoàn toàn không để bụng mấy lời người khác nói. Bây giờ hắn lại hy vọng bản thân có “kiến thức rộng rãi”, được nữ nhân kia lau mắt mà nhìn.

Nhóm Lý Lộc, Bảo Võ liếc nhau một cái, trong sảnh im ắng không tiếng động.

Một lúc lâu, Bảo Võ mới lẩm bẩm: “Giám Chính đại nhân của chúng ta thật đúng là… ‘trâu mẹ vẫy đuôi’—— thiệt là trâu bò quá đi.”

Lý Lộc quá khiếp sợ nên quên cả việc bảo hắn câm miệng.